Hôn Nhân Bình Dị

Chương 26: Chương 26




Vu Khả ra khỏi trại giảm, Vương Dịch Phong đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Gương mặt cô không biểu cảm, nhưng trong đôi mắt lại thoáng vẻ u sầu.
“Bây giờ em muốn đi đâu?”
“Cho em tới khách sạn.

Cảm ơn anh.”
“Em đang xem anh là tài xế đấy à?” Anh chọc cô
Vu Khả ngồi ở ghế sau, còn nói một câu như vậy khiến anh không biết bản thân nên đau lòng nữa hay không.
“Bây giờ em tính thế nào?”
“Em muốn li hôn.

Em nghĩ kĩ rồi.”
Vu Khả cười nhạt.

Từ đầu hôn nhân này đã là một sai lầm, càng về sau lại càng sai.


Bây giờ đã đi đến ngõ cụt rồi.
Cô tổn thương hắn, hắn tổn thương cô, hai người ở bên nhau cũng không hạnh phúc, làm khổ nhau nữa làm gì.
Dù bao nhiêu lần hắn cô gắng vì cô, cô nhận thấy được, cũng muốn cố gắng vì hắn, cuối cùng lại ích kỉ không chịu thay đổi, người chịu trách nhiệm cho cuộc đổ vỡ này không ai khác chính là cô.
Cô vẫn hợp ở một mình hơn, cô sẽ theo ý nguyện ban đầu, một mình đi du lịch khắp nơi, sau này nếu có tìm được một người nào hợp thì gả, không thì với bản tính của cô chắc chỉ làm khổ người ta.
“Em… thích Trình Diệp đúng không?” Vương Dịch Phong lại hỏi cô.
Vu Khả không từ chối, cúi đầu: “Thích thì sao chứ, bọn em không thể quay đầu nữa rồi.”
Vương Dịch Phong cũng không hỏi nữa, anh nhận định bản thân đã không còn cơ hội nữa rồi.
Anh đưa cô đến khách sạn còn mình thì quay lại công ty.

Nhìn bóng cô biến mất ở kính chiếu hậu, Vương Dịch Phong lắc đầu mỉm cười chua chát.
Đã có lúc anh hối hận vì năm đó đã bỏ đi, nhưng anh nghĩ lại rồi, nếu không nhờ năm đó anh ra nước ngoài thì bây giờ anh đã không có được ngày hôm nay.

Tất cả của anh hôm nay đều là nhờ cô mà có, anh không nên tham lam cả cô nữa, điều anh nên làm bây giờ là dốc hết sức giúp cô mà thôi.
Ngủ một giấc đến chiều, Vu Khả mới tỉnh dậy.

Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra điện thoại, chẳng có lấy một cuộc gọi nào.
Không biết cô đang đợi gì nữa, chỉ là cứ đợi có người gọi đến, có người nói chuyện với cô.

Vậy mà cũng có ngày cô lại cảm thấy cô đơn, tủi thân, không một người quan tâm, đến cả việc muốn khóc cũng nghẹn ở cổ họng thế này.

Nó đau lắm!
Cô suy nghĩ kĩ rồi, hít một hơi thật sâu, cố tạo ra vẻ tự nhiên nhất gọi cho hắn.
Bên kia nhấc máy rất nhanh, giọng nói quen thuộc cách một chiếc điện thoại truyền vào tai cô.

Chỉ với một từ đơn giản cô liền biết hắn hẳn là rất mệt mỏi.
“Trình Diệp…”
“Ừ.” Hắn lạnh lùng, cười nhạt đáp lại một từ.
“Chúng ta li hôn đi.”
Lời nói cô nhẹ nhàng thốt ra như vậy, hắn cũng không suy nghĩ, cũng không cứu vãn hay cầu xin gì, vẫn rất lạnh lùng pha chút khinh thường.

“Lúc nào?”
“Sáng mai đi, tôi đợi anh ở cục dân chính.”
“Được.

Đừng đến muộn, thời gian của tôi quý giá.” Hắn nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Vu Khả nghe tiếng tút dài trong điện thoại, thở dài.
Ngày mai mọi chuyện liền có thể kết thúc rồi.
Trình Diệp nghe xong, vẻ lạnh lùng cũng biến mất, chỉ là giờ hắn ngoài hờ hững ra cũng không còn đau lòng nữa.
Khi tổn thương quá nhiều thì cảm giác đau ấy chỉ còn là hư vô.
Hắn mệt mỏi rồi, không phải chỉ có tình cảm mà còn gia đình, công việc.
Vì sao hắn lại bị ba mẹ chỉ trích chứ? Hắn trong mắt mọi người đều ăn chơi sa đoạ nhưng chẳng ai nghĩ đến việc hắn cũng biết đau.

Hắn tìm đến rượu chỉ để muốn say, say rồi không đau nữa thôi, vậy là sau sao?
Hắn cũng muốn rơi vào trăng hoa chứ, nhưng chỉ cần thấy người khác hắn lại nghĩ đến cô, lại thấy bọn họ phiền phức, hắn vẫn là bị con tim đánh gục, dù cô phản bội hắn thì hắn vẫn muốn bản thân chỉ có cô.
Hắn biết cô ở bên Vương Dịch Phong, nhưng hắn không có quyền ghen, cũng không đánh ghen được nữa rồi.

Vì hắn là kẻ không được yêu trong chuyện tình tay ba này.
Hắn mệt rồi, cô đã muốn buông thì hắn không giữ nữa.
Đúng 9 giờ sáng, hắn vào cô đồng thời xuất hiện trước cục dân chính.

Người cũng rất đông, hoá ra hôm nay cũng có nhiều cặp li hôn như vậy.

Nhân viên ở cục dân chính hờ hững đưa cho hai người tờ thoả thuận li hôn, bảo suy nghĩ kĩ thì điền vào.
Suy nghĩ gì nữa, đến đây rồi thì đã không còn tình cảm rồi.
Tài sản cô không lấy một phần tiền nào hết, căn nhà hai người ở trước đây thì đem bán rồi chia đôi, của hắn thì hắn giữ, của cô thì cô cất.

Vốn dĩ của chung hai người không có, thoả thuận liền rất nhanh, mới đó đã kí vào đơn li hôn rồi.
Mỗi người một cảm xúc ra khỏi cục dân chính, tất cả như thế mà chấm dứt.
“Tôi đưa em về.”
“Được.” Cô gật đầu.
Cô nhìn gương mặt không biểu cảm của hắn, có lẽ hắn thật sự không cần cô nữa rồi.

Vậy cũng tốt…
“Sau này muốn làm gì?”
“Đi du lịch thôi.” Cô trả lời hắn, ngập ngừng nhìn hắn nghiêm túc lái xe “Trình Diệp, sau này chúng ta vẫn có thể là bạn chứ?”
“Vẫn là không nên.

Sau này nếu có gặp cứ bỏ qua nhau là được rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.