Khóe môi người phụ nữ rỉ máu, cô ta thản nhiên lau nó, quay đầu lại nhìn thấy Doãn viện sĩ, người nãy giờ vẫn ngồi một bên, chưa kịp phản ứng gì, đang run rẩy sợ hãi.
Trong mắt người phụ nữ có một tia tính toán, cô ta đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, bắt lấy Doãn viện sĩ trên ghế sa lông mềm mại, từ phía sau kề con dao găm vào cổ ông ta, nói với Mục Duyên Đình, "Để tôi rời khỏi đây, nếu không, tôi sẽ giết hắn."
Mục Duyên Đình không bị cô ta uy hiếp, đi về phía cô ta với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh giọng nói, "Cô nghĩ rời đi nơi này có thể sống sao?"
Người phụ nữ không muốn cùng anh tiếp tục dây dưa, an ninh cao cấp của nhà họ Mục không phải là hư danh, cô biết lúc này vệ sĩ của Mục Duyên Đình và nhà họ Mục đang vội vàng chạy tới đây.
Một giọng nam vang lên từ tai nghe không dây bên tai, "Ngu xuẩn, không phải đã nói cô nghe được mệnh lệnh mới hành động sao? Ai cho cô tự tiện hành động."
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Mục Duyên Đình trước mặt, cười lạnh vào tai nghe không dây nói, “Đừng lo lắng, ngay cả khi tôi chết, tôi sẽ kéo một người Trung Quốc làm đệm lưng.”
Mắt Mục Duyên Đình trầm xuống khi nghe cô ta nói điều này.
Cô ta không phải là người gốc Trung Quốc.
Nghĩ đến sự an toàn của Doãn Quang Minh, Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, “Tôi có thể để cô đi, nhưng cô phải đảm bảo an toàn cho con tin.”
Đôi mắt của người phụ nữ hiện lên sự điên cuồng không thể hiểu nổi, "Vậy phải xem tôi có thể sống sót hay không.”
Lúc này, bên ngoài phòng tiếp khách có tiếng bước chân nhanh chóng.
Người phụ nữ ôm chặt Doãn Quang Minh nhìn chằm chằm vào Mục Duyên Đình với đôi mắt u ám, lạnh giọng hỏi, “Ở đây có lối ra nào khác không?”
Mục Duyên Đình liếc về phía cửa với giọng cảnh cáo, “Nếu bây giờ cô không rời đi, cô sẽ không bao giờ có cơ hội rời đi."
Người phụ nữ chế nhạo, "Hừm, có một người Trung Quốc làm đệm lưng, tôi có chết cũng đáng, ồ, đúng rồi, hôm nay tôi quên nói với anh. Tôi không phải là người duy nhất ở đây, nhưng những người anh em của tôi thực sự muốn ôn chuyện với bạn gái của anh."
Mục Duyên Đình mắt chợt lóe.
Người phụ nữ lợi dụng cơ hội này, chế nhạo, giữ lấy Doãn Quang Minh rồi nhanh chóng lùi ra ngoài.
Một vài người mặc đồ đen chạy tới đã nhanh chóng chặn lại.
Người phụ nữ giữ Doãn Quang Minh đối đầu với một số người đàn ông mặc đồ đen.
Mục Duyên Đình lạnh giọng, “Thả cô ta đi.”
Những người mặc đồ đen thuận theo lùi lại vài bước.
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen phóng tới, đỗ bên cạnh người phụ nữ, “Lên xe!”
Người phụ nữ hất mạnh Doãn Quang Minh ra rồi nhanh chóng nhảy lên xe.
Một người mặc đồ đen chạy tới đỡ Doãn Quang Minh, còn hai người mặc đồ đen chạy về phía bãi đậu xe bên cạnh.
Vài người mặc đồ đen còn lại chạy đến bên cạnh Mục Duyên Đình, vẻ mặt quan tâm hỏi, “Thưa ngài, ngài có sao không?”
Mục Duyên Đình nghiêm nghị ra lệnh, “Hãy bắt sống cô ta.”
Anh vừa nói, vừa gọi điện thoại cho Hứa Niệm An, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Anh quay lại gọi cho Mục Lam.
Lần này, Mục Lam nhận điện thoại rất nhanh.
Mục Duyên Đình hỏi, “An An đã quay lại chưa?”
Mục Lam nghe giọng nói của anh có chút khác lạ, không khỏi hỏi, “Vẫn chưa, có chuyện gì vậy?”
Mục Duyên Đình một khắc cũng không dám kéo dài, “Hiện tại em đang ở đâu? Vị trí chính xác."
Mục Lam, "Sân sau, trước vườn cây ăn quả."
"Anh biết rồi, ở yên đó đừng nhúc nhích, anh sẽ đi ngay."
Sau khi Mục Duyên Đình cúp điện thoại, anh nói với vệ sĩ bên cạnh, "Sắp xếp thêm ít người đi tìm Hứa tiểu thư.”
Vệ sĩ cung kính gật đầu, “Vâng, thưa ngài.”
Anh ta cầm bộ đàm trong tay lên, “A Sơn, lập tức triệu tập người, đi tìm Hứa tiểu thư.”
Anh ta nói xong, liền nói chuyện với những người còn lại.
Một số vệ sĩ đi theo Mục Duyên Đình.
Chẳng bao lâu, Mục Duyên Đình tìm thấy Mục Lam.
Mục Lam nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Mục Duyên Đình, thần sắc âm u, nghi hoặc hỏi, "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"
Vệ sĩ đứng sau lưng Mục Duyên Đình nghiêm nghị nói, "Vừa rồi tiên sinh gặp sát thủ."
“Cái gì?!” Mục Lam kêu lên, thậm chí quên cả vết thương trên chân, từ băng ghế dài đột ngột đứng lên, “Ai da!”
Vệ sĩ ở bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô, “Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Mục Lam cắn răng đau, cô xua tay, "Tôi không sao, anh làm sao lại gặp phải sát thủ? Đây là Mục gia, người nào có gan lớn như vậy?"
Mục Duyên Đình giơ tay ngăn cô lại, "Anh đi trước tìm An An, các cậu trước đem tiểu thư trở về trước đi.”
Mục Lam vội vàng nói, “Em không muốn trở về, em ở đây chờ anh và An An.”
Mục Duyên Đình không muốn dây dưa với cô chuyện nhỏ như vậy, bước từng bước về phía vườn cây ăn quả.
Dù vườn cây ăn quả sau vườn nhà cũ của Mục gia không rộng lắm nhưng ban đêm có thể dễ dàng ẩn nấp vài bóng người trong đó.
Vài vệ sĩ nghĩ đến vụ ám sát Mục Duyên Đình vừa rồi, liền đi theo anh không rời.
Bên kia, Hứa Niệm An không có tìm được Mục Thanh, không chỉ không có tìm được Mục Thanh, cô còn bị lạc.
Màn đêm càng lúc càng tối, Hứa Niệm An vừa mới vô tình đi vào sâu trong vườn cây ăn quả.
Không biết có phải hồi nhỏ cô ấy đã nghe quá nhiều chuyện ma của bà hàng xóm hay không, mà cô ấy nhớ mãi những câu chuyện ma quái đó.
Hứa Niệm An nhận ra rằng cô không phải là loại con gái hèn nhát, nhưng vào lúc này, trong vườn cây tối tăm, Hứa Niệm An trở nên sợ hãi vô cớ.
Đột nhiên sau lưng có tiếng "bốp", Hứa Niệm An sợ hãi mà sống lưng cứng đờ, nhắm mắt lại, trong lòng lẩm bẩm nói, "Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa." chậm rãi xoay người.
Phía sau vẫn là bóng tối, Hứa Niệm An thở dài, thì thào, “Thanh Thanh, là cháu sao?”
Thực ra, cô hiện tại đặc biệt hi vọng Mục Thanh không có bước vào vườn cây ăn quả này, như chính mình là người trưởng thành mà cô còn sợ hãi, chưa kể cô bé chỉ là một đứa trẻ.
Ngay cả khi Mục Thanh đã vu hãm cô hai giờ trước.
Lúc này, cô nghe được tiếng bước chân vụn vặt, có thể nghe thấy là tiếng bước chân dẫm lên lá cây rụng.
Nhưng đó chắc chắn không phải là bước chân của Mục Thanh.
Vì những bước chân lộn xộn, chắc hẳn không của chỉ một người.
Hơn nữa, cô bé là đứa trẻ mười một tuổi, không thể có bước chân nặng nề như vậy.
Bước chân càng ngày càng gần, Hứa Niệm An khẩn trương dựng lên lỗ tai, lùi về phía sau một chút, dựa vào một thân cây to vững chãi, vươn tay sờ điện thoại trên người, cô chợt nhớ ra lúc đi, quên mang theo điện thoại di động.
Hứa Niệm An thầm nguyền rủa trong lòng, lúc cô quay người lại, thân thể cô bị kéo thô bạo vào trong một vòng tay, mùi thơm quen thuộc của người đàn ông lập tức xộc vào mũi Hứa Niệm An.
Trái tim muốn rớt ra ngoài của Hứa Niệm An cuối cùng cũng được đặt trở lại chỗ cũ.
Cô vươn tay ôm eo Mục Duyên Đình, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh, “Làm sao anh biết em ở đây?”
Không chỉ Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình cũng một khắc ngay lúc nhìn thấy Hứa Niệm An, trái tim vẫn leo treo cao kia cuối cùng cũng buông xuống.
Anh siết chặt người trong lòng.
Hứa Niệm An đau nhíu mày, “Đau quá.”
Dù trong bóng tối, Hứa Niệm An vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt có vẻ đang tức giận, trong giây tiếp theo, thay vì giảm sức siết cô trong lòng, người đàn ông còn dùng tay còn lại nâng cằm cô lên lạnh giọng hỏi, “Sao em không mang điện thoại theo.”
Hứa Niệm An sờ lên váy, có chút bất bình, “Không có túi.” Không thể cất điện thoại di động.
Mục Duyên Đình thở dài và ôm cô lên, "Em có tìm thấy Thanh Thanh không?"
Hứa Niệm An ghé đầu cô vào lồng ngực anh và lắc đầu, "Không, nhưng Mục Lam và em nhìn thấy cô bé chạy qua đây?”
Mục Duyên Đình ôm cô, đi ra bên ngoài vườn cây ăn quả.
“Nguyên lai sẽ không có chuyện gì, em đừng chạy vào. Đây là nơi không được giám sát trong toàn bộ nhà cũ của Mục gia.”
Hứa Niệm An kéo áo anh hỏi, "Anh không tìm Thanh Thanh sao? Em sợ cô bé ở bên trong không ra được."
Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, "Em nghĩ nhiều rồi, con bé so với người khác đối với vườn cây ăn quả này còn quen thuộc hơn. Đừng nói là buổi tối, dù có nhắm mắt con bé cũng tìm được đường về nhà."
Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn ra lệnh cho những vệ sĩ phía sau, "Đi tìm Thanh Thanh tiểu thư."
Vệ sĩ gật đầu nói đồng ý, rồi tản ra xung quanh.
Ngược lại, một trong những vệ sĩ vẫn theo sát Mục Duyên Đình.
Mục Duyên Đình liếc nhìn anh, "Tôi nơi này không có việc gì, cậu cùng với người khác đi tìm Thanh Thanh tiểu thư đi."
Người vệ sĩ nói, "Thưa tiên sinh, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ngài. Xin vui lòng cho tôi ở lại."
Mục Duyên Đình không nói gì, anh ôm Hứa Niệm An và đi ra ngoài vườn cây ăn quả.
Khi anh rời vườn cây ăn quả, điện thoại di động của Mục Duyên Đình đổ chuông, đó là Mục Lam gọi.
Hứa Niệm An, “Ra tới rồi, để em xuống đi.”
Mục Duyên Đình đặt cô xuống và bắt máy của Mục Lam.
“Này, tứ ca, anh tìm được An An chưa?”
Mục Duyên Đình hừ một tiếng.
Mục Lam lại nói, “Đã tìm được Thanh Thanh rồi, mau trở về đi.”
Mục Duyên Đình nói “OK” rồi cúp điện thoại.
Hứa Niệm An mơ hồ nghe được Mục Lam nói về Thanh Thanh, cô hỏi, “Thanh Thanh tìm được rồi sao?”
Mục Duyên Đình gật đầu, “Nếu đã tìm được, chúng ta trở về đi.”
Trên đường, Hứa Niệm An hỏi, “Thanh Thanh là bởi vì rơi xuống nước cùng với thái độ của anh với cô bé mới nháo thành ra mất tích đi?”
Mục Duyên Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, không nói gì.
Hứa Niệm An ngẩng đầu nhìn bắc đẩu thất tinh ở nơi xa, nhàn nhạt hỏi, "Anh nói chúng ta đối xử với một đứa trẻ như thế này, có hơi quá đáng không? Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ."
Mục Duyên Đình dừng lại, nghiêm mặt nói, "Em cũng nghĩ như vậy sao?"
Hứa Niệm An thở dài và lặp lại lời cô vừa nói, "Dù gì thì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ."
Mục Duyên Đình cong khóe môi gợi lên nụ cười châm chọc, "Nếu ngay cả em cũng nghĩ vậy, những người khác liền không cần nói đến.”
Phía sau hai người, Mục Lam được vệ sĩ đỡ, một chân nhảy lên phía trước, nghe được cuộc đối thoại giữa hai người liền chen vào, “Chuyện này em đã nói với An An. Có thể là do vợ chồng anh cả cố tình lợi dụng sự mất tích của Thanh Thanh mà bày trò, nhưng An An không tin, vốn dĩ nếu Thanh Thanh thật sự mất tích, họ còn phải đến bữa tiệc của em mà bán sự đáng thương sao? Một đứa trẻ mười tuổi lạc trong trang viên của chính nhà mình, chuyện này nếu đem truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người khác chê cười. Sau đó có người tò mò hỏi, ôi, sao đứa bé đột nhiên biến mất, liệu có thể bỏ nhà trốn đi không? Đương nhiên, một số người sẽ tốt bụng và không quên kể lại câu chuyện rơi xuống nước. Đến lúc đó, những người bên ngoài sẽ không quan tâm nếu một đứa trẻ nói dối, họ sẽ chỉ cảm thấy rằng người phụ nữ của Mục Duyên Đình thật hư hỏng và kiêu ngạo, cô ấy đang tranh cãi với một đứa trẻ mười một tuổi và buộc đứa trẻ suýt bỏ chạy khỏi nhà, nhưng Mục Duyên Đình đã chọn đứng bên cạnh người phụ nữ đó và dạy dỗ cháu gái của mình. Chị còn chưa chính thức hội nhập vào nhà họ Mục của chúng ta, mà danh tiếng của chị đã xấu đi rồi.”
Quả nhiên, khi ba người trở lại biệt thự của Mục lão gia, rất nhiều khách khứa tụ tập ở phòng khách, phần lớn là nghe thấy động tĩnh trên sảnh tiệc, mọi người chạy tới xem náo nhiệt.
Giữa đám đông, Mục Thanh đang run rẩy trong vòng tay của Úc Tĩnh.
Cô gái nhỏ có vẻ sợ hãi, khẽ khóc nức nở trong vòng tay của Úc Tĩnh.
Mục Duyên Đình và Hứa Niệm An bước tới, mọi người đều tự nguyện nhường chỗ cho hai người họ.
Mục Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Niệm An, sau đó lại chui vào trong vòng tay của Úc Tĩnh, càng khóc lớn hơn.
Hứa Niệm An: ………
Tiểu hài tử nhưng tâm cơ rất cao a.
Mục Lam trực tiếp cho Hứa Niệm An một cái nhìn, "Nhìn xem, em nói đúng không."