Mục Thanh cúi đầu dựa vào lồng ngực của Úc Tĩnh, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Mục Duyên Đình âm thầm nắm tay Hứa Niệm An và liếc nhìn cô.
Hứa Niệm An khẽ nắm lại tay anh, hai người mỉm cười nhìn nhau, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Nghiêm Cảnh Hàn ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình, "........."
Lần nữa nhắc lại, thỉnh các người suy xét một chút cảm thụ của chó độc thân!
Nhìn thấy ba người xuống lầu, Mục lão gia đứng dậy nói, “Muộn rồi, ta đi qua tiệc tối của Lam nha đầu xem một chút.”
Quản gia vội vàng đi tới đỡ ông.
Họ biết rằng Mục lão gia không muốn dính líu đến thế hệ trẻ, nên chỉ đơn giản là tìm một lý do hợp lý để rời đi.
Ngay khi Mục lão gia rời đi, Mục Duyên Tây nói với Hứa Niệm An với vẻ mặt nghiêm nghị, "Hứa tiểu thư, tối nay Thanh Thanh chạy vội. Con bé không làm chủ được tốc độ, đã quấy rầy cô. Mong cô đừng lấy đó làm phiền lòng. Đêm nay chắc đã làm cô sợ. Nhưng cô hãy yên tâm, Mục Duyên Tây tôi sẽ không để cô bị hàm oan.”
Anh ta lấy séc từ trợ lý bên cạnh và đưa cho Hứa Niệm An, “Hứa tiểu thư, xin đừng từ chối.”
Hứa Niệm An không nhúc nhích, thay vào đó, Nghiêm Cảnh Hàn tiến lên một bước, lấy ngân phiếu trong tay ra, nhìn một lượt rồi đặt lại, "Ồ, đại ca thật hào phóng, một phát là một triệu."
Mục Duyên Tây trầm mặc nhìn con gái, “Mặc dù Thanh Thanh không được Hứa tiểu thư cứu, nhưng khi Hứa tiểu thư nhảy xuống cứu Thanh Thanh bất chấp an nguy của bản thân, phần ân tình này, chúng tôi đều nhớ kỹ.”
Hứa Niệm An cười nhạo trong lòng.
Sau hai đoạn nói chuyện này, không có đề cập đến việc Mục Thanh vu oan cô, chỉ một câu “Làm phiền cô” liền đem sự kiện kia nhẹ nhàng bâng quơ áp xuống.
Cô xuống nước cứu người, đến miệng đối phương liền trở nên vô ích, còn đặc biệt nhấn mạnh, Mục Thanh không phải do cô cứu lên, nhưng nói xong lời này còn chưa đủ, thực sự còn miêu tả mình là một đại thiện nhân, biết tri ân báo đáp. Tuy rằng cô không cứu được con gái tôi, nhưng chúng tôi phải cảm kích trước tấm lòng của cô và dùng một số tiền lớn để cảm ơn.
Hứa Niệm An có thể nghe hiểu những lời này, huống chi Nghiêm Cảnh Hàn và Mục Duyên Đình.
Mục Duyên Đình đem Hứa Niệm An bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, duỗi tay kêu Mục Thanh đi tới.
Mục Thanh nghe lời, buông Úc Tĩnh ra, đứng ở bên cạnh Mục Duyên Đình.
Mục Duyên Đình đưa tay xoa xoa đầu cô bé, nhỏ giọng nói, "Thanh Thanh, nói cho chú biết, ai kêu con nói rằng dì Hứa đã đẩy con xuống hồ? Chú biết rằng Thanh Thanh là một đứa bé ngoan không thể nói dối. Chỉ cần Thanh Thanh nói cho tứ thúc biết người đó là ai, tứ thúc vẫn sẽ yêu Thanh Thanh nhiều như trước.”
Nghe vậy, Mục Duyên Tây kinh hãi, Thanh Thanh một đứa trẻ mười một tuổi, nếu nói dối thì chỉ bị giáo huấn hai ba câu, nhưng chuyện này nếu phát sinh trên một người trưởng thành thì không dễ giải quyết như vậy?
Hơn nữa, không ai trong số họ hướng dẫn Thanh Thanh làm điều này?
Điều này không tốt cho họ chút nào. Là một người trưởng thành, ai lại làm điều không tốt cho mình và gây ra náo động như vậy?
Chính là Mục Duyên Đình hỏi như vậy là có ý tứ gì?
Cố ý dẫn Mục Thanh đem trách nhiệm đẩy lên hai người bọn họ sao?
Liệu Thanh Thanh có cố tình đổ lỗi cho vợ chồng họ vì để tranh thủ hảo cảm trước mặt Mục Duyên Đình không?
Mục Duyên Tây bước lên trước, kéo Mục Thanh qua, "Duyên Đình, ý của cậu là gì? Trẻ con không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu chuyện sao? Hứa tiểu thư là khách, chẳng lẽ chúng tôi cố ý làm khó một vị khách không thành? Lúc đó trời ban đêm quá tối, đứa trẻ chạy nhanh, hoảng sợ sau khi rơi xuống nước, nói sai thì về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được, Duyên Đình, cớ sao cậu phải tính toán chi li như vậy? Mọi người đều là người một nhà, thế nào cũng làm chuyện gay gắt lên sao?"
Mục Duyên Đình nhìn xuống tách trà chạm khắc nhỏ trên bàn cà phê, chế nhạo, "Tính toán chi li? Con gái anh đã vu hãm bạn gái của tôi. Tôi chỉ muốn trả lại sự trong sạch cho cô ấy. Tại sao nó vào miệng của anh thành ra chúng tôi tính toán chi li? Nếu bạn gái tôi không bỏ qua tính mạng nhảy xuống nước mà chọn cách dửng dưng đứng sang một bên, anh nghĩ bây giờ cô ấy còn có thể đứng ở đây sao? Tôi sợ đã bị vợ chồng anh đưa vào cục cảnh sát từ lâu rồi, phải không? Hay là, nếu không phải tôi đến kịp, bạn gái tôi không biết bơi, có phải hay không lúc này cô ấy cũng không đứng dậy được nữa?"
Mục Duyên Đình nói rồi đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ áo Mục Duyên Tây, ánh mắt hung tợn, “Cho nên, tôi muốn tính toán chi li, thì làm sao?!”
Mọi người chưa từng thấy một Mục Duyên Đình hung tợn như vậy, trước mặt người ngoài luôn hỉ nộ không hiện ra sắc.
Hôm nay, vì một người phụ nữ, anh nổi giận trước mặt gia đình mình, Mục Duyên Tây cũng bị khẩu khí của anh làm cho choáng váng, trong lời nói có chút không nhanh nhẹn, “Duyên, Duyên Đình, bình tĩnh đi, chuyện này rốt cuộc là hiểu lầm. Đứa nhỏ không biết gì, tôi kêu Thanh Thanh xin lỗi Hứa tiểu thư, tôi kêu con bé xin lỗi."
Mục Duyên Đình buông anh ta ra, đồng thời giúp anh ta vuốt lại chiếc cà vạt bị anh làm cho nhăn dúm, lạnh giọng nói, "Anh cả, anh sớm thể hiện thái độ biết sai và sửa sai này thì có phải tốt không? Anh muốn dùng tiền để đè ép An An đấy à, anh nghĩ anh có nhiều tiền hơn tôi không? Hay anh nghĩ mình quá nhiều tiền, không biết tiêu, cần tôi giữ và quản lý nó cho anh?"
Nghe Mục Duyên Đình nói giúp anh quản lý tiền, chân của Mục Duyên Tây yếu ớt, anh nhanh chóng phủ nhận, “Không, không, không, chút tiền này làm sao có thể để tứ đệ lo lắng, anh tự mình sắp xếp được, tự mình sắp xếp được.”
Anh ta quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Úc Tĩnh, "Đều là do cô. Tôi đã nói Hứa tiểu thư không thiếu chút tiền này, cô lại nói một hai phải cái gì có tâm ý, còn không mau mang con gái ngoan của cô trở về đi!"
“Chậm đã.” Mục Duyên Đình nhẹ nhàng nói, vươn tay rút ra tấm ngân phiếu mà Mục Duyên Tây đang cầm trên tay, xoay người đưa cho Hứa Niệm An, “Vì đó là tâm ý của anh trai và chị dâu, vậy thì hãy cầm lấy.”
Mặt của Mục Duyên Tây tái mét, nhưng không dám nói cái gì, thật là vừa mất phu nhân lại thiệt quân, lúc đầu hai vợ chồng bọn họ muốn dùng một triệu này để mua thể diện, giờ thể diện không có tiền cũng mất luôn.
Mục Duyên Tây miễn cưỡng nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ, "Vậy thì vì hiểu lầm đã được giải quyết, Duyên Đình và Hứa tiểu thư nên nghỉ ngơi sớm đi. Thanh Thanh vẫn còn muốn đến dự tiệc tối của Lam nha đầu, nên chúng tôi xin đi trước."
Vừa dứt giọng, một giọng nữ từ ngoài cửa truyền đến, "Ồ, không ngờ ở đây lại náo nhiệt như vậy."
Hứa Niệm An theo giọng nói này nhìn về phía cửa, chỉ thấy một vài phụ nữ ăn mặc chỉnh tề.
Một người mặc một chiếc váy đính sequin cao cấp đặt làm riêng, một người phụ nữ có vẻ ngoài tuyệt đẹp chậm rãi đi về phía giữa phòng khách.
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn người tới cười nói, “Ồ, đây không phải là nữ chính của bữa tiệc tối hôm nay sao? Sao đột nhiên lại tới đây?”
Mục Lam thở dài, “Còn cách nào nữa, nam chính không xuất hiện, tôi phải tự mình đi tìm."
Cô ấy nói xong, một đôi mắt đào hoa đảo qua giữa Mục Duyên Đình và Hứa Niệm An, mỉm cười, "Tứ ca, anh đúng là có tức phụ liền quên mất muội muội. Không phải đã hứa sẽ cùng em khiêu vũ mở màn sao? Bây giờ em đã tự mình đến đây, anh còn rảnh rỗi ở đây à?”
Mục Duyên Đình liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, “Không phải còn chưa bắt đầu sao, lát nữa anh sẽ đi qua.”
Mục Duyên Tây lợi dụng khoảng trống này kéo Úc Tĩnh và Thanh Thanh đi mất.
Chiếc váy trước đây của Hứa Niệm An đã bị hỏng hoàn toàn, cô ấy đã tẩy trang sau khi tắm, không thể đi ăn tối với Mục Duyên Đình vào lúc này, "Duyên Đình, anh đi trước, em sẽ đợi anh ở đây.”
Mục Lam quay đầu nhìn cô, “Làm gì chỉ có tứ ca một mình đi qua?”
Cô ấy cười đi về phía Hứa Niệm An, vỗ vai cô, “Đừng lo, em sẽ chuẩn bị mọi thứ cho chị.”
Mục Lam quay đầu lại liếc mắt nhìn, có mấy vị phu nhân đi tới, hai người lấy ra túi trong tay đưa cho Mục Lam.
Mục Lam mở túi ra, liếc nhìn, “Chà, đều đầy đủ ở đây hết.”
Cô quay đầu lại và nói với Mục Duyên Đình, “Em cần một tấm gương và một căn phòng.”
Mục Duyên Đình đứng dậy, “Lên lầu.”
Mục Duyên Đình đưa bọn họ đến là phòng ngủ mà bố mẹ anh từng ở.
Mặc dù phòng ngủ này đã không có người ở hơn 20 năm nhưng nó vẫn được người giúp việc dọn dẹp hàng ngày.
Vị trí dễ thấy nhất trong phòng ngủ là chiếc bàn trang điểm có chút phục cổ nhưng rất đẹp.
Mục Lam gật đầu về phía Mục Duyên Đình, “Ân, anh có thể đi ra ngoài, vì em muốn biến ma thuật.”
Mục Duyên Đình không có ý định đi ra ngoài, “Anh ngồi ở đây chờ em.”
Mục Lam, “Được.”
Cô lôi kéo Hứa Niệm An ngồi xuống trước bàn trang điểm, trước tiên để túi đựng váy sang một bên, từ trong túi kia lấy ra hộp đựng quần áo, nhìn Hứa Niệm An trong gương.
"Xưng hô với chị thế nào?"
Hứa Niệm An cũng làm như vậy, nhìn mình trong gương, “Cứ gọi tôi là Hứa Niệm An.”
Mục Lam cười, “Chà, An An.”
Mục Duyên Đình cau mày khi nghe thấy âm thanh đó, anh cảm thấy cái tên đặc biệt của mình dường như bị người khác cướp mất.
Mục Lam nhìn kỹ khuôn mặt trước mặt, không khỏi thở dài, “An An, có ai nói với chị rằng chị rất đẹp không.”
Hứa Niệm An cười, “Mục tiểu thư cũng rất đẹp.”
Mục Lam, "Thật không công bằng. Em thân thiết gọi chị là An An, nhưng chị gọi em là Mục tiểu thư theo một cách xa cách và lịch sự. Tại sao chị không gọi em là Lam Lam."
Hứa Niệm An biết nghe lời phải, "Lam Lam."
Mục Lam cười, "Chị mềm mại, cư xử tốt, trách không được tại sao tứ ca lại thích chị."
Cô nhéo nhéo khuôn mặt của Hứa Niệm An, "Em cũng rất thích chị."
Mục Duyên Đình từ bên cạnh lạnh lùng nói, "Được rồi, nhanh bắt đầu đi, không phải muốn nhảy mở màn sao?”
Việc dám véo mặt vợ mình là tuyệt không chịu nổi.
Trên thực tế, vẻ ngoài của Hứa Niệm An có thể giết chết tất cả các quý cô trong bữa tiệc tối nay dù không trang điểm, nhưng trang điểm lại càng dệt gấm trên hoa.
Mặc dù không phải chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp nhưng Mục Lam vẫn có kinh nghiệm trang điểm nhiều năm, Hứa Niệm An cũng không cần trang điểm đậm, chỉ trang điểm nhẹ nhàng đơn giản.
Sau khi kết thúc, cô cầm túi đựng đồ dạ hội đưa cho Hứa Niệm An, “An An, chị đi thay đồ đi.”
Hứa Niệm An cảm ơn, cầm túi đi vào phòng áo thay quần áo.