Hôn Nhân Cao Một Trượng

Chương 42



Editor: Á bì

Sau khi hai người ăn cơm xong ở nhà họ Trình thì cũng đứng dậy đi về. Đã biết rõ thân phận thật của Trình Cốc Tâm, Đồng Hàn Thành cũng có thể hiểu được lý do cô không muốn đối mặt với Hà Tố Mẫn.

Thật ra khi Trình Cốc Tâm đối mặt với Trình Bác Hải cảm thấy cũng không có gì, không có một chút cảm giác cẩn thận nào. Vì cô biết người ba này chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết cho đứa con gái của ông, là vì ông yêu cầu quá cao cho cuộc sống của con gái mình, dựa theo đường lối mà ông đã định, nhưng chưa bao giờ chú ý tới cảm nhận của cô, đây không phải là một người xứng được làm ba. Hơn nữa từ khi trùng sinh và tiếp xúc với nhau cho tới nay, Trình Cốc Tâm hoàn toàn không nhìn thấy ông yêu thương con gái của mình một chút nào. Có lẽ từ nhỏ ông chính là loại người vì dân vì nước, ông toàn tâm toàn ý với công việc và mọi người, hoàn toàn không hề biết mình đã có vợ và có con.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì

Khác với Hà Tố Mẫn, cô hoàn toàn không có cảm giác áy náy và xin lỗi với ông, lúc cả nhà ngồi ăn cơm, cô cũng hoàn toàn xem ông như không khí. Khó có dịp con gái và con rể được về nhà ăn cơm, hình như Trình Bác Hải có chút cẩu thả và bình thường, ông cũng rất nghiêm túc ngồi ăn chén cơm của mình. Ngẫu nhiên cũng sẽ hỏi vài câu về công việc của Đồng Hàn Thành.

Trình Cốc Tâm thì không sợ Trình Bác Hải, nhưng Đồng Hàn Thành thì lại kính sợ ông. Dù gì ông cũng là Phó Tư Lệnh của quân đội, tính ra ông còn là lãnh đạo trực tiếp của anh, hơn nữa cha vợ có thân phận như vậy, anh không dám không nghiêm túc. Hai người làm như cấp trên cấp dưới đang báo cáo lại chuyện công việc, Trình Cốc Tâm cảm thấy chẳng có gì thú vị.diễn;đàn;lê;quý;đôn#á;bì

Khi tiễn bọn họ đi, Hà Tố Mẫn có chút không nỡ.

Khi thấy bóng dáng đứng ở đó thật lâu trong kính chiếu hậu, Đồng Hàn Thành nhàn nhạt nói ra một câu, "Thật ra em cũng có thể xem mình như con gái ruột của họ."

"Cái gì?"

"Bà thật sự rất yêu em, thay vì nói con gái của bà đã qua đời, chẳng bằng em hãy thay thế Trình Cốc Tâm trước đây hiếu thuận với bà." Anh quan sát thật sự rất tỉ mỉ và chu đáo, có thể nhìn ra được Hà Tố Mẫn có mâu thuẫn tình cảm với cô, cũng có thể nhìn thấy được sự rối rắm trong lòng của cô.

"Em biết nhưng đôi khi em cảm thấy em đang lừa gạt tình yêu của bà." Cô đã từng nghĩ tới đề nghị của Đồng Hàn Thành, nhưng mỗi lần chống lại đôi mắt tràn đầy tình yêu của Hà Tố Mẫn, cô sẽ không nhịn được mà nghĩ tới Trình Cốc Tâm đã qua đời.diễnđànlêquýđôn$ábì

"Có đôi khi lời nói dối thiện chí là con đường tốt nhất, nếu thân thể của cô ấy đã chấp nhận linh hồn của em, như vậy thì em phải có nghĩa vụ giúp cô ấy báo hiếu."

Lời nói mà anh nói với cô đã nhắc nhở cô về vấn đề rối rắm mà cô vẫn luôn để trong lòng giờ đã được giải quyết rõ ràng. Vốn tâm tình đang nặng nề của cô cũng có chút thoáng, "Cảm ơn anh, Đồng Hàn Thành."

Khoé miệng của Đồng Hàn Thành nhếch nhẹ lên, cũng chẳng nói gì, chuyên tâm lái xe như cũ. Nhưng hai người đều biết, trong không gian nhỏ hẹp ở trong xe, không khí đã bắt đầu có chút thoải mái.

Trước khi ngủ, Đồng Hàn Thành mượn cớ ở lại trong phòng ngủ của Trình Cốc Tâm không chịu đi, bất luận cô ra hiệu như thế nào, anh không có ý muốn rời khỏi.

"Đồng Hàn Thành, em mệt rồi." Cô lẩm bẩm.

"Ừ...vậy thì đi ngủ đi."

"Nhưng anh ở đây thì làm sao em ngủ được?"

"Thì nằm lên giường ngủ đó."

Trình Cốc Tâm hoàn toàn bị anh chọc tức điên, người kia giả ngốc hay là ngốc thật vậy, "Này, ý của em còn chưa đủ rõ ràng sao, muốn em nói lại một lần nữa à! Em muốn đi ngủ, mời anh về phòng anh ngủ đi."

"Nhưng anh tính đêm nay anh sẽ ngủ ở đây." Anh ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn cô.

"Không được!" Thái độ của Trình Cốc Tâm rất kiên quyết, tiến triển của bọn họ phải trở lại bình thường.

"Anh chỉ ôm em ngủ thôi, anh sẽ không làm gì cả." Anh chớp chớp mắt, lông mi dài như cánh quạt, "Ngày mai phải trở về quân đội, sẽ không được thấy em trong một khoảng thời gian rất dài, anh sẽ rất nhớ em."

Không biết như thế nào, bây giờ anh đang nhìn cô ngây người, không biết có phải anh đã từng nói qua câu này, chỉ ôm cô ngủ mà thôi, hay là vì giọng nói đáng thương và gương mặt dịu dàng mê hoặc cô, tóm lại cô đã để cho anh ở lại.

Đồng Hàn Thành rất kinh ngạc, cô có thể đồng ý nhanh như vậy, thậm chí anh cũng đã chuẩn bị sẵn lý do nếu cô vẫn còn muốn đuổi anh ra ngoài nữa.

Nhưng Trình Cốc Tâm nào có biết, nhất định Đồng Hàn Thành không có lòng tốt, một khi cho anh hưởng qua ngọt ngào, anh làm sao có thể trở về như ngày xưa. Thói quen theo nề nếp của anh đã qua rồi, đàn ông đều là thực tuỷ tri vị*, càng muốn âu yếm vợ của mình hơn.

*Thực tuỷ tri vị: ăn được một lần thì càng muốn ăn nữa.

Nằm trên cùng một cái giường, thừa dịp Trình Cốc Tâm ngủ say, anh liền bắt đầu động thủ. Kế hoạch của anh là khi cô đang ở trong mơ thì bắt đầu trêu chọc cô, đợi đến khi cô có phản ứng, có cự tuyệt anh thì cũng rất khó. Lúc này anh có thể làm chuyện anh muốn dễ như trở bàn tay.

Bàn tay dài và rộng của anh xuyên qua dưới nách cô, từ từ xoa nhẹ lên ngực cô. Cảm xúc mềm mại và có tính đàn hồi làm cho anh híp mắt lại hưởng thụ, bên tai nghe thấy tiết tấu hít thở nhịp nhàng của cô, thúc giục anh càng càn rỡ hơn. Đầu ngón tay của anh cách lớp áo ngủ kéo đỉnh đầu nhẹ ra, điểm nhỏ này kích thích thần kinh của cô, đang ngủ mê man nhưng cô cũng theo phản xạ ưm một tiếng.

Những thứ này Đồng Hàn Thành không nghĩ anh sẽ đánh thức cô, nhưng nó cũng đã đủ để khơi mào dục vọng của anh. Bởi vì nguyên do là hai người đều nằm nghiêng, Trình Cốc Tâm đưa lưng về phía anh, mà anh cũng theo cô nằm ép sát sau lưng cô giả vờ ngủ. Vì thế dưới bụng anh vừa vặn đụng giữa hai chân cô.

Có lẽ một tầng quần áo này hoàn toàn không làm cho anh thoả mãn được dụng vọng của mình, anh lặng lẽ đưa tay từ dưới áo bên hông tiến vào, lướt qua cái bụng bằng phẳng của cô, một lần nữa xâm nhập vào lãnh thổ của anh. Dù đã có kinh nghiệm hai lần, anh cũng đã tìm tòi tất cả chỗ mẫn cảm của cô, nhưng chỉ cần tiếp xúc tới nơi này, cô chắn chắc sẽ cho anh một phản ứng rất tốt.

Bàn tay to thô ráp hoà quyện với làn da tinh tế, rõ ràng đã kích thích cảm giác của cô, anh hoàn toàn không biết sự tà ác của anh làm cho cô đang ở trong mộng cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Bởi vì lần này quá nhiều, nên cô không nhịn được phát ra rất nhiều tiếng ưm, không biết là bao lâu, thính giác, khứu giác, xúc giác, và tất cả cảm giác trên người trùng trùng điệp điệp thành công kích thích dục vọng của anh. Rõ ràng là muốn kích thích cô, nhưng chính anh lại cố tình không thể kiềm chế nổi mình. Cho nên anh chỉ có thể chịu đựng trước, dựa vào giữa đùi cô nhẹ nhàng cọ xát để giảm bớt.

Ngay sau đó bàn tay tà ác của anh bắt đầu chiến đấu liên tục trên chiến trường chuyển xuống phía dưới, một giây ngay khi anh chuẩn bị cởi lưng quần của cô, một bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay anh, lập tức làm cho đầu óc anh trở nên hồi hộp, như đang làm chuyện xấu đã bị phát hiện.

Trước đó vài giây, Trình Cốc Tâm đã thức dậy không đúng lúc. Cô vốn không phải là người hễ ngủ là như người chết, Đồng Hàn Thành vừa động tay động chân cô đều có thể cảm giác được. Ngay lúc đầu cô cứ tưởng cô đang mơ, hơn nữa cô cũng không biết tại sao cô lại có giấc mơ như vậy, vì thế cô vô cùng buồn bực, nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi nó nhưng không được. Vì loại suy nghĩ mãnh liệt đó làm cho cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mơ hồ trong vài giây, cô rõ ràng cảm giác được, mọi chuyện vẫn đang tiếp tục, cho nên đây chắc chắn không phải là mơ.

Mà người đang làm chuyện xấu, muốn năn nỉ cô cho anh ta ngủ lại trên giường đó chính là---Đồng Hàn Thành. Nhận thấy được anh có ý muốn luồn tay vào quần cô, Trình Cốc Tâm lập tức nhanh chóng chặn anh lại. "Đồng Hàn Thành, anh đang làm cái gì thế hả!" Cô có chút giận, rõ ràng người này đã nói sẽ không làm gì cô, nhưng giờ chuyện này đang chứng minh điều gì đây.

Lúc này Đồng Hàn Thành cũng không cần giả bộ làm quân tử nữa, ý xấu đã bị phơi bày, anh rõ ràng khai báo đàng hoàng tử tế. Vì thế anh liền dùng cái thứ ở giữa bụng kia, cọ xát nhẹ hai lần lên mông cô, mập mờ nói, "Em biết mà."

Động tác của anh đã thật sự nhắc nhở Trình Cốc Tâm, cái này gọi là không biết làm sao mới tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhanh chóng đỏ lên, ý nghĩ duy nhất chính là chạy trốn. Nhưng mà động tác đầu tiên ngược lại lại quấn chặt lấy cô, bàn tay tà ác của anh đã vươn vào trong quần cô được vài phần rồi.

"Không cần gấp gáp như vậy, chúng ta cứ từ từ đã." Biết rõ rằng cô đang phản kháng, Đồng Hàn Thành lại cố tình nói những lời này ở bên tai cô, kích thích làm cho cô rất xấu hổ.

Cô xấu hổ và tức giận nắm lấy bàn tay của anh đang ở trong quần cô ra, lật đật nằm cách anh hơn mười cm, "Ai muốn từ từ với anh chứ, anh mau trở về phòng của anh mà ngủ đi."

"Chẳng phải trước đó chúng ta đã bàn xong tối nay anh sẽ ngủ ở đây sao?" Anh tiếp tục vô lại.

"Đúng là anh sai rồi." Đồng Hàn Thành di chuyển thân mình càng dựa sát vào cô hơn, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, "Anh không nên đánh giá quá cao năng lực của mình, cho rằng mình có thể tự khống chế tốt bản thân của mình. Nhưng em cũng phải biết rằng, anh luôn luôn bị em quyến rũ trong lúc vô tình, anh cũng rất khổ về điều đó." Nói xong câu cuối cùng, Trình Cốc Tâm còn có thể nghe ra ý tứ làm nũng ở trong đó.

Nghĩ cũng biết trong miệng của anh toàn ý gì đâu không. Chuyện này thật sự làm cho cô dở khóc dở cười, chẳng lẽ cô sai rồi sao? "Này...vậy thì cách xa em một chút, tốt nhất là càng xa càng tốt."

"Một khi dục vọng đàn ông đã bị khơi mào, sẽ không dễ dàng bị đè xuống."

Ánh mắt của anh giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô hiểu ý của anh, sợ hãi nói, "Anh...có nghĩ cùng đừng nghĩ!"

"Em là bạn gái duy nhất của anh, chẳng lẽ em không cảm thấy em nên gánh vác chút trách nhiệm gì sao?" Anh nghĩ muốn dẫn dắt cô từng bước.

"Loại chuyện này căn bản không phải là trách nhiệm của bạn gái!" Người đàn ông này thật giống như động vật, anh còn dám trách chuyện này lên đầu cô, Trình Cốc Tâm cảm thấy tức giận.

"Vậy em cảm thấy ai nên nhận trách nhiệm cho chuyện này?" Đồng Hàn Thành hỏi lại.

"Đương nhiên là vợ tương lai của anh rồi."

Trình Cốc Tâm cũng không nghĩ nhiều, cứ thẳng thắn trả lời câu hỏi của anh. Vì trong quan niệm của cô, thật sự không có chuyện xảy ra quan hệ trước hôn nhân, hai lần trước xảy ra quan hệ với anh là do ngoài ý muốn. Đây cũng chính là nguyên nhân mà trước kia Đỗ Tư Tuấn chán cô, cô không to gan như Dung Thi, chưa bao giờ làm chuyện lẳng lơ.

"À? Em đừng quên, chúng ta là vợ chồng hợp pháp." Lúc anh và cô đang cãi nhau, cuối cùng anh cũng đã dựa vào lối suy nghĩ bình tĩnh của mình mà thắng cô một lần.

"Này Đồng Hàn Thành, chúng ta là giả kết hôn có được hay không."

"Em tìm nhiều cớ như thế là vì không muốn giúp anh, đúng không?" Giọng nói của anh có chút hơi cao.

Người đàn ông này...Trình Cốc Tâm chỉ có thể vỗ trán nhìn trần nhà. Nhưng mặc kệ anh có cứng rắn như thế nào, cô sẽ không bao giờ trúng kế của anh, "Em cũng có giới hạn của mình đấy."

Đồng Hàn Thành không muốn từ bỏ, Trình Cốc Tâm cũng rất kiên trì, hai người cứ giằng co nhau, đến cuối cùng Trình Cốc Tâm đáp ứng chịu dùng tay giúp anh. Cho nên tình hình chính là tay nhỏ bé của Trình Cốc Tâm bị Đồng Hàn Thành lôi kéo, sờ soàng tới dưới bụng anh ở trong chăn. Trình Cốc Tâm thật sự rất xấu hổ, nhưng ai bảo cô vừa nãy mới mềm lòng, ngu ngốc chạy đi đồng ý với anh chứ.

Con quái vật khổng lồ kia đã sớm thoát khỏi quần của anh, đang ngoan cường chống lên ở trong chăn. Cô cắn răng, ngón trỏ đụng nhẹ vào, liền nhanh chóng rút tay ra liền. Cô rất sợ, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với vật đó, vừa nãy đầu ngón tay truyền đến cảm giác, nóng và thô sáp, trước khi đến gần nó, có thể cảm nhận rõ ràng quanh thân nó tỏa ra sức nóng. Hơn nữa nếu cô đoán không sai, lúc cô vừa mới thu tay lại, cái vật kia còn run nhẹ lên một chút.

Cảm giác tội ác tràn ngập não cô, nhưng có người nào đó vẫn còn đang chờ cô tiếp tục. Nhưng khi cô mới vừa đụng nhẹ vào, có một cổ cảm giác sảng khoái tập kích thần kinh của anh, Đồng Hàn Thành bắt đầu mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.