Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 102: Chuẩn bị tiền cho tôi đi.





Đã hơn ba ngày trôi qua, nhưng mọi chuyện vẫn giậm chân tại chỗ. Mọi người đều đang rất tích cực, nhưng họ vẫn chưa tìm ra cách ngăn chặn con virus này.

Trong khi đó, thì Vũ Minh Nguyệt mỗi ngày càng ốm đi ít nhiều, đến bây giờ cô chỉ có thể uống chút sữa cầm cự, mà chẳng thể ăn gì. Hầu hết thời gian cô đều dành để ngủ, bởi vì khi ngủ cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lệ Tử Sâm lúc này càng rối bời, anh cảm thấy bản thân rất vô dụng, không có lúc nào cô gặp nguy hiểm mà anh có thể giúp được cô cả.

" Thiếu gia, phu nhân gọi đến rồi! Bên kia hai người đã biết chuyện, bọn họ đang trên đường đến sân bay!" A Tự chạy vào phòng của anh gấp gáp báo lại.

" Dĩ nhiên họ sẽ biết rồi! Dù gì tin tức này cũng rất lớn, mấy hôm nay tôi lại chẳng ở công ty, ba chắc là đang rất bực bội!" Lệ Tử Sâm thản nhiên đáp.


Vũ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy khó thở, cô kịch liệt giẫy giụa, khiến ống truyền nước trên tay rơi cả ra.

" Minh Nguyệt, em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ!"

" A Tự, mau gọi bác sĩ!" Lệ Tử Sâm tim như nhảy ra ngoài, anh lớn tiếng nói.

Liền sau đó, bác sĩ đã có mặt, họ lại đưa cô vào phòng cấp cứu. Mỗi một giờ một khắc trôi qua, là Lệ Tử Sâm lại như ngồi trên đống lửa nóng hổi. Từ lúc kết hôn với Vũ Minh Nguyệt, anh dường như thường xuyên trải qua cảm giác này. Cũng đúng thôi, bởi vì bên cạnh anh lại có thêm một người cần anh bảo vệ.

Ở một con phố nhỏ, mọi người đang tấp nập đi trên đường. Người đàn ông râu ria xồm xoàm, đang sì sụp một tô mì nóng hổi. Nhìn hắn ta thật là bặm trợn, ăn mặc cũng rất là lôi thôi. Một người như vậy, thật sự chẳng ai muốn đến gần.

" Ông chủ, ghi sổ nhé! Lần sau sẽ trả!" Người đàn ông lớn tiếng nói, sau khi ăn hết tô mì kia.

" Cái thằng chết bầm! Ngày nào mày cũng ăn chịu như vậy, tao chắc sẽ sập tiệm mất!" Ông lão chủ tiệm mì có vẻ khó chịu đáp.

" Yên tâm đi! Bây giờ tôi đi kiếm tiền ngay đây! Đến lúc đó trả lại cho ông cả vốn lẫn lời!" Gã đàn ông tự tin nói. Đến đây hắn ta đứng dậy, rồi lửng thửng đi về nhà.

Về đến nhà, hắn ta gỡ giày đi vào trong, hắn mở cửa một căn hầm nhỏ dưới đất, rồi cẩn thận chui xuống dưới. Ở đây là thành quả nghiên cứu của hắn ta, mà nói đúng hơn là thành quả của ba hắn.


" Con virus này có gì đáng sợ chứ? Lệ Thị, các người chuẩn bị tiền cho tôi đi!" Hắn ta cười ngạo nghễ nói.

Bên này sau khi cấp cứu xong, thì Vũ Minh Nguyệt đã ổn hơn rồi, nhưng cô phải nằm trong phòng kính điều trị đặc biệt. Lệ Tử Sâm chỉ có thể ở bên ngoài nhìn cô đau đớn, mà không thể làm cái gì khác. Anh bây giờ cảm thấy hối hận rồi, có phải đưa cô đến đây là sai lầm của anh không?

Đường Cẩm Hoa và Lệ Từ Liêm cũng đã đến bệnh viện, bọn họ vội vàng chạy vào trong. Vừa thấy Lệ Tử Sâm, bà ấy đã lên tiếng trách mắng hắn." Cái thằng con ngu ngốc này! Không phải mẹ đã dặn con phải chăm sóc tốt cho Minh Nguyệt và cháu của mẹ sao? Con bảo vệ thế nào mà để con bé bị nhiễm bệnh như vậy?" Bà ấy đưa tay đấm mạnh vào ngực anh.

" Cẩm Hoa, em bình tĩnh lại đi! Minh Nguyệt sẽ không sao đâu!" Lệ Từ Liêm vội can ngăn bà ấy lại, ông ấy bây giờ quả thật cũng lo lắng cho Vũ Minh Nguyệt. Nhưng là người đàn ông của gia đình, ông ấy không để lộ nó ra ngoài thôi.

" Kêu em bình tĩnh thế nào được? Con bé đang mang thai, nó sẽ chịu nổi sao? Cháu nội của em sẽ chịu nổi sao?" Bà ấy tức giận sang cả Lệ Từ Liêm.

Mà Lệ Tử Sâm cũng im lặng, anh biết những lời mẹ nói đều đúng, là anh không có khả năng bảo vệ cô.

" Trước khi hai đứa nó đi, anh chẳng phải đã nói với em rồi sao? Nhưng em và nó đều cố chấp, muốn Minh Nguyệt theo cùng, anh ngăn cản được sao?" Lệ Từ Liêm lên tiếng nói.

" Xin người nhà giữ yên lặng, nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt, mọi người không thể lớn tiếng ở đây!" Một nữ y tá đi đến nói, trông cô ta có vẻ khó chịu.

" Xin lỗi cô! Chúng tôi sẽ im lặng!" Lệ Từ Liêm ngại ngừng đáp lại.

Bên ngoài bệnh viện, gã đàn ông kia đã tới, trên tay hắn còn mang theo một chiếc cặp nhỏ. Nhìn thấy người đàn ông lôi thôi này, bảo vệ liền ngăn cản hắn ta." Nơi này không phận sự miễn vào, mời anh đi chỗ khác!"


" Chậc, chậc, chậc! Tôi đến đây là để chữa bệnh cho thiếu phu nhân của Lệ Gia! Các người mà ngăn tôi lại, đến lúc cô ấy trở nặng rồi thì tôi cũng không giúp gì được đâu!" Người đàn ông đó nhếch môi thân thiện lên tiếng.

" Hahaha, chữa bệnh cho thiếu phu nhân? Chỉ dựa vào kẻ hèn mọn như ngươi sao?" Tên bảo vệ lập tức phá lên cười, khinh thường nói.

" Này, tôi không có thời gian đùa giỡn với các người đâu! Tình hình cấp bách, mau tránh ra đi!" Gã đàn ông bắt đầu mất kiên nhẫn đáp.

" Biết bao nhiêu bác sĩ nổi danh đều không làm được! Một kẻ hèn như ngươi có thể cứu được à? Có quỷ mới tin ngươi!" Tên bảo vệ nhất quyết không cho người vào.

Gã đàn ông kia lộ rõ vẻ bực bội rồi, hắn ta nhẹ nhàng đặt đồ xuống đất, rồi bắt đầu ra tay với hai tên bảo vệ. Mỗi một đòn tấn công của hắn, hai tên bảo vệ đều không đỡ nổi.

\_\_\_\_**





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.