Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 2: Hôn lễ





Lệ Tử Sâm cười hài lòng, nhìn qua trợ lý A Tự ra lệnh.

" Cho cậu 30 phút, sắp xếp lại mọi thứ hoàn hảo cho tôi."

" Vâng, thưa thiếu gia!" A Tự gật đầu.

Nói xong, Lệ Tử Sâm nắm lấy tay của Vũ Minh Nguyệt kéo đi, dẫn cô vào phòng trang điểm vốn dĩ dành cho Bạch Ngọc Trân, hôn thê của anh.

" cho các người 30 phút, thay đổi tất cả trên người cô ấy."

Mọi người nghe Lệ Tử Sâm ra lệnh, lập tức nhanh chóng bắt tay vào việc làm, họ là những người chuyên nghiệp, 30 phút sau Vũ Minh Nguyệt đã đứng trước mặt Lệ Tử Sâm với vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt.


Vẫn là váy cưới trắng, nhưng cảm nhận khác xa lúc nãy, lễ phục đuôi cá ôm sát đường cong của Vũ Minh Nguyệt, cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra khe ngực, nhìn quyến rũ lại mê hoặc. Tóc dài xõa sau lưng, trên đầu vương miện thay thế cho khăn voan, được đính đá tinh xảo. Vũ Minh Nguyệt trông xinh đẹp, gợi cảm hơn trước.

Lệ Tử Sâm đi đến đưa tay, ý muốn cô khoác tay anh. Bên trong hội trường, A Tự đã sắp xếp lại tất cả mọi thứ, từ cửa đến sân khấu được trang trí bằng bông hồng trắng thuần khiết, đèn treo lộng lẫy. Khách khứa cũng dần tiến vào, ngồi đông đủ.

Lệ Tử Sâm và người chủ trì đã ở trên sân khấu chờ sẵn, cửa hội trường mở ra, Vũ Minh Nguyệt kiêu hãnh tiến vào, theo sau còn có người rải cánh hoa.

Đáng lẽ trong ngày trọng đại như vậy, thì ba sẽ là người nắm tay con gái, dẫn cô vào lễ đường, chính tay trao lại công chúa của mình cho người yêu thương cô. Nhưng ba mẹ của Vũ Minh Nguyệt đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi, vào năm năm trước. Đó là một ngày giông bão, Vũ Minh Nguyệt đang ở trường học, và cô nhận được tin sét đánh.

Hôm nay ở ngay tại đây, cô lại phải tự mình bước vào lễ đường, và kết hôn với người cô vừa gặp mặt 30 phút trước. Vũ Minh Nguyệt hít sâu nhìn Lệ Tử Sâm, chân bắt đầu bước nhanh.

Mọi người bắt đầu thắc mắc, rõ ràng thiệp mời tên cô dâu là Bạch Ngọc Trân, tại sao cuối cùng lại là cô gái khác?

Bên cô dâu cũng hoang mang không kém, chú rể chính là thanh mai trúc mã của cô dâu Lưu Phi Phàm, sao bây giờ lại là Lệ Tử Sâm của tập đoàn Lệ thị?

Đáng tiếc, không ai trả lời họ.

Lệ Tử Sâm đưa tay đỡ cô lên, nở nụ cười ấm áp. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, người chủ trì bắt đầu nói.

" Anh Lệ Tử Sâm, anh có đồng ý sống bên cạnh cô Vũ Minh Nguyệt đến bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm, dù cho có ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó đều không rời không bỏ?"

" Anh có đồng ý không!"

" Tôi đồng ý!" Lệ Tử Sâm không chút do dự đồng ý.

Người chủ trì quay qua bắt đầu hỏi Vũ Minh Nguyệt.


" Cô Vũ Minh Nguyệt, cô có đồng ý sống bên cạnh anh Lệ Tử Sâm đến bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm, dù cho có ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó đều không rời không bỏ?"

" Tôi đồng ý!" Vũ Minh Nguyệt gom hết can đảm nói, cô cũng không biết hôn nhân chắp vá như thế này, kết thúc sẽ ra sao?

Người chủ trì tuyên bố xong, hai người tiếp tục trao nhẫn cưới, Vũ Minh Nguyệt tâm trạng hỗn loạn đưa tay về phía Lệ Tử Sâm. Sau đó cô cũng đeo nhẫn vào cho anh. Bên dưới khách khứa bắt đầu náo loạn, giục giã.

" Hôn đi!"

" Hôn đi!"

" Hôn đi!"

Lệ Tử Sâm nở nụ cười rạng rỡ, ghé sát tai của Vũ Minh Nguyệt nói.

" Yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em."

Vũ Minh Nguyệt bất ngờ, còn chưa kịp làm gì, môi đã bị Lệ Tử Sâm ngăn chặn. Vũ Minh Nguyệt có chút ngỡ ngàng, nhưng cơ thể cô cũng không có chống cự Lệ Tử Sâm hôn mình.

Mọi người bắt đầu chúc mừng cô dâu chú rể, tửu lượng của Lệ Tử Sâm rất cao, nhưng Vũ Minh Nguyệt thì không, dù vậy cô cũng uống lên không ít rượu. Đầu Vũ Minh Nguyệt choáng váng, cô bắt đầu nháo nhào lên. Lệ Tử Sâm phải bế cô vào phòng chờ nghỉ ngơi.

" Lưu Phi Phàm, anh nghĩ anh là ai? Tại sao dám đối xử với tôi như vậy? Đồ khốn kiếp!"

Nói rồi Vũ Minh Nguyệt đưa tay, nắm lấy đầu tóc Lệ Tử Sâm kéo mạnh. Lệ Tử Sâm đau rát da đầu, nhưng vẫn giữ thái độ ôn nhu với cô.


" Ngoan, đừng nháo! Uống chút canh giải rượu sẽ dễ chịu hơn." Lệ Tử Sâm nói, tay đút từng muỗng canh giải rượu cho cô uống.

Vũ Minh Nguyệt uống xong vẫn không chịu ngồi yên, cô dựa vào ngực Lệ Tử Sâm òa khóc nức nở, tay đấm vào người anh.

" Tên khốn, anh là tên khốn!"

" Tôi, Vũ Minh Nguyệt sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu."

" Lưu Phi Phàm, anh là đồ chết tiệt."

Đánh mắng chưa đủ, Vũ Minh Nguyệt bất ngờ chụp lấy cánh tay của LệTử Sâm cắn mạnh. Lệ Tử Sâm đau đớn kéo cô ra.

" Thật hết nói nổi, phải làm gì với chó con hung dữ như em đây?"

Lệ Tử Sâm nhìn cô nói, ở Vũ Minh Nguyệt còn đang muốn mắng người, môi lại bị Lệ Tử Sâm quấn lấy. Lần này Lệ Tử Sâm lại mạnh dạn hơn, đẩy răng môi của Vũ Minh Nguyệt ra đưa lưỡi tiến vào, hai người quấn lấy nhau. Lệ Tử Sâm gần như hút hết dưỡng khí của Vũ Minh Nguyệt, anh mới từ từ tách khỏi môi cô, Vũ Minh Nguyệt nằm xụi lơ trong vòng tay anh thở nặng nề.

" Sau này còn nói nhiều như vậy, anh sẽ lại trừng phạt em bằng cách này." Lệ Tử Sâm nói nhỏ với cô.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.