Hứa Niệm An nhận thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đi vài bước đến bên cạnh cầm điện thoại di động nói nhỏ, "Lần trước không phải đã đến nhà cũ rồi sao?"
Lần trước cũng không hưng sư động chúng như vậy.
Giọng nói mang theo ý cười của Mục Duyên Đình phát ra từ chiếc điện thoại, "Lần trước chỉ có ông nội, lần này thì khác. Lần này là bữa tối do ông nội tổ chức đặc biệt để chào đón Mục Lan trở về Trung Quốc. Đến lúc đó, mọi người trong nhà họ Mục đều sẽ có mặt ở đó. Anh muốn nhân cơ hội này giới thiệu em với họ.”
Hứa Niệm An rất ngạc nhiên.
Thực ra, cô ấy chưa sẵn sàng cho việc này, không khỏi có chút khẩn trương, khó tránh khỏi tư tưởng chuẩn bị lâm trận lại muốn lùi bước, "… em có thể không đi không?"
Mục Duyên Đình, "Không thể."
Giọng anh có chút quyến rũ, “Hãy chuẩn bị đi, khi nào chuẩn bị xong, Cao Dương sẽ trực tiếp đưa em đến trụ sở của Mục thị, rồi cùng anh đến nhà cũ.”
Cuối cùng, Mục Duyên Đình nói, "Ngoan.”
Hứa Niệm An trả lại điện thoại cho Cao Dương, “Trợ lý đặc biệt Cao, mấy giờ chúng ta rời đi?”
Cao Dương nhìn xuống đồng hồ và mỉm cười, “Chúng ta sẽ rời đi lúc 4:30. Bây giờ chỉ còn chưa đầy ba giờ để chuẩn bị.”
Anh nói xong và quay sang Lida, "Lida tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể cho tiên sinh một tác phẩm ưng ý trong vòng ba giờ này, vậy ba giờ còn lại đây, tôi xin làm phiền cô."
Lida gật đầu và đi về phía trước hơi cúi người về phía Hứa Niệm An, đưa tay ra làm động tác mời, "Hứa tiểu thư, xin hãy lên tầng ba.”
Mặc dù trong lòng Hứa Niệm An có chút khẩn trương, nhưng vì Mục Duyên Đình đã sắp xếp mọi việc nên cô đương nhiên sẽ làm theo sự sắp xếp của Mục Duyên Đình.
Ngay khi vừa bước vào phòng quần áo trên tầng ba, Hứa Niệm An đã hoàn toàn bối rối.
Đây không còn là phòng quần áo ban đầu của cô nữa.
Trước đây cô không phải chưa từng nhìn thấy phòng quần áo của Triệu Dung và Quý Thiến Thiến ở nhà họ Quý, nhưng so với cảnh tượng trước mắt, chúng không đáng để nói tới.
Bản thân cách bố trí thiết kế của tầng ba cũng khác so với tầng một và tầng hai.
Diện tích lớn nhất ở tầng một là phòng khách, sau đó là bếp và phòng ăn, hướng ra sân sau là hai phòng vệ sinh và phòng trực của người giúp việc.
Tầng hai khác với tầng một. Tầng hai chủ yếu là phòng ngủ và phòng làm việc của Mục Duyên Đình.
Chỉ có tầng ba xuyên suốt từ bắc tới nam là một phòng đơn rộng hơn 400 mét vuông, trước khi có phòng đơn này, Mục Duyên Đình chỉ chất đầy quần áo trên các ngăn tủ trên tường phía nam nên toàn bộ phòng quần áo có vẻ hơi trống trải.
Nhưng lần này, toàn bộ tầng ba tràn ngập các kiểu quần áo của các thương hiệu lớn, trên tủ giày lớn bên cạnh là hàng trăm đôi giày cao gót tinh xảo, bên trái có nhiều kiểu túi sang trọng khác nhau.
Hứa Niệm An kinh ngạc cảm thán năm giây, mới phục hồi tinh thần và hỏi Lida, "Cô chuẩn bị những thứ này à?”
Lida cười và lắc đầu, "Hứa tiểu thử biết nói đùa thật đấy. Những thứ này đều do Mục tiên sinh chuẩn bị. Tôi chỉ làm theo yêu cầu của Mục tiên sinh là tạo hình cho cô cho bữa tiệc tối nay.”
Hứa Niệm An nhìn mọi thứ trước mắt và nghĩ, người đàn ông đó đã chuẩn bị những thứ này cho mình khi nào?
Mặc dù không phải là một người phụ nữ vật chất nhưng cũng không cách nào cưỡng lại sự chăm sóc của Mục Duyên Đình đối với bản thân.
Trong ba giờ tiếp theo, Hứa Niệm An được Lida và năm trợ lý của cô ấy chăm sóc từ đầu đến chân.
Đầu tiên là massage toàn thân, dưỡng da mặt và tay, sau đó đến đầu và cuối cùng là trang điểm.
Khi trang điểm, Lida không khỏi thở dài, “Tôi làm nghề này gần 20 năm rồi. Tôi chưa từng thấy người nào có làn da đẹp như Hứa tiểu thư. Hèn gì Mục tiên sinh lại chiều chuộng cô đến vậy. Với làn da này của cô, với khuôn mặt của cô, nếu tôi là nam nhân, tôi cũng không thể không theo đuổi cô."
Hứa Niệm An biết cô ấy đang nịnh nọt nên chỉ cười nói, "Cám ơn cô, da của Lida tiểu thư cũng rất tốt. Nếu không phải cô nói cô đã đi làm gần 20 năm, tôi còn tưởng rằng cô vừa tốt nghiệp đại học không lâu.”
Nghe Hứa Niệm An khen mình còn trẻ, Lida che miệng cười. "Hứa tiểu thư thật sự biết nói chuyện, tôi tin rằng đêm nay, Hứa tiểu thư sẽ là ngôi sao chói lọi nhất của bữa tiệc này."
Hứa Niệm An xua tay nhanh chóng, "Đừng, buổi tối hôm nay là bữa tiệc do Mục lão gia đặc biệt chuẩn bị lễ tẩy trần cho Mục Lan tiểu thư. Nếu tôi thực sự đánh cắp ánh đèn sân khấu của cô ấy thì không tốt đâu. Đêm nay cô vẫn làm cho tôi là người thứ hai lộng lẫy. Hãy để ngôi sao chói lọi nhất đêm nay cho nhân vật chính là Mục Lan tiếu thư.”
"Hahahahaha." Lida lại cười vui vẻ, "Không ngờ trò chuyện với Hứa tiểu thư lại thú vị đến vậy."
Lida lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, “Tôi rất thích được làm bạn với người có duyên, hôm nay cùng Hứa tiểu thư nói chuyện rất hợp ý, nếu Hứa tiểu thư không chê, có thể thường liên hệ.”
Hứa Niệm An hai tay cầm lấy danh thiếp, nhìn xuống và ngạc nhiên nói, “Hóa ra cô là Lâm Thải Ni?”
Lida cười nhẹ, "Sao cô ngạc nhiên vậy?"
Hứa Niệm An cẩn thận cất danh thiếp đi, mỉm cười, "Tất nhiên là tôi rất ngạc nhiên. Cô là nhà tạo mẫu duy nhất ở Trung Quốc có thể so sánh với nhà tạo mẫu hạng nhất của Hollywood. Nhiều ngôi sao hạng nhất hoặc siêu hạng nhất ở Trung Quốc đều muốn cô giúp họ tạo hình. Nhân tiện, tôi có một người bạn là diễn viên. Cô ấy rất thích cô. Cô ấy nói rằng một trong những mong muốn của cô ấy trong ngành giải trí là cô có thể tạo hình cho cô ấy một lần."
Lida lại cười, "Tôi thật sự có hứng thú muốn gặp cô ấy một lần."
Hứa Niệm An nghĩ đến vẻ mặt phấn khích của Khương Sơ Tình sau khi nhìn thấy Lida, và lập tức nói, "Được, vì tôi đã có danh thiếp của cô, nên một lát nữa tôi sẽ chụp danh thiếp của cô và gửi cho cô ấy."
Hứa Niệm An đột nhiên cảm thấy mình thật quá xa xỉ, cư nhiên có thể được một nhà tạo mẫu siêu hạng nhất trong nước tạo hình cho mình trong ba giờ.
Lida đã giúp Hứa Niệm An trang điểm tốt, cô ấy nhờ hai trợ lý giúp Hứa Niệm An mặc váy ngủ màu trắng.
Cô ấy lùi lại hai bước, cẩn thận nhìn lên xuống Hứa Niệm An và búng tay.
Hai trợ lý đẩy những bộ váy đã chọn lên giá treo.
Lida nhìn Hứa Niệm An, rồi nhìn vài chiếc váy cô đã chọn trước đó, "Thực ra, tôi nghĩ làn da của cô phù hợp nhất với chiếc váy đỏ này. Nếu chiếc váy đỏ này được mặc trên cô, cô sẽ nữ hoàng đêm nay."
Cô ấy nói, một tay sờ soạng những chiếc váy nhẹ nhàng, “Tuy nhiên, vì cô đã nói cô không muốn trở thành ngôi sao chói lọi nhất trong bữa tiệc tối nay, vậy thì tôi chọn cái này.”
Trong lúc nói chuyện, Lida từ trong móc áo lấy ra một chiếc váy, mỉm cười và đưa cho Hứa Niệm An, "Hứa tiểu thư, cô có thể thử trước một chút.”
Hứa Niệm An gật đầu nhận lấy chiếc váy, sau đó xoay người vào phòng thử đồ.
Khi Hứa Niệm An mặc váy đi ra khỏi phòng thử đồ, mấy người đứng bên ngoài đồng loạt hít một hơi, Lida càng cười nhiều hơn, "Hứa tiểu thư, xin lỗi, là lỗi của tôi. Cô quá đẹp. Tôi thực sự không thể biến cô trở thành ngôi sao chói lọi thứ hai trong đêm nay được.”
Hứa Niệm An bị câu nói này của cô ấy làm cho thích thú, "Tôi lại tin rằng, cô Lida đang khen chính kỹ năng tạo hình của cô."
Lúc này, cửa phòng quần áo được gõ vang và giọng nói Cao Dương nói vọng vào, “Hứa tiểu thư, cô đã chuẩn bị tốt chưa?”
Lida ra hiệu cho Hứa Niệm An một dấu OK, Hứa Niệm An mỉm cười và nói vọng ra, “Trợ lý đặc biệt Cao, tôi đã chuẩn bị xong, sẽ xuống lầu ngay.”
Cao Dương, "Được, vậy tôi xuống lầu đợi cô trước."
Lida quay người đi chọn từ trong tủ giày một đôi giày cao gót mũi nhọn nạm kim cương đồng màu với váy, “Hứa tiểu thư, mang đôi giày này vào là cô có thể đi xuống."
Hai phút sau, Hứa Niệm An chậm rãi bước xuống cầu thang lầu ba.
Trong sảnh tầng một vốn có một vài người giúp việc đang khe khẽ nói nhỏ trong lúc dọn dẹp, nghe thấy động tĩnh họ liền nhìn lên hướng cầu thang.
Nháy mắt ngoại trừ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt.
“Bang” có tiếng tách trà rơi xuống sân, mọi người vội vàng phản ứng lại, cô giúp việc làm rơi tách trà ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vỡ.
Cao Dương đưa tay lên môi và ho, anh đứng dậy nói với Lida trước, "Lida tiểu thư, hôm nay vất vả cho cô."
Lida cười và nói, “Trợ lý đặc biệt Cao nói quá lời. Tôi rất vinh dự được làm việc cho Mục tiên sinh. Hôm nay tôi có thể gặp một người đẹp hiếm có như Hứa tiểu thư ở đây, thực tế là tôi đã lời hơn đó chứ."
Cô vỗ vỗ tay, "Hôm nay nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi xin cáo từ trước."
Bước ra khỏi phòng khách, Lida đột nhiên quay đầu lại, ra hiệu gọi Hứa Niệm An, "Hứa tiểu thư, nhớ gọi điện thoại.”
Hứa Niệm An cười gật đầu.
Cao Dương nhìn Lida và nhóm của cô ấy bước ra ngoài, thu lại ánh mắt, quay lại và kính cẩn nói với Hứa Niệm An, “Hứa tiểu thư, đi thôi, tiên sinh đã đợi chúng ta ở trụ sở công ty rồi.”
Hứa Niệm An gật đầu và bước ra ngoài.
Cao Dương phụ trách lái xe, một đường không nói chuyện, khi đến gần trụ sở Mục thị, Cao Dương đột nhiên hỏi, "Hứa tiểu thư, Lida tiểu thư có vẻ rất hợp với cô."
Hứa Niệm An nghĩ đến việc hai người nói chuyện với nhau vào buổi chiều, hơn nữa còn biết được Lida là người tạo hình nổi tiếng nhất Trung Quốc, không khỏi mỉm cười, “Đúng vậy, Lida tiểu thư nói chuyện rất vui, và cô ấy cũng rất dễ thương, hoàn toàn không giống như người nổi tiếng gì cả."
Cao Dương nghĩ thầm, không biết người ta nói tốt như thế nào, nhưng bây giờ cô là người của Mục tiên sinh, dù cô ấy có lên mặt với người khác, cũng không dám lên mặt với cô.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở tầng dưới tại trụ sở Mục thị.
Cao Dương gọi điện cho Mục Duyên Đình, "Thưa tiên sinh, chúng tôi đến rồi,... Vâng, được.”
Anh ta quay sang Hứa Niệm An và nói, "Hứa tiểu thư, tiên sinh sẽ xuống xe ngay, xin cô đợi một chút."
Hứa Niệm An gật đầu, "Được."
Mặc dù Hứa Niệm An được yêu cầu đợi trong xe, nhưng trên thực tế, Mục Duyên Đình cũng không để cô đợi lâu.
Năm phút sau, cửa xe bên kia được mở ra, Mục Duyên Đình cúi xuống và đi vào.
Không biết có phải là do khí tức của Mục Duyên Đình quá mạnh hay không, Hứa Niệm An không nghĩ rằng không gian trong xe quá chật, nhưng khi Mục Duyên Đình ngồi vào, cô đột nhiên cảm thấy cả xe dường như nhỏ lại.
Ngay khi Mục Duyên Đình lên xe, anh đã ôm Hứa Niệm An vào lòng, đặt cô lên đùi, vùi đầu vào cổ cô, khó nhọc hít hà, có vẻ như cả ngày hôm nay rất mệt mỏi, nhờ có Hứa Niệm An đến mà đột ngột được phóng thích.
“Thơm quá." Mục Duyên Đình vùi cả khuôn mặt vào cổ Hứa Niệm An, trầm giọng nói.
Hứa Niệm An không động anh, cô biết hôm nay anh nhất định rất bận, hiện tại chắc anh rất mệt, nếu không sẽ không để Cao Dương ở lại với cô ở Cẩm Viên, còn anh phải giải quyết công việc trong công ty.
Năm phút sau, Mục Duyên Đình dường như đã được sạc đầy, ngẩng đầu khỏi cổ Hứa Niệm An, nhìn chằm chằm Hứa Niệm An, ánh mắt dần chuyển từ kinh ngạc sang trầm mặc, giọng nói cố ý đè nén, “An An, sao em có thể đẹp như vậy?”
Đẹp đến mức khiến anh suýt nữa không tự chủ được.
Hứa Niệm An liếc nhìn Cao Dương đang lái xe vất vả trước mặt, không khỏi trừng mắt nhìn Mục Duyên Đình: Người đàn ông này thật sự không lúc nào không thôi chọc ghẹo cô, sau này có thể gọi anh là Mục Liêu Liêu đi. (*)
(*) Liêu có nghĩa là: đùa cợt, trêu chọc
Tuy nhiên, trêu chọc người ai mà chẳng biết.
Hứa Niệm An quyết định phản kích một lần, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mục Duyên Đình bằng đôi mắt sáng, nhẹ giọng nói, “Mục tiên sinh, anh cũng rất đẹp trai.”
Mục Duyên Đình ánh mắt trầm xuống, lòng bàn tay ôm sau đầu cô, cúi đầu xuống ấn nhẹ môi mình lên môi Hứa Niệm An, nhẹ nhàng cọ xát, giọng nói khàn khàn, “Nói lại lần nữa.”
Hứa Niệm An hai tay đặt lên vai anh, “Mục tiên sinh, anh cũng rất đẹp trai.”
Mục Duyên Đình nhéo cằm cô, anh trầm giọng ra lệnh, “Đổi cách xưng hô đi.”
Hứa Niệm An biết nghe lời phải, “Mục Duyên Đình, anh cũng rất đẹp trai.”
Môi của Mục Duyên Đình lướt qua môi Hứa Niệm An, dọc theo chiếc cổ trắng như tuyết của cô, rồi kéo lên dái tai cô cắn nhẹ, mở miệng dỗ dành, “Bỏ đi một chữ.”
Nhịp tim của Hứa Niệm An tăng nhanh, cô chưa bao giờ gọi anh như vậy.
Mục Duyên Đình ở bên vành tai cô, giọng nói khàn khàn, "Này, nói cho anh nghe đi."
Tim của Hứa Niệm An nhảy dựng lên, “Duyên Đình…”
“Thật ngoan."
Hứa Niệm An nghe thấy anh khẽ cười, ngay sau đó, cô buộc phải ngẩng đầu lên để bắt lấy đôi môi ấm áp gợi cảm của anh.
Ngay lúc cô nhắm mắt, cô nghe thấy tiếng thì thầm bên tai cô, "Bảo bối, em có nhớ anh không?"