Đông Phương Vũ sững sờ khi nghe Tịch Mộ Như nói, cuối cùng cũng từ từ buông bàn tay đang khống chế cô ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, anh ta nói đùa: “Nếu cô nói với anh cả, cứ nói đi, tôi sẽ nói là cô không chịu nổi cô đơn mà quyến rũ tô.”
Mộ Như suýt hộc máu sau khi nghe những gì anh ta nói. Cô đã thấy những người vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như anh ta, cô dụ dỗ, câu dẫn anh ta ? Anh ta nói mà không ngượng sao?
“Không biết xấu hổ!” Miệng Mộ Như run lên một hồi lâu mới nén chặt mấy chữ này giữa hai hàm răng, cô thấy anh ta nào không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vâyh.
“Không biết xấu hổ?” Đông Phương Vũ đang có tâm trạng tốt khi nghe thấy lời này, vẻ mặt lại bắt mãng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói giễu cợt không, rõ ràng là mỉa mai: “Tôi vẫn luôn không biết xấu hổ, cô không biết à, đêm đó, tôi là lần đầu tiên làm chuyện đó trêи du thuyền, nhưng tôi vẫn không biết xấu hổ! Cô có muốn trải nghiệm lại cảm giác tôi đối với cô không biết xấu hổ như thế nào không? “
Nghe xong, Mộ Như muốn chết cho rồi, cô dùng hai tay đẩy anh ta ra. Giọng nói trầm xuống, nhìn anh ta cầu xin: “Đông Phương Vũ, tôi cầu xin anh, thả tôi ra, được không? Anh có nhiều mỹ nữ cùng vợ đẹp như vậy, tại sao anh lại …”
“Cô ghen à?” Đông Phương Vũ nhanh chóng cắt lời Mộ Như, khóe miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ:” Cô ghen tị với vợ và mỹ nữ của tôi sao? “
Mộ Như hơi sửng sốt khi nghe câu nói của Đông Phương Vũ. Cô bị quằng đến mức không nói nên lời, vội vàng nói: “Tôi không ghen. Anh yêu ai, làm gì với ai đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ…”
“Tại sao cô không ghen?” Đông Phương Vũ rõ ràng là anh ta không muốn nghe cô tiếp tục nói về những gì đang xảy ra, vì vậy anh ta nhanh chóng giành lấy những lời cô chưa kịp nói xong.
Nghe Đông Phương Vũ nói xong, Mộ Như hoàn toàn sững sờ, nhìn Đông Phương Vũ với ánh mắt xa lạ, một lúc sau mới nói: “Đông Phương Vũ, anh không bị bệnh đấy chứ? Tại sao tôi lại ghen khi anh ở bên cạnh những người phụ nữ khác? Tôi cũng không phải vợ của anh? Tại sao tôi phải ghen? “
” Ý của cô là— “Đông Phương Vũ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, chậm rãi nói:” Nếu cô là vợ tôi, cô sẽ ghen đúng không? “
Mộ Như sau khi nghe những gì anh ta nói đều cảm thấy anh ta rất nhàm chán, vì vậy cô không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này với anh ta nữa, liền lạnh lùng quát: “Anh có thả tôi đi không?”
“Nếu tôi không cho đi thì sao?” Đông Phương Vũ rõ ràng không bị cô đe dọa, có vẻ như sẽ không bị cô tiêu diệt.
“Không buông tha?” Mộ Như lại sững sờ, sau đó nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lấy dũng khí nói: “Nếu không buông tha thì đừng buông tha. Sau khi bị anh cưỡng hϊế͙p͙, tôi sẽ chạy ra giữa đường, cho xe húc chết tôi, dù sao tôi cũng qua mệt mỏi với cuộc sống, dù lấy phải người chồng như ác ma thì không sao, nhưng tôi vẫn phải chịu sự ức hϊế͙p͙ của chính em chồng mình. .. “
Đông Phương Vũ không đợi Mộ Như nói xong liền buông cô ra, sau đó nhanh chóng nhích người sang một bên, nhàn nhạt nhìn cô rồi nói: “Quả thật anh cả rất có phúc khi cưới được cô , anh ấy đã như vậy, mà cô vẫn giữ thân như ngọc vì anh ấy.”
Mộ Như nghe xong liền giật mình quay đầu lại, Đông Phương Vũ đã đẩy cửa xe bước xuống xe, nàng không hiểu giúp cảm thấy khó chịu và buồn bã này là sao.
Cô giữ thân như ngọc vì Đông Phương Mặc thì cũng vô dụng, mất trinh trong đêm tân hôn, lần trước bị Nam Cung Tần bắt cóc, bị đánh thuốc, cô lại phát sinh quan hệ với Đông Phương Vũ.
Đông Phương Mặc chỉ là không biết những điều này, nếu biết, anh nhất định sẽ không cho rằng cưới cô là may mắn, anh chắc cũng giống như cha cô, Tịch Viễn Trình, cho rằng cô là sao chổi, đúng không?