Dưới bóng cây ảm đạm, một chiếc Bugatti Veyron màu đen lao đi, hai bên đường bung lên những chiếc lá chết chóc.
Một đường cực nhanh, Bugatti Veyron lao khẩn cấp trong bầu trời đêm lạnh giá và dừng lại trước một biệt thự nhỏ ở ngoại ô với tiếng rít.
Nghiêm Cảnh Hàn mở cửa và xuống xe.
Khuôn mặt tuấn tú phủ đầy sương giá.
Toàn thân cũng toát ra hàn ý giống như băng lạnh tháng mười hai âm lịch.
Khi xuống xe, có người từ biệt thự lon ton chạy lên, kính cẩn nói, “Thiếu gia.”
Nghiêm Cảnh Hàn nghiêm mặt hỏi, “Người đâu?”
Người nọ nói, “Ở bên trong.”
Nghiêm Cảnh Hàn không nói thêm, liền đi bước vào biệt thự.
Trong biệt thự, một người đàn ông bị trói gô ném tùy ý vào một góc phòng khách.
Nghiêm Cảnh Hàn bước đến và nhìn người đàn ông bị đánh bầm tím sưng mặt.
Người đàn ông bị trói tay chân, dáng vẻ dở sống dở chết, lúc nhìn thấy Nghiêm Cảnh Hàn, anh ta đột nhiên kích động, giống như con sâu róm, vặn vẹo đến dưới chân Nghiêm Cảnh Hàn, “Vị tiên sinh này, tôi sai rồi. Cầu xin ngài buông tha cho tôi. Từ nay về sau tôi sẽ không dám cùng với Nghiêm Thất Nguyệt có liên hệ gì nữa. Tôi không dám nữa. Xin hãy để tôi đi.
Nghiêm Cảnh Hàn nghe lời đảm bảo của người đàn ông, sắc mặt chẳng những không hề hòa hoãn, mà lửa giận trong mắt càng ngày càng nồng đậm, anh nhếch lên khóe miệng, vẻ mặt ảm đạm dần dần lộ ra vẻ khinh thường, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy khăn tay màu trắng trên tay nhẹ nhàng lau máu loãng trên mặt cho người đàn ông kia.
"Tao còn tưởng rằng, nếu Nghiêm Thất Nguyệt có thể bỏ lại tất cả cùng người đàn ông khác bỏ trốn thì ít nhất xương cũng phải đủ cứng, nguyên lai, lại là cái loại người như vậy, tao thực sự không biết rằng nếu cô ấy nhìn thấy mày bộ dạng nhát gan sợ phiền phức như vậy, thì sẽ có suy nghĩ gì.”
Người đàn ông trên mặt đất vội vàng nói, “Tôi không nghĩ tới, tôi không muốn cùng Nghiêm Thất Nguyệt bỏ trốn, tôi, tôi, tôi vừa nhìn thấy cô ấy tâm trạng không tốt, liền muốn đưa cô ấy đi chơi.”
Nghiêm Cảnh Hàn đứng lên, ném chiếc khăn tay đẫm máu vào tay tên thuộc hạ đang đứng sang một bên.
Anh nhướng mày nhìn người bị trói trên mặt đất, bất mãn than thở với thuộc hạ, “Đánh người thì đánh người, sao lại đánh vào mặt người khác.”
Thuộc hạ kính cẩn nhận lỗi, “Thiếu gia, thực xin lỗi. Lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý."
Nghiêm Cảnh Hàn lạnh lùng bỏ lại một câu, “Đưa người vào phòng phẫu thuật.”
Xoay người đi lên lầu.
………
Thời điểm Nghiêm Thất Nguyệt vừa mở cửa ra, một mùi máu tanh xộc vào mũi, cô chỉ cảm thấy nội tạng quấn vào nhau, quay cuồng, suýt nữa nôn ra ngoài.
Cô biết tối nay Nghiêm Cảnh Hàn sẽ tham dự một bữa tối rất quan trọng.
Những người trong bữa tiệc đều là những nhân vật chính trị quan trọng của quốc gia, vì vậy cô định rời khỏi đây cùng với Trương Tử Hào tối nay.
Cô nghĩ rằng kế hoạch đó rất tốt và toàn diện, nhưng không ngờ lại bị người của Nghiêm Cảnh Hàn phát hiện ra.
Cô biết Nghiêm Cảnh Hàn sẽ không để Trương Tử Hào đi, nhưng cô không ngờ anh ta lại biến thái như vậy.
Trong phòng, Nghiêm Cảnh Hàn đang mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng và đeo găng tay cao su, bộ trang phục này không khác gì những gì anh ấy thường làm trong bệnh viện.
Anh ta đang cầm một con dao mổ và đứng trước bàn mổ. Trương Tử Hào bị trói chân tay, trên người chỉ có mỗi chiếc quần lót, mắt và miệng đều bị bịt kín.
Khi Nghiêm Thất Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, chân cô mềm nhũn ra và suýt ngất đi.
Nghiêm Cảnh Hàn đeo khẩu trang y tế, chỉ còn lộ ra đôi mắt sau một cặp kính, nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu nhìn cô.
“Em đến rồi à?” Thanh âm anh nhàn nhạt, không nghe ra hỉ nộ.
Khi người đàn ông bị trói trên bàn mổ nghe được lời của Nghiêm Cảnh Hàn, trong lòng anh ta biết chắc chắn là Nghiêm Thất Nguyệt, miệng bị bịt kín phát ra tiếng "ô ô ô".
Nghiêm Thất Nguyệt không ngờ Nghiêm Cảnh Hàn lại biến thái như vậy, cô ấy một tay giữ khung cửa, tức giận nói, “Nghiêm Cảnh Hàn, anh thả anh ta ra!”
“Như thế nào, đau lòng?”
Nghiêm Cảnh Hàn cầm dao mổ và tay còn lại măng găng tay cao su ấn trên đùi của người đàn ông, con dao lanh lẽo từ từ trượt trên đùi, dường như đang tìm vị trí thích hợp để cắt nó xuống.
Người đàn ông sợ tới mức da thịt trên đùi run lên.
Tiếng nức nở “ô ô ô” không ngừng vang lên trong miệng.
Nghiêm Cảnh Hàn giọng nói lạnh như ma, “Nếu anh phát ra âm thanh nữa, tôi sẽ khâu miệng anh lại để anh không cần nói nữa.”
Bên kia lập tức im bặt tiếng nói, nhưng toàn thân càng thêm run rẩy.
Nói xong, anh cúi xuống ấn ngón tay vào bên trong đùi người đàn ông, dường như anh ta đang so sánh cách cắt miếng thịt đó với con dao.
"Cơ thể con người có 206 chiếc xương. Mày nói xem có muốn tao tự đếm một chút không?"
Người đàn ông trên bàn mổ không kìm được nữa nức nở cả người mấp máy.
Nghiêm Thất Nguyệt không thể chịu đựng được, cô ấy chạy lên, cố gắng ngăn chặn tất cả những điều này.
Khi cô định giật lấy con dao mổ của anh, Nghiêm Cảnh Hàn đột nhiên dùng một tay bóp lấy cổ cô, sức mạnh của tay anh càng tăng lên, Nghiêm Thất Nguyệt cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối, không khí ngày càng loãng.
Cô từ từ nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thào, “Nghiêm Cảnh Hàn, tốt hơn là anh nên giết tôi, nếu không, tôi sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi tên ác ma như anh.”
Đôi mắt của Nghiêm Cảnh Hàn càng lúc càng sâu, sau đó lửa giận dâng trào từng chút một thiêu đốt trong mắt anh, khi ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, ánh mắt anh chợt lóe rồi chợt sáng tỏ.
Anh đột nhiên thả tay ra, Nghiêm Thất Nguyệt được thả ra liền ngồi xổm xuống, ôm lấy cổ ho dữ dội.
Trương Tử Hào trên bàn mổ đã ngất xỉu, Nghiêm Cảnh Hàn liếc nhìn Nghiêm Thất Nguyệt đang ngồi xổm trên đất, nhàn nhạt nói với người ở cửa, “Đem đi ra ngoài!”
Nói xong, anh ta cúi xuống ôm Nghiêm Thất Nguyệt trên mặt đất, bước nhanh ra ngoài.
"Rầm" một tiếng, Nghiêm Cảnh Hàn đóng sầm cửa phòng ngủ lại, Nghiêm Thất Nguyệt thô bạo bị anh ném lên giường lớn.
Cô ấy bật dậy đột ngột.
Nghiêm Cảnh Hàn cả người tản ra hàn khí từ từ đi lại gần, anh đeo một cặp kính gọng bạc, với đôi mắt hoa đào xinh đẹp ẩn hiện sau tròng kính, anh cười chế nhạo, “Em muốn cùng hắn ta chạy trốn? Nghiêm Thất Nguyệt, ánh mắt của em cũng chẳng ra gì.”
Nghiêm Thất Nguyệt bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, lùi về phía sau một chút, “Nghiêm Cảnh Hàn, anh muốn thế nào? Làm thế nào anh mới cho tôi đi?"
Ngón tay thon thả của Nghiêm Cảnh Hàn một cách nhẹ nhàng cởi khuy áo gió đỏ của cô, "Anh muốn làm gì, không phải em vẫn luôn biết sao?"
Nghiêm Thất Nguyệt nắm chặt quần áo của cô.
Nước mắt chậm rãi chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp, "Nghiêm Cảnh Hàn, anh không phải người, anh là cầm thú! Anh không từng nghĩ đến mẹ của anh sao? Anh sẽ đối mặt với mẹ của anh như thế nào?"
Nghiêm Cảnh Hàn gắt gao ngắt lời cô, "Em không có tư cách nhắc tới mẹ! Còn nữa, đó là mẹ của anh, cùng em không có quan hệ huyết thống gì cả."
Anh nói xong, liền đè cô ở dưới thân, cúi đầu cắn lỗ tai cô, "Nghiêm Thất Nguyệt, đời này, em đừng nghĩ tới rời khỏi anh.”
Thời điểm anh xâm nhập, một giọt nước mắt nơi khóe mắt Nghiêm Thất Nguyệt rơi xuống tấm ga trải giường màu xanh đậm.
………
Ngày thứ sáu thực mau đến, Hứa Niệm An cuối cùng quyết định đi đến Viên gia một chuyến.
Trình gia trước giờ vẫn không có động tĩnh gì, nhưng lần này Trình Gia Hợp xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Viên Đông, Hứa Niệm An cảm thấy rằng nếu Trình Gia Hợp có quan hệ huyết thống với Viên Đông như cô nghĩ, Trình Gia Hợp nhất định sẽ lộ ra dấu vết.
Không những thế, cô còn muốn nhân cơ hội lấy mẫu xét nghiệm ADN quan hệ cha con của hai người.
Vì hai mục đích này, khi Hứa Niệm An đến nhà họ Viên, cô ấy không muốn quá phô trương, thay vào đó, cô ấy chọn đi cùng Lâm Thanh Âm, bằng cách này, cô ấy sẽ không bị Viên Thi Anh nhìn chú ý.
Đảm bảo sẽ gần gũi với Lâm Thanh Âm, một bên quan sát Trình Gia Hợp.