Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 100: Đêm Xuân Của Chúng Ta (4)



Đông Phương Vũ rất cao, bộ vest vừa dài vừa to, dùng nó che đi thân hình nhỏ nhắn của Mộ Như thì hơi buồn cười, nhưng Mộ Như lại rất biết ơn vì sự ấm áp mà cô chưa từng có.

Cô bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, không ai quan tâm đến cô ngoại trừ má Vương, vì vậy mỗi khi cô gặp khó khăn, cô đều tự mình giải quyết, không một ai giúp đỡ cô.

Nhưng hôm nay, cô vốn tưởng rằng sẽ không ai quan tâm đến sinh tử của mình, và cô càng không hề nghĩ rằng Đông Phương Vũ lại tới, vào thời khắc mấu chốt, anh đã đến bên cạnh cô.

Khuôn mặt đau đớn và khó chịu của Mộ Như cố gắng gượng cười, nhưng khuôn mặt bê bết máu và những vết trầy xước xấu xí trên trán càng khiến nụ cười của cô còn xấu hơn là khóc.

Cô chỉ cảm thấy thật khó chịu, trong người như bị thêu đốt, cô dùng hết sức để đè nén đau đớn khó chịu, đôi môi khô khốc mấp máy một giọng nói không nghe được vang lên: "A Vũ, anh tới rồi?"

Đông Phương Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vươn tay nắm lấy tay cô, liền cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt, trong lòng lập tức đập thình thịch, không khỏi mắng chửi: "Nam Cung Tần, đồ khốn kiếp!"

“Đồ khốn kiếp phải là anh trai Đông Phương Mặc của anh",  Nam Cung Tần thấy Đông Phương Vũ vươn tay muốn ôm Mộ Như, lập tức vươn tay ngăn lại, lạnh giọng nói: “Đông Phương Vũ, đêm nay là tân hôn của tôi với Mộ Như, nếu anh muốn đến chúc mừng Tịch Mộ Như thì tôi sẽ không cản anh uống rượu mừng rồi rời đi. Nhưng nếu anh muốn đưa Mộ Như đi thì không được, vì cô ấy không còn là chị dâu của anh nữa... "

“Cút đi!” Đông Phương Vũ hiển nhiên không có kiên nhẫn nghe Nam Cung Tần tiếp tục huyên thuyên, lập tức cúi xuống ôm Mộ Như vào lòng, lạnh lùng nhìn Nam Cung Tần châm chọc nói: “Nam Cing Tần, lợi dụng lúc anh trai tôi không ở Tân Hải mà tấn công chị dâu tôi. Anh cũng xứng là nam nhân à? Dù anh muốn giành lấy Mộ Như thì cũng nên chiến đấu ngay thẳng với anh trai tôi, thay vì đi trộm bằng cách hạ lưu như vậy. Anh có nghĩ vậy không?

“Phương pháp hạ lưu?” Nam Cung Tần lặp lại lời nói của Đông Phương Vũ rồi nhún vai, thờ ơ nói: “Đông Phương Vũ, phương pháp hạ lưu là gì? Không phải là tôi học từ Đông Phương Mặc sao? Bốn năm trước, ai đã đuổi nhà họ Tần ra khỏi Tân Hải bằng những cách hạ lưu? Anh nghĩ rằng Nam Cung Tần của hiện tại vẫn là Tần Tấn năm nó, dễ dàng bị mấy người lừa gạt sao."

"Tôi không biết về những việc xảy ra 4 năm trước", Đông Phương Vũ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tần lạnh lùng nói: "Tuy nhiên, tôi nhớ rất rõ những việc xảy ra 10 năm trước. Khi chúng ta đua xe cùng nhau, ai là người đã bắt tay với những kẻ khác rượt đuổi theo tôi. Cuối cùng buộc tôi phải lăn xuống vực với chiếc xe? "

"Ha ha ha..." Nam Cung Tần bật cười thành tiếng, có chút ngạc nhiên nhìn Đông Phương Vũ: "Tôi tưởng rằng anh không nhớ được gì sau khi nằm ngủ trên giường suốt mười năm. Không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy, nhưng đó là do chiếc xe đua, cuộc đua luôn là một hệ thống công bằng, chúng tôi đã phải ký giấy chứng nhận sự sống và cái chết trước cuộc đua... "

“Đừng nói với tôi những điều vô nghĩa này,” Đông Phương Vũ hiển nhiên không kiên nhẫn khi nghe Nam Cung Tần tiếp tục nói nhảm, lạnh lùng ngắt lời: “Chủ tịch Nam Cung, xin lỗi, tôi muốn đưa chị dâu về ngay, vậy thì.... "

“Anh cho rằng anh có thể đi ra ngoài vào được sao?” Nam Cung Tần khóe miệng kéo ra một nụ cười chế nhạo, lạnh lùng nhìn Đông Phương Vũ: “Anh cho rằng tôi đến  này làm gì? Nếu anh muốn thì có thể rời đi một mình."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.