Hôn Nhân Bình Dị

Chương 11: Chương 11




“Vu Khả, cô ra đây cho tôi!” Trình Diệp giận đùng đùng, đạp cửa phòng ra.
“Anh bị điên à?” Mấy ngày không về, vừa về lại mắng chửi, chả hiểu hắn ta bị hở dây thần kinh nào nữa.
“Chuyện đó là do cô làm đúng không?”
Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì, cô có biết cái quỷ gì đâu?
“Còn làm ra vẻ vô tội? Cô có bao giờ đến công ty đâu, hôm qua đến công ty lại có chuyện.”
“À, ý anh là cô thư kí của anh hả? Cô ta bị làm sao là tự cô ta chuộc lấy.” Vu Khả cười lạnh.
Giờ lại vì tình nhân mà lớn tiếng với cô sao? Thật nực cười.
Mà tên này cũng ngốc thiệt, mấy chuyện đấu đá này mà không nhìn ra sao? Uổng công hồi nhỏ ngồi xem phim với mẹ nhiều như vậy, mẹ lại toàn xem phim trừng trị tiểu tam.
“Cô để lộ thông tin mật cho Vương Dịch Phong, để anh ta thắng thầu.” Trình Diệp càng nói càng tức, sẵn cái cốc trên tủ đầu giường, tiện tay ném xuống đất.
Vu Khả hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, cao ngạo: “Làm ơn, tôi đâu rảnh rỗi xen vào mấy chuyện đấu đá trên thương trường.”
“Cô còn cãi, sau khi cô rời khỏi công ty thì đi theo Vương Dịch Phong...”
“Ồ, anh ấy đưa tôi đi ăn thịt nướng trước cổng trường thôi.” Vu Khả thản nhiên trả lời.
Trình Diệp nghe đến quán thịt nướng ấy, tim chợt nhói lên.


Chỗ đó hắn biết, trước đây hai người bọn họ đều đến đó hẹn hò, hắn còn đi theo ghen tị mà.
Hắn vừa ghen lại còn giận trong người, không có chỗ bộc phát, hắn lại ném đồ đạc trong phòng.
“Tốt, còn đi hẹn hò với nhau nữa sao? Tôi nói cho cô biết, công ty chịu tổn thất là do cô, lần này để ba biết thì chuyện li hôn cũng không phải do một mình tôi!”
Vu Khả không biết tại sao cô nói như vậy hắn vẫn không tin.

Không phải hắn không biết cô nào có hứng thú với chuyện công ty hắn.

Còn có, cô đây rảnh rỗi đi giúp Vương Dịch Phong.
Nhưng hắn nói đến chuyện li hôn khiến cô chú ý hơn.
“Này, rõ ràng lúc ấy trong phòng còn có cả tình nhân của anh nha, sao anh không nói cô ta làm lại đổ lỗi cho tôi.

Hoặc là sao anh không nghĩ do anh vô dụng để Vương Dịch Phong thắng? Tại sao...”
*chát*
Cô chưa dứt câu đã ăn trọn cái tát của hắn.

Dấu tay in rõ trên gương mặt trắng trẻo của cô, mắt cô dần đỏ lên.
Hắn...!hắn đánh cô?
Hắn lại không tin tưởng mà đánh cô?
Vu Khả nhìn hắn, cũng không chịu thua, đưa tay tát lại hắn, quát thẳng vào mặt hắn.
“Tôi, Vu Khả, không làm gì thẹn với lòng hay có lỗi với công ty.

Chuyện của anh thì anh lo mà xử lí, đừng cái gì cũng đổ lên đầu tôi.

Còn có, cô thư kí của anh, quản cho tốt vào, đừng để tôi phải ra tay với cả hai người.”
Nói xong, Vu Khả phủi tay, hướng cửa phòng rời đi.
Trước khi đi, tôi cười khinh: “Trình Diệp, vốn dĩ tôi không có ghét anh, nhưng bây giờ anh khiến tôi phải căm ghét!”

Trình Diệp giật mình, trơ mắt nhìn cô rời đi.
Hắn lại một lần nữa vì ghen mà lại đẩy cô ra rồi.

Tại sao hắn không thể kiềm chế bản thân một chút, tại sao hắn không bình tĩnh mà nói chuyện với cô?
Rõ ràng hắn biết cô không quan tâm đến chuyện công ty, cô còn không biết đến chuyện đấu thầu nhưng hắn vẫn đến tìm cô gây chuyện.
Hắn lại vì ghen mà đánh cô...!hắn đánh cô rồi, cô cũng nói ghét hắn rồi.
Hắn ngả người lên giường, trên đấy còn có mùi của cô.
Đã lâu rồi hắn không về nhà, hắn rất nhớ cô, hắn rất muốn gặp cô, ôm cô vào lòng nhưng hắn không thể.
Hắn đã hứa với cô sẽ li hôn mặc dù hắn không muốn.

Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, có thể níu giữ cô một chút thôi mà.
Trình Diệp che mắt mình lại, dòng nước mắt dần chảy ra ở hai bên.
Kí ức về thời thơ ấu lại ùa về.
Cô lúc nào cũng bắt nạt hắn mà hắn thì cũng im lặng chịu thua, để cô làm bậy.
Năm tám tuổi, có một hôm hắn đi học về, gia đình đến đón muộn, hắn ngồi ở gốc cây gần trường đợi.
Mấy anh lớp trên thấy hắn, giở thói giang hồ muốn bắt nạt hắn, người cầm đầu hắn biết, là Lục Diễn, một học sinh cá biệt.
“Gia đình nhóc giàu như vậy chắc có nhiều tiền nhỉ?” Lục Diễn vừa nói vừa gọi người tới lục cặp hắn.
Hắn tuy hay bị cô ăn hiếp nhưng không dễ để người khác bắt nạt, trừng mắt, giữ khư khư cái cặp.
“Mấy người biết nhà tôi giàu thì cũng nên biết nếu tôi nói với ba mẹ các người cũng sẽ không yên.”

“Chúng ta sợ lắm cơ!” Tên kia cười lớn.
Hai người đi theo tên kia giữ lấy hắn, còn Lục Diễn thì cầm cặp hắn lục lỏi.

Hắn giãy giụa nhưng không có kết quả, hai người kia sức mạnh hơn hắn.

Hắn mượn lực hai tên kia, đu lên, đá vào người Lục Diễn.
Lục Diễn bị đá lùi về sau, tức giận vứt cặp sang một bên, giơ tay muốn đấm hắn.
Nhưng Lục Diễn chưa kịp ra tay, cô từ đâu xuất hiện, dùng cặp của mình đánh túi bụi vào Lục Diễn.
“Ba ăn hiếp một, không đám mặt nam nhi, tao khinh!”
Lục Diễn bị cô đánh không kịp trở tay, ngã xuống đất, hai tên đi theo cũng chạy lại đỡ hắn ta.
“Tao nói cho chúng mày biết, Trình Diệp chỉ được một mình tao bắt nạt, nghe rõ chưa?”
Lúc đó cô rất ngầu, cậy mạnh mình có vệ sĩ đi theo nên không sợ trời không sợ đất, khiến bọn Lục Diễn phải bỏ chạy.
Hắn ở phía sau nhìn cô, ấn định cả đời này cũng chỉ cho mình cô bắt nạt hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.