Liêu Nhất Thành không muốn lưới rách cá chết, bây giờ mà làm lớn chuyện cũng không ổn, vì vậy cười nói: "Chúc tổng, ngài có chuyện khác thì tôi có thể đợi một lát."
Chúc Xuyên không biết Bạc Hành Trạch tới nói chuyện gì, bối rối nhìn anh rồi nói nhanh.
"Trong tương lai, Hồng Diệp sẽ tham gia nghiên cứu và phát triển dự án này.
Với tư cách là một trong những đối tác, tôi đích thân đến tham gia ký hợp đồng để thể hiện tầm quan trọng của dự án này.
Liêu tiên sinh không hoan nghênh sao?"
Liêu Nhất Thành lập tức bối rối, Hồng Diệp tham gia khi nào?
Bạc Hành Trạch cũng không có giải thích với hắn, thấp giọng hỏi Chúc Xuyên: "Ở phòng họp nào?"
"Hả? À, đi thôi, chúng tôi chỉ có một phòng họp nhỏ, không nhiều chỗ ngồi." Chúc Xuyên dẫn người đi về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nói nhỏ, "Lát nữa tôi hỏi tội anh, không nói trước với tôi."
"Được, tùy em hỏi."
"Mười hình thức tra tấn thời Mãn Thanh đều sẽ dùng với anh, để anh phải khóc ròng." Chúc Xuyên hừ lạnh một tiếng, vừa xoay người nhanh chóng gãi gãi lòng bàn tay anh một chút, "Nhớ tôi không?"
"Nhớ."
"Bây giờ anh đúng là sến sẩm, anh phải đáp ứng tôi bớt xem mấy video sến như vậy lại, tốt nhất nên làm tổng giám đốc cao cao tại thượng, không gục ngã." Chúc Xuyên mở cửa chờ anh vào, Nghiêm Huyền đứng sau cầm tài liệu.
Liêu Nhất Thành và thư ký lần lượt bước vào.
Lúc trước đã hội thảo dự án xong, chỉ thiếu mỗi ký tên, nhưng bây giờ Bạc Hành Trạch đến đây, "Hồng Diệp cũng có nhân viên tham gia phát triển dự án.
Tôi cần tìm hiểu thêm chi tiết về dự án, mời anh nói lại cho tôi."
Liêu Nhất Thành nghiến răng sắp nát đến nơi, "Từ bao giờ mà Hồng Diệp cũng có nhân viên nghiên cứu phát minh?"
Bạc Hành Trạch nhẹ giọng nói: "Diệp Minh Lễ."
Liêu Nhất Thành sửng sốt, gã đã quá quen thuộc với người này, mong dự án của mình trở nên nghiêm ngặt hơn nên gã đã trả tiền cho Diệp Minh Lễ thuê y dẫn đội.
Còn chưa kịp chấn kinh xong, Bạc Hành Trạch nói thêm: "Tối hôm qua, cậu ta gia nhập công ty trở thành nhân viên của tôi, ban nhân sự cần tôi đồng ý.
Nếu hạng mục này mà Hồng Diệp không thể tham gia thì xin mời ngài Liêu này tìm người khác."
Liêu Nhất Thành bóp tay xương kêu răng rắc, còn tưởng rằng gã đã cho Bạc Hành Trạch một bài, nhưng không ngờ buổi sáng đi gặp mình còn chuẩn bị cái này, xem mình có đi tìm Chúc Xuyên kí hay không?
"Về phương diện mưu mô, tôi vẫn không sánh được với Bạc tổng."
Bạc Hành Trạch ánh mắt nhàn nhạt, "Quá khen."
Chúc Xuyên từ trước đến nay vẫn một tay vung tiền, yên tĩnh làm linh vật của công ty, ngồi một bên nghịch điện thoại cũng không biết có nghe hay không, cả tòa nhà đều là của hắn, Thịnh Hòe ở dưới lầu, các sản nghiệp khác trên lầu.
Người quản lý chuyên môn cũng đã đến, lắng nghe cẩn thận chi tiết của dự án.
Bạc Hành Trạch gõ đầu ngón tay lên mép bàn, từ đầu đến cuối một chữ cũng không lọt tai, Chúc Xuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó cúi đầu mở Wechat.
[Có thù với gã ta?]
[Không.
]
Chúc Xuyên thật sự không hiểu Bạc Hành Trạch hôm nay làm sao, hắn lãng phí tâm tư đồng ý dự án này cũng là vì Dương Tích, cũng sẽ không kiếm ra tiền, Bạc Hành Trạch tại sao phải tốn nhiều thời gian, công sức như vậy?
Cuộc đầm phán cuối cùng cũng kết thúc, Chúc Xuyên đứng dậy lịch sự bắt tay với Liêu Nhất Thành, lại bị một người chặn trước mặt đưa tay ra, một mực nắm chặt.
"?"
Bạc Hành Trạch nói: "Tôi còn chuyện muốn đàm phán, Vưu Bồng đưa Liêu tiên sinh đi với thư ký."
Vưu Bổng nói: "Vâng, Bạc tổng."
"?" Vưu Bồng bị mua chuộc khi nào? Chúc Xuyên nghe Nghiêm Huyền cười trộm, vô thức rút tay ra, ho khan một tiếng, "Có chuyện cần bàn bạc sao? Đến văn phòng đi."
Hai người một trước một sau bước vào cửa, Chúc Xuyên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị đè lên cửa, ngay sau đó bóng tối bao trùm, người mang theo hương rượu hôn xuống.
"Phần hôm nay."
Bạc Hành Trạch trái một cái phải một cái cọ tới cọ lui lau vết ướt ở khóe miệng, đôi mắt thâm trầm đầy quyến luyến, có chút ủy khuất khiến Chúc Xuyên không tự chủ được mà mở miệng.
Đầu ngón tay đi vào, lòng ngón tay chạm tới đầu lưỡi.
Chúc Xuyên hiếm khi bị lấn át như vậy, Bạc Hành Trạch không nhịn được nghịch đầu lưỡi mềm mại một hồi, đến nỗi đầu ngón tay đều dính đầy nước miếng.
Nếu như hai người có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ thật tốt, Bạc Hành Trạch thầm nghĩ.
Anh trở nên sợ trước sợ sau, mỗi một lần sóng gió là một lần sợ, sợ Chúc Xuyên sẽ bị ảnh hưởng, lại vì vậy mà rời bỏ anh.
"Thật muốn nhốt em lại, nhốt ở trong nhà, không được phép đi đâu, chỉ mình tôi có thể nhìn em, chỉ mình tôi có thể nghe thấy em." Bạc Hành Trạch ôm hắn vào lòng, giống như ẩn giấu nỗi khổ cực lớn.
"Em có chịu không."
Chúc Xuyên không hiểu được vướng mắc sâu trong lòng anh, chỉ cho là anh lại ghen, "Vậy không bằng anh giết tôi đi."
Bạc Hành Trạch lại ôm chặt hắn, thật lâu sau mới miễn cưỡng thả hắn ra, cuối cùng hôn lên môi hắn, "Được rồi, chuyện ở đây xong rồi, tôi phải trở về công ty."
"Đi ngay bây giờ?"
Bạc Hành Trạch không phải người nói lời tâm tình, bình thường hẳn là sẽ hỏi một câu "Không nỡ sao", nhưng nay lại chỉ gật đầu, "Trì hoãn đến tận trưa, lúc quay lại sẽ có cả đống việc, nếu giờ không nhanh về ban đêm lại phải tăng ca, không thể ăn cơm cùng em."
"Ăn cơm trưa chưa?"
Bạc Hành Trạch im lặng, "Không có thời gian."
"Ăn ít đi, anh mà giống lần trước, đêm nay không được phép làm." Chúc Xuyên rốt cục tìm được cơ hội quang minh chính đại để trốn, Bạc Hành Trạch ủy khuất, "Tôi ăn sau có được không?"
"không được."
"Vậy được, đêm nay không làm."
Chúc Xuyên trước nay vẫn luôn thích dáng vẻ bất lực của anh, nhưng trong lòng cũng không trách anh, liếm mặt giống như hôn đáp lại, "Vậy tôi tiễn anh xuống lầu."
"Được."
Đưa người xuống lầu, lại đưa ra cổng, thẳng đến lúc Bạc Hành Trạch lên xe, Vưu bồng bất thình lình ném ra một câu, "Biểu diễn đưa tiễn mười tám dặm hay sao? Người qua người lại mà còn ở đây làm hòn vọng phu, có thấy mất mặt hay không?"
"Đồ cẩu độc thân thì biết cái rắm." Chúc Xuyên lè lưỡi.
Vưu Bổng trợn mắt, "Cẩu độc thân ăn hết cơm nhà anh hay sao? Nếu không phải tại vì đang cống thân cho công ty anh, thì hiện tại không biết đã đổi qua bao nhiêu nam nhân."
**
Bạc Hành Trạch trở lại công ty, vừa đi vừa nghe Nghiêm Huyền báo cáo lịch trình tiếp theo, lúc đến trước cửa văn phòng thì quay lại yêu cầu cô giải quyết một ít chuyện quan trọng trước.
Kính mắt mới không vừa nên dùng tay đẩy một cái, nghe thấy có tiếng cười.
"sếp Bạc đã trở lại rồi nha." Diệp Minh Lễ bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, một tay chống cằm, phong thái bất cần đời.
"Anh tới làm gì."
Diệp Minh Lễ cũng không có đứng dậy, cầm cà phê lên chậm rãi nhấp một ngụm, ngữ khí chanh chua nói: "Chậc chậc chậc, không biết tối qua nghe ai nói tôi dẫn đội tham gia dự án này, cầu xin ông nội bảo bà nội khóc khuyên tôi đến công ty làm việc, hôm nay lại tháo cối giết lừa*? "
(*) Tháo cối giết lừa: Qua cầu rút ván, đây là câu thành ngữ tục ngữ của Trung nhưng mình không dịch nó qua thành ngữ Việt Nam vì còn liên quan đến đọan sau.
Bạc Hành Trạch lạnh lùng nhìn y một cái, "Anh là con lừa chắc?"
"...Nói chuyện đừng có mắng người." Diệp Minh Lễ không thể đào hố chôn anh, ngược lại hỏi: "Cậu định đối đầu trực diện với Liêu Nhất Thành? Đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy mà không nhịn nổi nữa rồi?"
Bạc Hành Trạch cũng là đến Hồng Diệp làm rồi mới biết Diệp Minh Lễ và Quan Lộ là anh em họ, Liêu Nhất Thành cũng không biết nên mới nhờ y dẫn đội.
Diệp Minh Lễ đặt ly cà phê xuống, đi tới ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, hai tay đút túi, Bạc Hành Trạch nhìn lên, lập tức tìm một cái ghế, ngồi xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
2.
Vợ Tôi Muốn Giảm Cân
3.
Giữ Lấy Mùa Hạ Cho Riêng Tôi
4.
Thuyền Vượt Gió Mưa
=====================================
"Liêu Nhất Thành chẳng qua là muốn tiền, sao lại phải tốn công sức như vậy?"
"Gã ta không chỉ muốn tiền, gã ta còn muốn tôi tuyên bố công khai rằng tôi đã đánh cắp thành quả của anh ta sử dụng làm của riêng, đồng thời nhận cái chết của Quan Lộ."
Bạc Hành Trạch nhàn nhạt nói, Diệp Minh Lễ nhảy dựng lên, "Người này không biết xấu hổ sao? Em họ anh chết rõ ràng là do cậu ta, liên quan gì đến cậu? Rõ ràng Liêu Nhất Thành vừa ăn cắp vừa la làng, Bạc tổng, anh ủng hộ cậu chơi hắn.".
"Theo anh năm đó lẽ ra cậu không nên mềm lòng mà đáp ứng chú, cứ trực tiếp công khai sự thật là được rồi.
Dù sao cũng biến thành hũ tro rồi, người khác nói gì cũng không nghe thấy, cậu còn coi trọng lời hứa hẹn mà giữ bí mật như vậy."
Bạc Hành Trạch nói: "Không phải lúc."
Diệp Minh Lễ hai mắt sáng lên, vẻ mặt xem náo nhiệt còn chê sự việc chưa đủ lớn, "Bao giờ thì đến lúc? Cậu chiều hắn đủ kiểu nhiều năm như vậy, thật có thể đả kích hắn?"
Bạc Hành Trạch kỳ quái, "Tôi chiều hắn đủ kiểu lúc nào?"
Diệp Minh Lễ cũng sững sờ, "A? Vậy sao còn trốn tránh hắn nhiều năm như vậy? Còn giấu cả nguyên nhân cái chết của Quan Lộ, tình nguyện tự mình mang oan ức cũng không chịu lên tiếng giải thích.
Vì Quan Lộ mà bỏ qua những cơ hội tốt hơn để ở lại Hồng Diệp."
"?" Bạc Hành Trạch không nói, nhìn y, "Tôi trốn tránh hắn khi nào? Tôi đến Hồng Diệp là để làm việc, kiếm tiền, mua nhà rồi kết hôn, có hiểu không?"
Diệp Minh Lễ tràn đầy dấu chấm hỏi, "Vì cái này?"
"Không."
Bạc Hành Trạch im lặng một lúc, "Tôi cũng không rộng lượng như vậy, tôi đã nhiều lần nói cái chết của Quan Lộ không phải do tôi gây ra, nếu có chứng cứ thì cứ việc để cảnh sát bắt tôi.
Tôi đến Hồng Diệp không phải là do mềm lòng đáp ứng chú của anh, lão Từ chia cho tôi 7% cổ phần để tôi làm tổng giám đốc, chỉ thế thôi."
Diệp Minh Lễ há hốc mồm, tổng giám đốc bất đắc dĩ, khổ cực đâu? Tổng giám độc nghèo khó mà còn có thể mua nhà kết hôn sao? Tổng giám đốc bá đạo không dính khói lửa trần gian đâu?
"Vậy cậu cũng không khổ sở chút nào mà?"
Bạc Hành Trạch nhướng lông mày dò xét y, "Nghe thấy tôi sống không tồi, thất vọng rồi?"
"...Nói thật thì có một chút." Diệp Minh Lễ buột miệng, nói xong lập tức xua tay: "Làm sao có thể, hahaha, tôi không phải loại người như vậy.
Chẳng qua, sự thật không phải thế thì sao cậu không giải thích? Để người khác tùy ý hiểu lầm cậu?"
Bạc Hành Trạch ghét bỏ liếc y một cái, "Tôi làm sao biết anh với Liêu Nhất Thành sức tưởng tượng tốt như vậy, anh thì tốt hơn gã ta một chỗ, ít nhất không nghĩ Quan Lộ thích tôi nên chết."
"Thế rốt cuộc bản quyền năm đó là ai bán?"
Bạc Hành Trạch nói: "Quan Lộ."
Khi đó Quan Lộ chơi bời điên cuồng, thời gian qua lại với Liêu Nhất Thành càng ngày càng ít, thời gian sau này gần như chỉ có một mình anh nghiên cứu phát triển, khi đó Bạc Hành Trạch hoàn toàn mất đi tin tức của Chúc Xuyên, chỉ muốn đâm đầu vào học với làm để quên đi thời gian.
Lúc đó đúng là lúc công việc nghiên cứu kết thúc, một mình anh ngồi ba ngày ba đêm trong phòng thí nghiệm không ăn không ngủ chỉ dựa vào cà phê để hoành thành dự án.
Kết thúc nghiên cứu, anh ngủ gần hai ngày, lúc tỉnh lại mới biết Quan Lộ bị người ta chuốc thuốc mơ hồ bán bản quyền mà không biết.
Sau khi tỉnh táo lại, Quan Lộ đi tới cầu xin tha thứ, nhưng Bạc Hành Trạch đang ngủ say bị đánh thức, một lúc lâu sau anh cũng không nhận ra bán này là có ý gì.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Quan Lộ nóng nảy, "Làm gì! Chỉ là dự án thôi mà, chẳng lẽ chết rồi còn không bù được sao? Tôi trả cho anh phí vất vả, được không! Tôi không tài trợ thì anh có cơ hội nghiên cứu sao? Anh thậm chí còn không đủ tiền ăn! Loại nghèo nàn như anh mà muốn làm bạn với tôi không phải là vì tiền sao? Nói đi bao nhiêu tiền? Tôi cho anh!"
Bạc Hành Trạch vô cùng mệt mỏi, gần như không kiềm chế được cơn tức giận, "tiền chơi gái" mà Chúc Xuyên nói với anh đã là cái gai trong lòng không ai có thể chạm vào, còn bị Quan Lộ dùng "tiền" làm nhục, anh chỉ vào cửa sổ nói.: "Đúng, cậu chết mới có thể đền bù, không dám chết thì cút khỏi đây!"
Quản Lộ phát điên, đập phá đồ đạc trong ký túc xá, Bạc Hành Trạch buồn bực đến phát hỏa, lười nghe Quan Lộ phát điên, liền thu dọn đến phòng thí nghiệm, không mang theo điện thoại di động, lúc về mới biết Quan Lộ thức sự nhảy lầu tự sát..