Mộ Như nghe xong, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn bụng của Tịch Mộ Tuyết, nói thật, cô ta mới mang thai 7 tuần, bụng phẳng lì như không có thai, nhưng bây giờ nhìn như cô ta đã mang thai năm sáu tháng, như thể sợ không ai ở cái thành phố tấc đất tấc vàng này không biết cô ta là phụ nữ có thai.
“Vì Nhị thiếu phu nhân đang mang thai, nên về phòng nghỉ ngơi nhiều hơn đi.” Mộ Như nhẹ nhàng nói, không thèm nhìn cô ta, “Chúng tôi đang tưới hoa, sẽ có nước, nếu cô không cẩn thận trượt ngã thì sai? “
“Đúng thế, tôi nên mau chóng trở về,” Tịch Mộ Tuyết đắc ý đáp lại lời nói của Mộ Như, sau đó liếc nhìn hai tay lấm lem bùn đất của Mộ Như: “Chà, Mộ Như, vừa rồi dì Mai nói tôi đang mang thai đứa con của Đông Phương gia, vì vậy tôi nên đến đền Hoằng Pháp để thắp hương, dì Maiđã gọi điện cho anh cả rồi, anh cả cũng nói tôi nên đến đó … “
“Đó là chuyện của cô, sao cô lại nói với tôi chuyện này?” Mộ Như chỉ thấy lời nói của Tịch Mộ Tuyết có chút buồn cười, não của phụ nữ mang thai luôn không bình thường sao? Cô ta có đi thắp hương hay kêu oan thì có liên quan gì đến cô không?
“Cô là Đại thiếu phu nhân,” giọng nói của Tịch Mộ Tuyết trở nên trìu mến hơn, cô ta bước đến gần Mộ Như hơn hai bước, trêи mặt nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Mộ Như, cô dù gì cũng là em gái của tôi, bây giờ tôi lại là em dâu của cô, nên tôi đến chùa Hoằng Pháp để thắp hương cầu nguyện thì tất nhiên, tôi muốn cô đi cùng mặc dù cô chỉ là chị dâu, đúng không?”
Mộ Như lạnh lùng nhíu mày, cô đã nhìn thấy thủ đoạn của Tịch Mộ Tuyết khi còn ở nhà họ Tịch, nhưng cô không biết cô ta đang diễn cho ai xem, bởi vì bên cạnh chỉ có người hầu A Mẫn.
Tất nhiên, Tịch Mộ Tuyết bước đến gần cô để nói điều này, chắc chắn là đang chế giễu cô. Còn cô, Tịch Mộ Như, một cô gái trẻ thì đã sao? Cô vẫn phải giữ một cuộc sống của góa phụ mỗi ngày sao? Cô sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm niềm vui sướиɠ khi mang thai và sinh con trong suốt cuộc đời của mình.
Một ý nghĩa sâu xa hơn nữa là cô chi dù được gọi là Đại thiếu phu nhân, nhưng sau khi Tịch Mộ Tuyết mang thai con Đông Phương gia, thì cô gần như trở thành một người hầu, dù bây giờ cô muốn hưởng thụ cuộc sống với một thân phận cao quý, thì cô vẫn giống như khi còn ở nhà họ Tịch.
May mắn thay, Mộ Như đã ở trong nhà họ Tịch được 19 năm, nên coi đã quá quen với những chiêu trò này của Tịch Mộ Tuyế vì vậy mà nhẹ nhàng đáp lại: “Xin lỗi, ngày mai cùng cô đến chùa Hoằng Pháp thắp hương cũng nên là chồng của cô, Nhị thiếu gia của Đông Phương gia. Tôi đi cùng chỉ làm cảng trở hai người.”
“Chị dâu, chị nói gì vậy?” Giọng nói của Tịch Mộ Tuyết càng ngày càng dịu dàng. ”Dì Mai nói việc đi chùa thấp hương là chuyện mà nữ chủ nhân của Đông Phương gia nên làm. Bây giờ cô đã là Đại thiếu phu nhân thì tất nhiên nữ chủ nhân của Đông Phương gia phải là cô, vậy nên người đi cùng với tôi phải là cô chứ, đúng không?”
Nghe xong, Mộ Như hơi sửng sốt, vừa định lên tiếng từ chối lần nữa, thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy xe lăn của Đông Phương Mặc đã ở sau lưng Tịch Mộ Tuyết.
Cô hiểu ngay rằng lời nói của Tịch Mộ Tuyết không phải dành cho A Mẫn mà là dành cho Đông Phương Mặc. Ước tính cô muốn tạo lại hình ảnh một người phụ nữ hiền lành và đức hạnh trong lòng Đông Phương Mặc. Bởi vì cô ta đã từng từ chối kết hôn với Đông Phương Mặc nên ấn tượng của cô ta trong lòng Đông Phương Mặc không tốt lắm.
Mộ Như còn chưa kịp nói chuyện, thì Đông Phương Mặc ở phía sau Tịch Mộ Tuyết đã lên tiếng, giọng nói khàn khàn cổ quái vang lên: “Nhị thiếu phu nhân nói đúng. Em là nữ chủ nhân của Đông Phương gia. Em nên đến chùa Hoằng Pháp cầu phúc.