“Trình Diệp không hề yêu cô, anh ấy chỉ đang thương hại cô mà thôi.”
Câu nói này của Vương Tú Anh thành công đâm vào tim của Vu Khả, mặt cô hơi biến sắc, lùi về sau.
Được lợi, Vương Tú Anh lại lên mặt: “Anh ấy chỉ đang thấy cô thật tội nghiệp khi làm mẹ đơn thân.
Dù không phải con của anh ấy nhưng anh ấy lại nghĩ là do mình hại cô như vậy.”
Chuyện cô bị bắt cóc đã được Vương Dịch Phong xử lí sạch sẽ, vốn sẽ không để người như cô ta nghe được, làm sao cô ta có thể biết chuyện này?
Vương Tú Anh thấy cô như vậy, nhếch môi cười, lấy trong túi ra máy ghi âm.
“Tôi cho cho cô nghe chuyện này nhé.” Nói xong, cô ta bật máy ghi âm lên.
Trong đoạn ghi âm là giọng Trình Diệp cùng bạn của hắn đang nói chuyện với nhau, là về đứa con của cô.
“Nghe nói vợ cũ của anh có thai phải không? Định tái hợp hả?”
“Đó không phải con của tôi.” Là giọng Trình Diệp phát ra.
“Không phải sao?”
“Con của cô ấy của ai cũng không liên quan gì đến tôi.”
Đoạn ghi âm đến đó, chỉ vài giây nhưng lại khiến Vu Khả như rơi xuống hố sâu vạn dặm.
Phải rồi, hắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc đứa bé là con của hắn đâu.
Chẳng phải đó là điều cô muốn sao, cớ sao lại phải buồn chứ.
Vu Khả cố gắng trấn an bản thân, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn vào Dương Tú Anh đang đắc ý.
“Thì sao? Tôi có nói là con của anh ấy sao? Là anh ấy tự muốn bám lấy tôi chứ tôi đâu có bám lấy hắn? À quên, cô cũng là người bám lấy người ta chứ hắn đâu thèm quan tâm cô.”
Dương Tú Anh không ngờ tới Vu Khả lại có thể bình thản bật lại cô ta như vậy, còn phản đòn tâm lí tới cô ta.
“Cô biết như vậy gọi là gì không? Một chữ thôi: PHIỀN!”
Vu Khả châm chọc, cô khinh thường những loại người này.
Không ăn được thì thích đạp đổ, đạp không được lại muốn dở trò li gián, làm đủ kiểu, là người như vậy sẽ không có kết cục tốt.
Đúng là kết cục không tốt thật, Trình Diệp thế mà đã đứng trước cửa tiệm, hắn có lẽ đã nghe thấy lời cô nói rồi.
Hắn đứng chỗ ngược sáng khiến cô không biết sắc mặt hắn thế nào, nhưng cô lại cảm thấy bản thân như vừa phạm một lỗi sai nào đó.
Trình Diệp đi tới, nắm cổ tay Dương Tú Anh kéo cô ta đi, trước khi đi hắn còn nói một câu khiến Vu Khả chết lặng.
“Làm phiền em rồi.”
Vu Khả không biết câu này của hắn là có ý gì, là thay Dương Tú Anh xin lỗi hay bản thân hắn xin lỗi?
Thôi bỏ đi, quan tâm làm gì chứ, cũng chỉ là sự thương hại mà người ta dành cho cô mà thôi, thứ đó, cô không cần.
“Xin lỗi mọi người, hôm nay sẽ được giảm 50% và một suất bánh quy mang về nhé.”
Vu Khả nói với tất cả khách hàng, sau đó trở về phòng bếp, chỉ là lúc đó cô lướt mắt thấy bóng dáng hai người đó ôm ở ngoài cửa tiệm…
Trình Diệp đẩy Dương Tú Anh ra, thiếu điều muốn đánh cô ta mà thôi.
Không biết cô ta đã gây cho hắn bao nhiêu phiền phức, bây giờ còn tới tận đây chia rẽ hắn và Vu Khả.
Hại cô lại muốn đẩy hắn ra.
“Ai cho cô lá gan tới đây vậy?”
“Em…”
“Đừng lấy cái danh vị hôn thê của tôi đi rêu rao khắp nơi, gia đình tôi chưa bao giờ thừa nhận cô.”
Dương Tú Anh nắm chặt vạt váy, không á khẩu được.
Vì từ trước tới giờ chỉ một mình cô ta tự biên tự diễn, chẳng ai công nhận cô ta.
“Nhưng cô ấy không yêu anh, đứa bé đó không phải của anh, em mới là người yêu anh.”
“Nhưng tôi không yêu cô.
Cô ấy không yêu tôi thì sao chứ? Nếu yêu một người mà bắt buộc người ấy cũng yêu mình thì trên đời này sẽ không có thứ gọi là đơn phương, cũng không có thất tình, cũng không phải đau khổ.
Dù đứa bé không phải của tôi thì tôi vẫn quan tâm cô ấy.
Đơn giản vì tôi yêu Vu Khả, đó là tình yêu từ tận đáy lòng, không nửa vời như cô.
Tôi nói như vậy cô hiểu không?”
Trình Diệp chỉ cảm thấy khinh thường trước cái mà cô ta gọi là yêu.
Yêu của cô ta chính là tìm mọi cách chia rẽ người khác để đạt được thứ tình cảm mà cô ta không đáng nhận được sao?
“Nhưng mà…”
Cô ta muốn nói lại bắt gặp gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ của hắn, dường như cô không thể cứu vãn được nữa rồi, ánh mắt chán ghét của hắn khiến cô ta sợ hãi lùi về sau.
“Tôi không nhân nhượng nữa, nói với ba cô chuẩn bị tinh thần đi vẫn còn kịp.”
Dương Tú Anh ngã khuỵ xuống nhìn bóng lưng của hắn dần rời xa.
Sao mọi chuyện tốt trên đời này đều thuộc về Vu Khả vậy? Sao tất cả những gì cô ta thích Vu Khả đều dễ dàng có được còn cô ta cố gắng lại không có?
Dương Tú Anh hét lên, ôm đầu như người điên dại giữa dòng người.
Vu Khả, tôi không đạt được thì cô cũng đừng hòng có được, tôi sẽ huỷ hoại cô, để xem còn ai vây quanh con người như cô được!.