Để có thể tạo ấn tượng tốt cho thần tượng Tiếu Nguyệt của mình, ngay sau khi Mục Duyên Đình rời khỏi căn hộ, Hứa Niệm An bắt đầu trang điểm và chọn quần áo.
Hứa Niệm An gặp Tiếu Nguyệt trong một lần cô làm việc tại công ty trang sức B&K, nhưng lúc đó cô chỉ là một nhà thiết kế nhỏ của công ty trang sức B&K, cô chỉ có thể đứng sau làm nền cho những người khác, chịu trách nhiệm tiếp tân và Viên Thi Anh, giám đốc thiết kế khi đó là người giới thiệu tác phẩm, không giống như hiện tại, có thể gặp một mình cô.
Cuối cùng, Hứa Niệm An trang điểm nhẹ nhàng, nhưng làn da của cô ấy mấy ngày nay vẫn chưa phục hồi do bị bệnh, nên cô ấy đánh một chút phấn má hồng, cuối cùng chọn son môi màu nâu đỏ, sau khi thoa lên môi, nước da của cô ấy đột nhiên cải thiện rất nhiều.
Cô chọn một chiếc áo khoác màu xanh đậm từ trong tủ để mặc, vội vàng xuống lầu, trực tiếp bắt taxi đến tòa nhà trụ sở của Đài truyền hình.
Người ra đón cô vẫn là Jessica, cô ta vừa bước ra khỏi tòa nhà, cười với cô, “Hứa tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Hứa Niệm An cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, “Chào chị Jessica.”
Jessica mang cô đi về phía tòa nhà trụ sở, vừa đi vừa nói, “Tiếu giám chế đang đợi cô trong văn phòng, hãy đi cùng tôi.”
Một lúc sau, hai người bước vào văn phòng của Tiếu Nguyệt.
Mặc dù Tiếu Nguyệt đã ngoài năm mươi, nhưng cô ấy vẫn được giữ gìn sức khỏe tốt và trông giống như cô ấy chỉ ở độ tuổi ba mươi.
Nhìn thấy Hứa Niệm An bước vào, Tiếu Nguyệt mỉm cười đứng dậy, “Hứa tiểu thư, mời cô ngồi, Jessica, cô có thể giúp tôi mang cho tôi một tách cà phê.”
Jessica đồng ý và đi ra ngoài.
Tiếu Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Hứa Niệm An, nhìn lên nhìn xuống Hứa Niệm An, và mỉm cười, “Hứa tiểu thư, chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Hứa Niệm An cười, “Tôi đã làm việc ở B&K trước đây, và B&K đã tham gia chương trình này. Tôi là một trong những nhà thiết kế."
Tiếu Nguyệt, "Ồ, thảo nào tôi thấy Hứa tiểu thư rất quen. Hóa ra Hứa tiểu thư đã hợp tác với chúng tôi trước buổi biểu diễn này. Thật là trùng hợp."
Lúc này, Jessica mang đến hai tách cà phê.
Tiếu Nguyệt nói lời cảm ơn, đưa cho Hứa Niệm An một tách, cầm một tách khác để trước mặt cô ấy và tiếp tục, "Tôi được lệnh tiếp quản chương trình này một lần nữa khi nó đang gặp khó khăn. Tất nhiên, tôi hy vọng rằng sẽ có nhiều công ty có tiềm năng hơn tham gia. Đây cũng là ý định ban đầu của chúng tôi thành lập chương trình này. Hôm qua tôi có đọc chi tiết thông tin và tác phẩm cô gửi cho chúng tôi, tôi thấy Hứa tiểu thư là người thiết kế rất chu đáo nên đội chúng tôi quyết định cho Hứa tiểu thư và nhóm thiết kế của cô tham gia cuộc thi. Mặc dù chỉ có thể là đội dự bị, nhưng không nên đánh giá thấp sức mạnh thiết kế của các đội khác, tháng sau là đợt thi thử đầu tiên. Tôi hy vọng Thạch Ngọc Tường có thể nổi bật và đạt thành tích tốt.”
Cơ hội đến quá đột ngột, Hứa Niệm An có chút bất ngờ, cô ấy vội đứng lên cúi đầu cảm ơn Tiếu Nguyệt, "Cảm ơn Tiếu giám chế, cảm ơn cô đã cho tôi và Thạch Ngọc Tường cơ hội này."
Tiếu Nguyệt mỉm cười và nói, "Cơ hội chính là do cô tranh thủ, không cần cảm ơn tôi."
Cô ấy đứng dậy và bước đến bàn làm việc, từ ngăn kéo ở giữa lấy ra một phong thư mời, và một bản thỏa thuận đưa cho Hứa Niệm An, "Chúc may mắn"
Cho đến khi ra khỏi tòa nhà trụ sở của Đài truyền hình, nụ cười trên môi Hứa Niệm An không hề phai nhạt, cô chỉ muốn có người chia sẻ niềm vui này với mình.
Cô lấy điện thoại di động ra, bất giác lật đến số của Mục Duyên Đình, chưa kịp bấm gọi, cô chợt nhận ra vị trí của Mục Duyên Đình trong lòng mình, từ khi nào mà nó trở nên quan trọng như vậy?
Trong vô thức, anh trở thành người đầu tiên mà cô nghĩ đến.
Hứa Niệm An nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, tự giễu cười, tiếp tục cuộn lên cho đến khi tìm được số điện thoại của Khương Sơ Tình, không chút do dự, cô bấm số.
Không có ai trả lời.
Lúc này, bên trong tòa nhà trụ sở Mục thị.
Cao Dương đặt tất cả thông tin thu thập về Hàn Tử Kiều được trong mấy ngày qua trên bàn của Mục Duyên Đình, “Thưa tiên sinh, tôi đã đưa những thứ này cho cảnh sát rồi.”
Mục Duyên Đình tiếp nhận tư liệu, mở ra tùy ý nhìn vài lần, giọng nói của anh lạnh lùng, “Còn có những đạo diễn đi cùng kia, dạy bọn họ cách cư xử.”
Cao Dương gật đầu, “Thuộc hạ hiểu được, tiện thể, hôm nay Hứa tiểu thư gặp giám chế Tiếu Nguyệt của chương trình Nữ thần giá lâm, ngài có muốn cùng đối phương dặn dò một chút, để Hứa tiểu thư trực tiếp vào bán kết không?"
Mục Duyên Đình nhẹ giọng nói, "Không, vì bằng năng lực của cô ấy sẽ có được tư cách, tự nhiên cũng có thể vào bán kết bằng năng lực của mình."
Cao Dương gật đầu, “Đã hiểu, thuộc hạ sẽ không tiếp tục chuyện này nữa, hơn nữa người đang trả thù cho Hứa tiểu thư về chuyện này, không cần thuộc hạ nói qua trước mặt Hứa tiểu thư sao?”
Mục Duyên Đình đem hồ sơ để lại lên bàn, giọng anh thờ ơ, "Tôi không trừng phạt Hàn Tử Kiều chỉ vì An An. Dù sao thì chương trình này là do Mục thị đầu tư. Tôi không muốn chương trình này bị phá hủy trong tay đám rác rưởi này, cho nên, không cần phải lấy loại chuyện này, nói trước mặt cô ấy để tạo hảo cảm."
Cao Dương, "Thuộc hạ hiểu.”
Mục Duyên Đình giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Khi nào thì cuộc họp bắt đầu?"
Ngay khi giọng nói rơi xuống, thư ký gõ cửa bước vào, "Chủ tịch, cuộc họp bắt đầu rồi."
Mục Duyên Đình chỉnh lại trang phục, "Đi thôi.”
Hứa Niệm An gọi cho Khương Sơ Tình lần thứ hai nhưng vẫn trong trạng thái không có ai trả lời, cô thở dài, cô nghĩ rằng cô ấy đang quay phim nữa rồi.
Nhưng niềm vui trước mắt cô thực sự muốn chia sẻ với người khác, Hứa Niệm An do dự và cuối cùng bấm điện thoại của Mục Duyên Đình.
Tiếng chuông điện thoại di động du dương vang lên trong phòng họp của Tập đoàn Mục thị.
Mọi người ở đây: Điện thoại di động của ai? Không phải quy định rằng điện thoại di động phải được tắt tiếng trong cuộc họp sao? Người này còn muốn đi làm không?
Trong khi một nhóm giám đốc điều hành nhìn cao hứng tìm kiếm chủ nhân điện thoại, Mục Duyên Đình bình tĩnh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, kết nối, “An An?”
Mọi người, ……….
Hứa Niệm An cười, “Mục Duyên Đình, em không làm gián đoạn công việc của anh chứ?”
Mục Duyên Đình câu khóe miệng, “Không, em tìm anh có chuyện gì?”
Hứa Niệm An, “Thật ra không có chuyện gì, chỉ là em nhận được thư mời của chương trình Nữ thần giá lâm cùng với tư cách tham gia cuộc thi, em đã nắm chắc việc được tham gia cuộc họp cổ đông vào buổi chiều nay.”
Từ giọng nói, anh có thể nghe thấy Hứa Niệm An lúc này chắc hẳn đang rất vui, và tâm trạng của Mục Duyên Đình cũng tốt lên không rõ lý do.
Anh cười mặc dù giọng điệu lãnh đạm, nhưng nét mặt lại dịu dàng hơn bao giờ hết, “Ừ.”
Chỉ là một chữ “Ừ” thôi sao? Hứa Niệm An nheo miệng, “Mục Duyên Đình, anh quả là chiếu lệ với em.”
Một nhóm giám đốc điều hành Mục thị, có chuyện gì với nụ cười cưng chiều trên khuôn mặt của chủ tịch vậy.
Thật đáng sợ …………
Mục Duyên Đình mỉm cười và nói, "Vậy em muốn thế nào? Em muốn anh qua đó ăn mừng với em bây giờ sao?"
Hứa Niệm An, "Anh không làm việc sao? Anh có thời gian?"
Mục Duyên Đình đứng dậy, cầm điện thoại di động bước ra ngoài phòng họp, “Hiện tại anh không có việc, chỉ là một số việc không quan trọng làm sau cũng được.”
Giám đốc tài chính đang báo cáo tài chính quý này: Để dỗ dành người phụ nữ của mình, điều này cũng làm được a?
Hứa Niệm An xua tay, “Ăn mừng thì không cần, chốc lát em cần chuẩn bị vài thứ để đi dự đại hội cổ đông chiều nay, Mục Duyên Đình, em cúp máy trước.”
Mục Duyên Đình, “Ừ.”
Anh cúp điện thoại rồi trở về phòng họp.
Mục Duyên Đình nhìn vào đôi mắt khác nhau của các giám đốc điều hành, nói một cách thờ ơ, “Tiếp tục.”
Các giám đốc điều hành: Chà, ngài là chủ tịch, ngài có quyền.
………
Viên gia
Viên Đông tiễn đi vị đổng sự cuối cùng, và mỉm cười với Lâm Tuệ, người đang đứng bên cạnh ông ta.
Viên Thi Anh mặc một chiếc đầm Chanel, bước xuống một chiếc xe thể thao màu đỏ, vừa lúc nhìn thấy vị đổng sự do người giúp việc dẫn rời khỏi biệt thự Viên gia.
Cô liếc nhìn bóng lưng người kia rồi bước nhanh vào biệt thự.
Viên Thi Anh vừa vào nhà, Lâm Tuệ liền ngửi thấy mùi rượu, không khỏi nhíu mày, "Tối hôm qua con làm gì? Sao bây giờ mới trở về?"
Viên Thi Anh ném túi lên sô pha, áo khoác trên người cô cũng bị ném đi, vẻ mặt đầy bất chấp, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng chuyện tối hôm qua con đã làm, mà trước tiên hãy nghĩ cách đối phó với Hứa Niệm An. Mấy tiếng nữa cô ta sẽ vào Thạch Ngọc Tường."
Lâm Tuệ chế nhạo, "Cô ta muốn vào Thạch Ngọc Tường, sao có thể dễ dàng như vậy? Đừng lo lắng, chuyện này ba con đã sắp xếp rồi.”
Ánh mắt Viên Thi Anh sáng lên, cô quay sang hỏi Viên Đông, "Ba, những gì mẹ nói đều là sự thật?"
Viên Đông ngồi trên sô pha, nhấp một ngụm trà trước mặt, bộ dạng như đã khống chế toàn cục, "Một tiểu mao đầu mà cũng muốn chống lại ta? Yên tâm, ba đã chào hỏi các cổ đông lớn, ngay cả khi cô ta có thể vào đại hội đồng cổ đông bằng cách mua một vài cổ phiếu rải rác, cô ta cũng không thể vào cấp quản lý, để vào cấp quản lý cần có sự biểu quyết của các thành viên trong hội đồng quản trị. Hơn nữa, một nửa số đổng sự đã chấp nhận ý kiến của ta. Đến lúc đó sẽ đồng thời bỏ phiếu chống lại nó.”
Viên Đông chế nhạo, “Ta năm đó đem Thạch Ngọc Tường đoạt lấy, thì chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trả lại nó. Hứa Tín, người phụ nữ đã chết rồi mà vẫn không ngừng gây họa.”
Lâm Tuệ lặp lại, "Ông xã, anh nói đúng, còn có di chúc của Hứa lão gia. Em luôn nghĩ rằng nó là tai họa. Chúng ta không tìm thấy nó trong căn nhà thuê của Hứa Tín hồi đó. Cô ta đã giấu ở đâu? Chúng ta nên làm gì nếu con tiện nhân Hứa Niệm An đến với bản di chúc trong cuộc họp cổ đông chiều nay?"
Viên Đông chế nhạo, "Tôi chỉ là chờ cô ta lấy ra di chúc ra. Đúng rồi." Ông ta nhìn Viên Thi Anh, "Sao giờ mới trở về? Con hôm qua đi đâu cả đêm?"
Viên Thi Anh cúi đầu cười, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng không được tự nhiên, “Anh Thừa Ngọc hôm qua tâm tình không tốt nên con cùng anh ấy uống rượu, sau đó hai người uống hơi quá chén nên đến khách sạn gần đó nghỉ qua đêm."
Lâm Tuệ kinh ngạc, "Hai đứa ngủ với nhau?"
Viên Thi Anh giậm chân, "Mẹ, mẹ nói cái gì? Lúc đó hai chúng ta đều uống quá nhiều. Hơn nữa, anh Thừa Ngọc không phải người như vậy."
Cô ta sáng sớm nay cũng vì chuyện này mà tức giận, trách tại sao uống nhiều như vậy, nhưng lại lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Lâm Tuệ mặt lạnh cảnh cáo cô, “Đừng đi quá gần Quý Thừa Ngọc. Cậu ta không thể thoát khỏi liên quan đến cái chết của chị gái con.”
Viên Thi Anh bất mãn nói, “Cái chết của chị con thì liên quan gì đến anh Thừa Ngọc? Con nghĩ những việc làm của chị gái con cũng không đúng mực. Rõ ràng chị ấy đã có anh Thừa Ngọc, vậy mà chị ấy vẫn tìm kiếm một người đàn ông hoang dã bên ngoài. Nếu con là chị ấy, con sẽ không đối xử với anh Thừa Ngọc theo cách đó.”
Khi nói câu này, cô chợt nhớ đến ngày hôm qua, Quý Thừa Ngọc đã nói gì với cô sau khi say rượu vào buổi tối, "Đúng vậy, hôm qua, anh Thừa Ngọc nói rằng anh ấy đã bị bắt cóc với Hứa Niệm An vài ngày trước, và yêu cầu của kẻ bắt cóc rất kỳ lạ là bắt cả hai sinh ra một đứa trẻ. Hahaha. May mà anh Thừa Ngọc không bị chúng bức bách và cuối cùng cũng trốn thoát. Tuy nhiên, kẻ đã bắt cóc hai người họ, không cần tiền chuộc, thực ra chỉ muốn họ có con.”
Viên Thi Anh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi Viên Đông, “Ba, mẹ, không phải do hai người làm chứ?”
Viên Đông và Lâm Tuệ thực sự muốn trực tiếp làm chuyện này giữa Hứa Niệm An và Quý Thừa Ngọc để trả thù cho Viên Thi Nhu, nhưng họ chưa tìm thấy cơ hội.
Một ánh sáng lóe lên trong mắt Viên Đông, "Ta không biết ai đã quá tốt bụng và giúp đỡ chúng ta hoàn thành mọi việc trước. Nếu ta biết người bên kia, ta phải cảm ơn anh ta."
………
Đại hội đồng cổ đông của "Thạch Ngọc Tường" được tổ chức tại hội trường của trụ sở chính.
Khi Viên Đông đưa Lâm Tuệ và Viên Thi Anh đến phòng họp, cuộc họp hội đồng quản trị của Thạch Ngọc Tường đang chuẩn bị tiến hành.
Mọi người đã ngồi xuống bàn hội nghị dài.
Các thư ký đã sẵn sàng lắng nghe.
Viên Đông bước thẳng đến bàn họp dài với tư cách là chủ tịch hiện tại, vị trí chủ tịch, ngồi xuống.
Lúc này, một số đổng sự không hài lòng với Viên Đông nói, “Mặc dù bây giờ Viên tổng là chủ tịch của Thạch Ngọc Tường, nhưng đại hội cổ đông này là để thảo luận về vấn đề liệu quyền quản lý có giao cho người khác hay không. Viên tổng ngồi vào vị trí chủ tịch, không cảm thấy xấu hổ sao?"
Viên Đông không ngờ rằng mấy lão cổ đông này đã bắt đầu ngáng chân ông ta ngay khi ông ta đến, giờ ông hối hận vì khi đoạt được "Thạch Ngọc Tường" về, ông ta không đuổi bọn họ ra khỏi ban điều hành bất kể họ có bày tỏ ý kiến hay không.
Quả nhiên là diệt cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại tái sinh.
Viên Đông nghĩ đến đây, không khỏi càng thêm tức giận, ủ rũ nói, "Không làm phiền Tôn đổng lo lắng, hơn nữa, hươu chết về tay ai cũng chưa biết đâu. Tôn đổng đừng dùng lông gà mà làm lệnh tiễn, đến lúc đó thua nhất định thảm hại.”
Tôn đổng bình tĩnh nở nụ cười, "Tôn mỗ không quan tâm thắng thua, tôi làm tất cả vì quyền lợi của các đổng sự ở đây, Thạch Ngọc Tường từ thịnh chuyển thành suy, tất cả các đổng sự ngồi đây đều biết cảm giác. Năm đó, một tay Hứa tiên sinh thành lập nên Thạch Ngọc Tường, và cũng đem nó phát triển lớn mạnh, chúng ta đều là lão cổ đông đi theo ăn những miếng thịt đầu tiên, vì vậy bảo vệ Thạch Ngọc Tường cũng là trách nhiệm không thể lay chuyển của chúng ta.”
Nói lời lẽ chính đáng, Viên Đông suýt nữa ói ra máu với lão già này.
Khi ông vừa đoạt được "Thạch Ngọc Tường", tại sao lại không thấy ông ta nói như thế này? Đều không phải làm rùa đen rút đầu hay sao?
Viên Đông vội vàng nháy mắt với đổng sự bên cạnh.
Vị đổng sự đó chính là người vừa rời khỏi biệt thự của Viên gia sáng nay.
“Tôn đổng thực sự rất giỏi ăn nói. Theo lời nói của Tôn đổng, có vẻ như chúng tôi tiếp tục ủng hộ anh Viên đó là một sự phản bội. Còn Thạch Ngọc Tường thì sao, nó đã lưu lạc đến mức nào cần người ngoài tới cứu? Một tiểu mao đầu, nghĩ có thể chưởng quản Thạch Ngọc Tường, quả thật là hổ nháo."
Một tâm phúc khác của Viên Đông cũng nói, "Hứa tiên sinh thành lập Thạch Ngọc Tường không phải giả, nhưng lòng tốt trở về với lòng tốt, kinh doanh thuộc về kinh doanh. Thạch Ngọc Tường đã trải qua gần nửa thế kỷ từ khi thành lập đến khi phát triển. Một tiểu mao đầu sao có thể ở nơi này hoa tay múa chân? Thạch Ngọc Tường mấy năm nay tuy rằng không bằng hai mươi năm trước một gia tộc thống trị, nhưng đây cũng là có lý do, không thể chỉ trách tầng quản lý, bây giờ Thạch Ngọc Tường vẫn có thể giữ được vị thế trong môi trường cạnh tranh khốc liệt như vậy, quả là điều rất đáng khen ngợi. Nếu nhất quyết làm rối loạn tầng quản lý, nếu xảy ra sai sót thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Mọi người nghe xong dường như đều cảm thấy có đạo lý, liền gật đầu đồng ý.
Ngược lại, một vị đổng sự khác là Lưu San cũng không vội vàng nói, "Thứ nhất, Hứa tiểu thư không phải người ngoài, cô ấy là cháu gái của Hứa tiên sinh. Thứ hai, Hứa tiểu thư không phải là một tiểu mao đầu không biết gì. Theo như tôi biết bản thân cô ấy đã từng học thiết kế trang sức. Cô ấy từng làm việc cho công ty trang sức B&K, một trong những công ty trang sức gần như có thể bắt kịp chúng ta chỉ trong vòng 5 năm. Thực lực của họ không thể đánh giá thấp, và nó chỉ cho thấy tài năng và thực lực của Hứa tiểu thư. Bản thân cuộc họp hôm nay là để thảo luận về vấn đề quyền quản lý. Một số đổng sự đã coi thường Hứa tiểu một cách ác ý trước khi Hứa tiểu thư có mặt. Điều đó có nghĩa là gì?”
Trong khi nói, Hứa Niệm An đã đi vào phòng hội nghị dưới sự hướng dẫn của thư ký.
Hứa Niệm An mặc một bộ vest đen khéo léo, cột tóc đuôi ngựa cao và vầng trán mịn màng, vừa mở cửa phòng họp, cô lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Cô bước tới vị trí đầu bàn hội nghị dài không chút chậm trễ, cười với Viên Đông đang ngồi ở đó, “Viên tổng, đã lâu không gặp.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn lướt qua phòng họp, không kiêu ngạo không siểm nịnh tự giới thiệu, "Xin chào tất cả mọi người, tôi là Hứa Niệm An, là cháu ngoại của người sáng lập công ty, cũng là người thừa kế duy nhất hợp pháp của Thạch Ngọc Tường. Hội nghị này được mở ra là để bầu lại quyền quản lý Thạch Ngọc Tường, xin thỉnh mọi người chỉ giáo."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người ồ lên.
Viên Đông thậm chí sắc mặt khó coi, cơ hồ tức giận.
Lâm Tuệ và Viên Thi Anh, những người ngồi bên trái và bên phải của ông ta đang muốn phát tác, ông ta dùng tay đè xuống, “Miệng lưỡi sắc bén thì có ích gì? Nếu cô muốn vào tầng quản lý, không có quyết định của hội đồng quản trị, cô nói xé trời cũng vô dụng.”
Hứa Niệm An đưa tư liệu đã chuẩn bị cho thư ký, người này sau đó giao cho các đổng sự để xem.
Khi mọi người đọc tư liệu, thư ký đã đem PPT hiển thị, đó là phần diễn giải chi tiết của tư liệu này.
Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Niệm An vừa phải.
Cô chỉ vào phía trước PPT và dùng số liệu để nói chuyện, “Thạch Ngọc Tường 20 năm trước là độc quyền, nhưng bây giờ chỉ có thể bán sản phẩm cho những người lớn tuổi nhờ vào tình cảm trước đó. Doanh số mỗi ngày mỗi giảm, ban giám đốc đã họp năm ngoái để bàn về việc xin tài trợ, nhưng bị ngân hàng từ chối với lý do lo ngại triển vọng phát triển, quan niệm kinh doanh đã lỗi thời, người thừa việc thiếu, lý thuyết thiết kế không theo kịp thẩm mỹ của giới trẻ. Nếu tình trạng cứ như vậy, các vị ngồi đây lợi nhuận sẽ từ từ ít đi, và cuối cùng gần bằng con số không.”
Viên Thi Anh phẫn nộ và chế nhạo, “Nói đùa gì vậy, sau khi cô tới thì Thạch Ngọc Tường có thể thoát khỏi hiện trạng này sao?”
Hứa Niệm An nhìn về phía mọi người có mặt đều khẽ mỉm cười, “Có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại hay không, còn tùy thuộc vào việc các người có nguyện ý cho tôi cơ hội này hay không.”
Cô đưa thư mời “Nữ thần giá lâm” cho thư ký, “Đây là Thư mời của chương trình “Nữ thần giá lâm”, tôi đã thỏa thuận với nhóm chuyên mục của họ, chỉ cần chúng ta vượt qua vòng sơ khảo thành công, chúng ta có thể vào chương trình truyền hình, nhận được nhiều lượt quảng bá miễn phí và được các ngôi sao tuyến đầu quốc tế quảng bá. Tôi nghĩ mọi người đều có thể thấy rằng chú ngựa đen của ngành B&K đã dựa vào sự nổi tiếng của buổi biểu diễn này mà bước vào hàng ngũ các thương hiệu trang sức cao cấp.”
Nhìn thấy bức thư mời và bản thỏa thuận của Hứa Niệm An, mọi người lại náo loạn và tất nhiên mọi người đều biết đến buổi biểu diễn này.
Người ta nói rằng đó là một chương trình truyền hình, nhưng nó thực sự là một chương trình hỗ trợ do chính phủ tạo ra.
Mang màu sắc chính trị rõ ràng nhưng tính giải trí đặc biệt mạnh nên kết quả cuối cùng là ăn khách ngay lập tức.
Tất cả các công ty đã có mặt trong chương trình này đều phát triển nhảy vọt.
Tất nhiên, vì lợi nhuận thu về là rất lớn nên muốn tham gia show này không phải chuyện đơn giản, nên Hứa Niệm An đã có thể nhận được vé vào cửa của show này, điều này nằm ngoài dự đoán của những người có mặt.
Nó cũng vượt quá mong đợi của Viên Đông.
Ông ta giễu cợt, "Đừng tưởng rằng có thể vào tầng quản lý với một lá thư mời. Muốn vào tầng quản lý, nhất định phải được hơn nửa số phiếu của hội đồng quản trị."
“Nếu tôi được thêm vào thì sao?”
Đột nhiên một giọng nam sang sảng vang lên trong phòng họp.
Mọi người đồng thanh nhìn về phía cửa phòng họp.
Họ nhìn thấy một thanh niên đẹp trai ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh lùng nhìn những người trong phòng họp.
Thiếu niên nói, "Chào buổi chiều mọi người, tôi là Trình Gia Hợp, là cháu trai của Trình Hạo Nhiên, cổ đông lớn thứ hai của công ty này, hôm nay ông tôi giao cho tôi quyết định cuộc bỏ phiếu hôm nay cho ông ấy."
Anh ấy giơ tay, "Đây là giấy ủy quyền do ông tôi viết và ký. Hai người phía sau là luật sư của tôi, nếu có thắc mắc gì về giấy ủy quyền này thì có thể trực tiếp hỏi họ.”
Mọi người: Tự tay đã mang theo giấy ủy quyền có chữ ký rồi. Chúng ta có thể có những câu hỏi nào? Bất quá Trình Hạo Nhiên không phải luôn không tham gia vào việc của công ty sao?
Trình Gia Hợp thấy mọi người đều im lặng, liền mỉm cười, “Vì mọi người đều không có thắc mắc gì, nên cuộc bỏ phiếu sẽ bắt đầu chứ?”
Viên Đông rụt mặt nói với trợ lý bên cạnh, “Bắt đầu đi.”
Điện thoại di động của Hứa Niệm An lúc này vang lên.
Hứa Niệm An nhìn xuống, và đó là Mục Duyên Đình.
Cô bắt máy và nói nhỏ, “Này, có chuyện gì vậy?”
Xe của Mục Duyên Đình dừng dưới tòa nhà văn phòng “Thạch Ngọc Tường”.
Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn ba chữ “Thạch Ngọc Tường”, lạnh giọng nói, “Chuyện đã xong chưa? Cùng anh đi ăn.”
Hứa Niệm An, “Em ăn trưa rồi."
Mục Duyên Đình đương nhiên nói, "Nhưng anh chưa ăn, rất đói bụng, xuống cùng anh đi ăn."
Hứa Niệm An xấu hổ thì thầm, "Bên này sự tình còn chưa kết thúc."
Mục Duyên Đình, "Thời điểm nào thì mới có thể kết thúc?"
Hứa Niệm An, "Em không biết, bỏ phiếu vẫn chưa bắt đầu."
“Thật chậm!” Mục Duyên Đình thấp giọng mắng, “Em chờ, anh đi lên.”
“Này …” Hứa Niệm An vừa muốn từ chối, thì Mục Duyên Đình đã cúp điện thoại.
Cô nhìn xuống điện thoại và nghĩ, anh ta vừa nói về cái gì vậy? Anh ấy sắp tới? Lên và đợi cô ấy?
Cuộc bỏ phiếu đang diễn ra, cả phòng họp đang ồn ào.
Đột nhiên, trong âm thanh ồn ào này, cửa phòng họp bị đẩy ra từ bên ngoài.
Người đàn ông đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh lùng.
Phía sau anh ta là Cao Dương và một vài vệ sĩ mặc đồ đen.
Âm thanh ồn ào trong phòng họp lập tức im bặt, mọi người hít một hơi thật sâu và bất giác thốt lên, "Mục tứ gia?”
Lâm Tuệ thực sự bị Mục Duyên Đình làm cho hoảng sợ, bà nhìn thấy thân hình của Mục Duyên Đình bất giác hướng về phía sau lưng Viên Đông trốn, bà không muốn bị Mục Duyên Đình bắt lại để cho rắn ăn.
Hứa Niệm An cũng là sửng sốt, cô khẽ mở miệng, "Mục Duyên Đình? Anh, anh tới đây làm gì?"
Mục Duyên Đình lạnh lùng đi về phía cô, "Anh không phải nói là em xuống ăn cơm với anh sao?
“Nhưng...” Hứa Niệm An nhìn quanh các đổng sự trong phòng họp.
Mục Duyên Đình đưa mắt nhìn theo những người trong phòng họp, giọng nói thờ ơ, “Kết quả bỏ phiếu đã có chưa?”
Mọi người, “...... chưa có.”
Mục Duyên Đình, “Vậy thì không cần biểu quyết.”
Mọi người hầu như đều theo suy nghĩ của Mục Duyên Đình, vừa hỏi vừa trả lời, “Tại sao?”
Giọng nói của Mục Duyên Đình lạnh lẽo, như cấp trên trầm ổn cùng với uy nghiêm, “Rất đơn giản, các người nếu không muốn cô ấy tiếp quản Thạch Ngọc Tường, thì tôi sẽ mua lại Thạch Ngọc Tường. Đến lúc đó, vấn đề không phải là cô ấy có thể tiếp quản hay không, mà là các người còn có thể tiếp tục ở lại đây hay không?”
Đám người này dám trì hoãn việc ăn uống của anh ấy, thật là đáng chết!