Trong phòng làm việc, Mục Duyên Đình toát ra khí thế băng giá khiến không ai dám lại gần.
Cao Dương chậm rãi bước tới, cẩn thận đưa điện thoại lên, “Thưa tiên sinh, đây là bài đăng của Hứa tiểu thư.”
Mục Duyên Đình nhận điện thoại với vẻ mặt bình thản, trên giao diện điện thoại, dưới những ngôi sao, một nam một nữ đang ôm nhau.
Văn bản: Chúng tôi.
Mục Duyên Đình tức giận công tâm, "rầm" một tiếng, chiếc điện thoại bị anh ném lên tường, đột nhiên vỡ vụn.
Cao Dương: Tứ gia, đây là điện thoại di động của tôi...
Một lúc sau, Mục Duyên Đình đột nhiên chế nhạo, "Được rồi, tốt lắm, rất nóng lòng muốn nói với thế giới rằng cô ấy và chồng cũ đã hòa giải sao, cô ấy nghĩ tôi đã chết rồi à?”
Cao Dương vội vàng nói, “Thưa tiên sinh, ngài bình tĩnh trước đi, có lẽ trong đó có hiểu lầm gì.”
“Hiểu lầm? Điều hiểu lầm là tôi đã quá tốt với cô ấy và khiến cô ấy quên mất tôi là ai."
Mục Duyên Đình ánh mắt u ám, lãnh khốc, "Đi kiểm tra xem hai người hiện tại đang ở đâu. Dù trói thế nào cũng phải trói cô ấy lại đây cho tôi!"
"Được, tôi đi làm ngay.”
Cao Dương xoay người rời khỏi phòng làm việc, chưa kịp đóng cửa lại, bên trong đã nghe thấy có tiếng đồ sứ rơi vỡ.
Cao Dương không khỏi lắc đầu, "Ông chủ chưa bao giờ thất thố như thế.”
Nửa giờ sau, Cao Dương lại gõ cửa. Lại tiếp tục vào phòng làm việc và mang theo tin tức mới nhất của Hứa Niệm An, "Thưa tiên sinh, điện thoại của Hứa tiểu thư và Quý Thừa Ngọc đã bị tắt, vì vậy chúng tôi không thể xác định vị trí của hai người bằng điện thoại của họ, nhưng có ảnh của hai người ở sân bay do camera ở một công viên gần đó quay được, nên chúng tôi đã khóa phạm vi điều tra tại sân bay. Quả nhiên, chúng tôi tra được có hai người đã mua vé đi Đông Nam Á bằng số chứng minh thư của họ. Vậy lý do điện thoại không kết nối được là do hai người hiện tại trên máy bay.”
Cao Dương đưa máy tính bảng cho Mục Duyên Đình.
Trên màn hình, một người đàn ông và một phụ nữ mặc áo khoác đen cùng kiểu đang đi qua khu an ninh với hành lý của họ.
Mặc dù cả hai đều đeo khẩu trang và đội mũ đôi giống nhau, không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ từ dáng người, có thể đoán được họ đích thực là Hứa Niệm An và Quý Thừa Ngọc.
Cao Dương liếc nhìn khuôn mặt đầy tức giận của Mục Duyên Đình, trầm giọng hỏi, "Thưa tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có phải ngài muốn tôi phái người đến Đông Nam Á... "
Mục Duyên Đình nhìn xuống tấm ảnh, biểu cảm trên mặt từ từ trở lại bình thường, một lúc lâu sau, anh đột nhiên đẩy chiếc máy tính bảng sang một bên, biểu tình trấn định, “Người trong ảnh không phải Hứa Niệm An.”
Cao Dương sửng sốt, “Không phải Hứa tiểu thư? Vì sao tiên sinh nói vậy? Và ngài cũng chắc chắn như vậy?"
Cao Dương cũng nghĩ chuyện này có chút kỳ quái, nhưng không ngờ ông chủ lại trấn định như vậy.
Mục Duyên Đình nói, “Họ đã làm quá nhiều.”
Cao Dương lại sửng sốt.
Mục Duyên Đình tiếp tục, "Đầu tiên, cho dù Hứa Niệm An muốn đoàn tụ với Quý Thừa Ngọc, thì ngày đầu tiên cũng không cần nói cho thiên hạ biết. Bên kia làm như vậy, cứ như là cố ý nói cho người khác biết rằng “Chúng tôi đang ở bên nhau”. Thực ra, với tính cách của Hứa Niệm An, cô ấy không thể làm những điều như vậy. Thứ hai, những ngày này cô ấy bận rộn mua cổ phiếu phân tán của Thạch Ngọc Tường. Quản gia đã nói rằng cô ấy cũng đã đi ra ngoài vào buổi chiều. Đối với chuyện này, làm sao cô ấy có thể có thời gian để hòa giải với Quý Thừa Ngọc, chụp ảnh, thậm chí mua quần áo và mũ giống nhau rồi bay đến Đông Nam Á với anh ta? Và điểm quan trọng nhất là bức ảnh rõ ràng là do người thứ ba chụp.”
“Vâng.” Cao Dương nói, “Nhưng để người qua đường giúp chụp ảnh không phải là chuyện bình thường sao?”
“Cũng bình thường, nhưng có chút không bình thường.”
Mục Duyên Đình nói, “Mang điện thoại tới.”
Cao Dương đưa điện thoại lên.
May mắn thay, anh ta mang theo hai chiếc điện thoại di động bên mình.
Mục Duyên Đình mở tấm ảnh ra, phóng to rồi đưa cho Cao Dương, “Nhìn xem, đây là cái gì?”
Cao Dương mở to mắt nhìn, “Hình như là máu?”
“Ừ.” Đôi mắt Mục Duyên Đình u ám. Nhìn chằm chằm vào bức ảnh, anh lạnh lùng nói, “An An, cô ấy bị thương.”
Vừa rồi Cao Dương nói với anh rằng Hứa Niệm An đã làm hòa với Quý Thừa Ngọc, anh gần như lo lắng, không muốn, tức giận, phẫn nộ, thậm chí ghen tị.
Tất cả cảm xúc tiêu cực đột nhiên hướng về anh tấn công.
Vì vậy, anh đã nhận định sai ngay lúc đó.
Nhưng khi khôi phục lại sự bình tĩnh, trong đầu anh liên tục nhớ lại bức ảnh và chợt nhận ra rằng mặc dù gần như toàn bộ khuôn mặt của Hứa Niệm An được chôn vào cổ Quý Thừa Ngọc, nhưng trên trán cô lại có một vết đen.
Vầng trán của Hứa Niệm An là một trong những nơi yêu thích của Mục Duyên Đình khi hôn cô.
Không ai hiểu rõ hơn anh vầng trán mịn màng đẹp đẽ và hoàn hảo đến mức nào.
Làm sao có vết đen.
Do đó, chỉ có một khả năng là trán của cô đã bị thương ngay trước khi bức ảnh được chụp.
Bây giờ khi biết sự thật, Cao Dương lập tức nói, “Vậy bức ảnh chụp sân bay này...”
Mục Duyên Đình nói những gì hai người nghĩ, “Hai người trong bức ảnh giống An An và Quý Thừa Ngọc.”
Hai người giống nhau, như vậy nên che gần hết mặt mũi.
Cao Dương đột nhiên nhận ra, trong lòng cảm thán, anh xứng làm ông chủ, tâm tư sao có thể cẩn thận như vậy.
“Nếu là như vậy, rõ ràng là muốn ngài hiểu lầm Hứa tiểu thư.”
Mục Duyên Đình hơn anh suy nghĩ càng nhiều, “E rằng không đơn giản như vậy.”
Nếu thật sự chỉ tạo hiểu lầm giữa hai người, chỉ cần đăng ảnh giường chiếu của cô ấy và Quý Thừa Ngọc, tại sao lại phải dùng số CMND của họ để mua vé máy bay đi Đông Nam Á? Và cũng tạo ra ảo tưởng rằng hai người đang lên máy bay cùng nhau ở sân bay?
Cao Dương suy nghĩ một chút, có chút giật mình, "Vậy thì chẳng phải Hứa tiểu thư gặp nguy hiểm sao? Hơn nữa, cô ấy bình thường không có kẻ thù. Chẳng lẽ lại là người nhà họ Viên làm?"
Mục Duyên Đình lắc đầu, không biết vì cái gì, anh luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, vợ chồng Viên Đông, hiển nhiên không có những thủ đoạn như vậy.
Không phải người nhà họ Viên, người kia là ai?
Cao Dương hỏi, "Thưa tiên sinh, không bằng bây giờ, tôi phái người đi điều tra một chút, hôm nay Hứa tiểu thư đã gặp qua những ai?"
Khi Hứa Niệm An tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đầu rất đau đớn, cả người toàn thân như thể bị tháo hết ra, đầu óc mơ hồ, tay chân bị trói, mắt bị bịt mắt, cơ thể nằm trên sàn bê tông lạnh lẽo, cô nằm đó đau đớn, hơi chút giật giật thân thế, muốn tìm một nơi để dựa vào.
Nhưng cô bị bịt mắt không nhìn thấy gì, chỉ có thể lùi chân về phía sau một chút dựa vào cảm giác của mình.
Gió biển hú thổi tung cửa và cửa sổ, tạo ra những tiếng va chạm cót két, và tiếng còi tàu vọng đến từ ха.
Hứa Niệm An đánh giá nơi này bằng cách nghe tiếng động, đây phải là một nơi nào đó gần biển.
“Này, có ai không?” Hứa Niệm An gọi.
Ngay khi nói, cô nhận ra giọng mình khàn đi và cổ họng đau rát dữ dội.
“An An.” Giọng nói khàn khàn của Quý Thừa Ngọc phát ra từ bên cạnh cô, “Là anh, An An.”
“Quý Thừa Ngọc?” Hứa Niệm An nghiêng đầu về phía đó theo hướng phát ra giọng nói, “Anh cũng bị bắt cóc?"
"Anh biết, nhưng em đừng sợ, anh sẽ tìm cách cứu em."
Quý Thừa Ngọc vừa nói xong, chỉ một tiếng "loảng xoảng", cánh cổng sắt đã bị đạp tung ra, một giọng nam thô bạo từ bên ngoài cửa truyền đến, "Muốn cứu cô ta sao? Hãy xem tình huống của chính mình đi. Nói thật sự dõng dạc ha."
Sau đó, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Có ít nhất năm hoặc sáu người đang bước đến.
"Các người muốn gì? Tiền sao? Chỉ cần các người để cho cả hai chúng ta đi, tôi sẽ cho các người bao nhiêu tùy thích." Quý Thừa Ngọc cố gắng thương lượng với họ.
Không ngờ, vừa nghe xong câu nói của Quý Thừa Ngọc, giọng nói chế giễu của người đàn ông vang lên, "Hahahaha, anh xứng đáng là thiếu gia của nhà họ Quý. Anh thực sự giàu có và có gia thế lớn. Tiếc thật lần này chúng tôi không muốn tiền, chúng tôi chỉ muốn anh sinh con ở đây thôi, hahahahahaha, có người đã trả giá đắt để mua con của cả hai người.”
“Anh nói gì vậy?” Hứa Niệm An và Quý Thừa Ngọc gần như cùng lúc thốt lên.
“Sao lại kinh ngạc như vậy? Hai người đều không phải không từng cùng ngủ chung, sao lại làm ầm ĩ như vậy?"
Hứa Niệm An nhanh chóng đem những người được xem như là kẻ thù lướt qua trong đầu, ngoại trừ Viên gia, cô hầu như không làm mất lòng ai.
Nhưng tại sao nhà họ Viên lại đưa ra yêu cầu quái đản như vậy?
Nếu bọn họ đã trói cô tới đây, bọn họ hoàn toàn có thể hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp giết chết cô hoặc tra tấn cô bằng những phương pháp tàn nhẫn để trả thù cho Viên Thi Nhu.
Nhưng tại sao họ lại trói Quý Thừa Ngọc và để hai người sinh con ở đây?
Hứa Niệm An cảm thấy nhà họ Viên không thể đưa ra yêu cầu quái đản như vậy, vậy người đứng sau vụ bắt cóc là ai? Mục đích là gì?
Đột nhiên, Hứa Niệm An nghĩ đến Quý Thừa Ngọc ở bên, cô bình tĩnh lại và nói, “Vị đại ca này, tuy rằng trước đây tôi và anh ta là vợ chồng, nhưng hiện tại chúng tôi đã ly hôn, nên chuyện có con là chuyện lớn của hai chúng tôi. Cá nhân tôi lập tức không có cách nào tiếp thu, cho nên, anh có thể hay không trước đi ra ngoài một chút, tôi muốn cùng anh ta nói chuyện."
Người đàn ông cực không tình nguyện nói, " Vậy được rồi, các ngươi mau một chút, đừng nghĩ đến dùng thủ đoạn gì ở đây?”
Nói xong xoay người rời đi.
Hứa Niệm An nói, "Anh có thể cởi trói cho chúng tôi trước được không? Ít nhất cũng cởi khăn bịt mắt ra. Đừng lo lắng, các anh nhiều người như vậy, chúng tôi lại bị thương, hẳn là không thể chạy trốn được."
Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi vẫy tay với người phía sau.
“Hãy thả chúng họ ra.”
Sau khi được thả lỏng, Hứa Niệm An trước tiên kiểm tra vết thương trên người, trên đầu có chút bầm tím, những chỗ khác cũng không có gì nghiêm trọng.
Nhưng xét theo ánh nắng bên ngoài thì cũng đã trưa rồi, tai nạn xe cộ đêm qua cũng không khiến bạn họ hôn mê lâu như vậy, cho nên sau tai nạn xe cộ, lẽ ra cô bị truyền thuốc.
Ngay sau khi nhóm người rời đi, Quý Thừa Ngọc nói, “Em không phải đang nghi ngờ anh sao?”
Vẻ mặt Hứa Niệm An bình tĩnh, hỏi anh, “Là anh sao?”
Sắc mặt Quý Thừa Ngọc không tốt lắm, “Anh nói không phải, em tin anh sao?"
Hứa Niệm An không nói, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Thực ra, cô đã không còn tin tưởng Quý Thừa Ngọc từ lâu.
Tình yêu mà cô dành cho anh đã tiêu hao theo thời gian và anh lại làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác khiến cô kiệt sức.
Khi Quý Thừa Ngọc nhìn thấy biểu hiện của cô, anh biết câu trả lời của cô là gì, anh tự giễu mình và cười, “Em thực sự không tin điều đó.”
Hứa Niệm An bình tĩnh nhìn anh, “Xin lỗi, tôi sẽ không tin bất cứ ai cho đến khi tôi biết sự thật, và nếu thật sự không phải là anh, tôi hy vọng anh có thể cùng tôi tìm cách trốn khỏi đây.”
Quý Thừa Ngọc gật đầu, “Tuy rằng em không muốn cùng anh bắt đầu lại, nhưng anh sẽ không dùng phương pháp đê hèn như vậy, hơn nữa anh còn không muốn con mình sinh ra trong hoàn cảnh này.”
Anh nói xong, đứng dậy và đi tới cửa sổ.
Hứa Niệm An chịu đựng cơn đau trong người và đứng dậy đi theo.
Nơi họ ở có lẽ là tầng hai, đứng ở đây nhìn xung quanh là biển vô tận.
Quý Thừa Ngọc nhìn môi trường xa lạ này, cau mày, "Nhưng trước hết, chúng ta cần phải biết đây là nơi nào."
………
Trong Cẩm Viên.
Trong một đêm, Mục Duyên Đình gần như dùng hết lực lượng của mình để tìm ra tung tích của Hứa Niệm An.
Cao Dương đứng trong phòng làm việc và báo cáo tiến triển, "Thưa tiên sinh, chúng tôi đã kiểm tra tất cả các video giám sát của đế đô tối qua. Hôm qua, đầu tiên Hứa tiểu thư đã hẹn với Cao Minh Thành, sau đó ngồi xe của Cao Minh Thành đến một hội sở nhỏ ở Trung tâm Hội nghị và Triển lãm gặp cha con nhà họ Quý."
Mục Duyên Đình thức cả đêm tuy sắc mặt có chút phờ phạc, nhưng khí chất cao quý vốn có của anh ta không suy yếu nửa phần.
Anh lặng lẽ nghe Cao Dương báo cáo, trầm giọng nói, "Ý cậu nói là An An chủ động hẹn cha con nhà họ Quý?"
Cao Dương gật đầu, "Xét theo kết quả điều tra thì quả đúng như vậy. Không những thế, họ còn ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần ngay tại chỗ. Hứa tiểu thư đã mua 2% cổ phần từ Quý Thừa Ngọc với giá thị trường."
Mục Duyên Đình lặng nghe, vẻ mặt không thay đổi, Cao Dương không đoán được lúc này anh đang nghĩ gì.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó bọn họ đến một nhà hàng tư nhân, nhưng nơi đó hẻo lánh, không có lắp camera. Lúc này 9h10, xe của Quý Thừa Ngọc mới xuất hiện ở nơi có camera, nhưng vì trời tối nên chúng tôi không thể nhìn thấy ai đang ngồi trong xe.”
Trong xe, Mục Duyên Đình hỏi, “Tôi đã cậu tra cho tôi chuyện lần trước An An đột nhiên muốn tiến vào Thạch Ngọc Tường, cậu tra thế nào rồi?"
Cao Dương vội vàng nói, "Tôi đang định nói với ngài chuyện này. Hứa tiểu thư đột nhiên muốn vào Thạch Ngọc Tường, cùng với người tên Cao Minh Thành cô ấy gặp hôm qua có quan hệ rất lớn lao. Mấy ngày trước, Cao Minh Thành đã đưa một lá thư do Hứa Tín để lại cho Hứa tiểu thư, mới khiến Hứa tiểu thư nảy ra ý định tiến vào Thạch Ngọc Tường."
Mục Duyên Đình, "Cao Minh Thành? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe An An nói đến?"
Cao Dương gật đầu, " Cao Minh Thành, chính là tài xế bị vợ chồng Viên Đông gài bẫy ngoại tình với Hứa Tín. Năm đó, ông ta vì cứu Hứa tiểu thư và anh trai cô, ông ta không chỉ bị thương ở chân mà còn suýt bị lửa thiêu hủy cổ họng, vì không còn kỹ năng nào khác cho nên ông ta luôn lái taxi kiếm sống mấy năm nay. Nhưng hai tháng trước, ông ta đã được Trình gia thuê để lái xe cho tiểu công tử của nhà họ."
Mục Duyên Đình đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền hỏi, "Trình gia? Là Trình gia năm đó cùng với Hứa lão gia thành lập Thạch Ngọc Tường sao?”
Cao Dương, “Đúng vậy, mặc dù Hứa lão gia bắt đầu từ con số không, nhưng ông ấy đã được hỗ trợ tài chính từ Trình gia khi thành lập Thạch Ngọc Tường. Chỉ là Trình Hạo Nhiên chủ yếu là bỏ vốn, vì vậy chỉ lấy tư cách cổ đông lớn thứ hai, ông ấy không bao giờ xuất hiện nữa, và không bao giờ tham gia bất kỳ cuộc họp đại hội đồng cổ đông nào.”
Mục Duyên Đình cười lạnh, “Đây thực sự là một buổi biểu diễn lớn.”
“Thưa tiên sinh, ngài có ý gì?”
“Mặc dù vẫn không có bằng chứng cho thấy giữa những thứ này hẳn là có quan hệ, nhưng tất cả sự trùng hợp là khó tránh khỏi sẽ tạo cho người ta ảo giác về sự sắp xếp có chủ ý.”
Mục Duyên Đình cau mày, “Tôi hy vọng chỉ là tôi đã nghĩ quá nhiều.”
Maybach chậm rãi dừng lại trước Quý gia.
Rất ít người ở đế đô không nhận ra chiếc xe đặc biệt của Mục Duyên Đình.
Ngay sau đó Quý Khánh Sơn mang theo người tự mình ra đón, với nụ cười trên môi, “Mục tiên sinh, đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón.”
Trong khi mỉm cười, Quý Khánh Sơn đem mọi người đưa vào phòng khách và ra lệnh cho người giúp việc pha trà.
Mục Duyên Đình vẻ mặt lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề, "Con trai ngài cùng vị hôn thê của tôi bị bắt cóc, chủ tịch Quý lúc này còn tâm trạng uống trà sao?"
Quý Khánh Sơn cười nhẹ, "Bắt cóc? Mục tiên sinh thật biết nói đùa, rõ ràng sáng hôm nay tôi vừa thấy tin tức, Niệm An nói hai người đã hòa giải.”
"Thật sao?" Mục Duyên Đình cười lạnh, từ trong tay lấy ra một bức ảnh đưa tới trước mặt Quý Khánh Sơn, "Vậy thì chủ tịch Quý trước tiên hãy xem bức ảnh này. Mặc dù bức ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được Hứa Niệm An và Quý Thừa Ngọc hai người đang hôn mê, được đưa lên một chiếc xe thương vụ.”
Quý Khánh Sơn nhìn xuống và không khỏi ngạc nhiên.
Rõ ràng là khi bố trí việc triển khai, ông ta đã tránh tất cả những nơi có camera ghi hình.
Quý Khánh Sơn nhanh chóng che giấu nghi ngờ trong lòng, cầm lên tấm ảnh với vẻ mặt kinh ngạc, "Đây là Niệm An và A Ngọc sao? Làm sao có chuyện này? Đêm qua bọn họ không phải ở cùng nhau sao có thể bị thương? Hơn nữa bọn họ bị thương tại sao không ai nói cho tôi biết?”
Mục Duyên Đình lạnh lùng quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của ông ta.
Lúc đầu, Mục Duyên Đình nghi ngờ Quý Thừa Ngọc, sau khi anh ta chia tay với Hứa Niệm An, về mặt tình cảm, người được lợi lớn nhất chính là Quý Thừa Ngọc.
Anh ta tự biên tự diễn trận này, cũng không phải không có khả năng.
Nhưng khi Mục Duyên Đình nhìn thấy vết thương trên trán của Hứa Niệm An, anh bác bỏ khả năng này, Quý Thừa Ngọc mặc dù là cặn bã, nhưng vẫn chưa đến mức này, sau khi hiểu được trái tim của chính mình, anh ta tiếp tục làm tổn thương Hứa Niệm An sao.
Về phía Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình không nghĩ ra có ai khả nghi nên chỉ có thể đặt hy vọng vào nhà họ Quý.
Mục Duyên nhìn chằm chằm Quý Khánh Sơn và nói một lời, “Tôi hy vọng chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Quý, nhưng vì hôn thê của tôi bị bắt cóc cùng với Quý Thừa Ngọc, tôi có quyền biết nhà họ Quý có kẻ thù nào.”