Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 213: Khoảnh Khắc Xấu Hổ (1)



Hàng ghế sau trống trơn, phía trêи lưng ghế còn có hai cái gối, nhưng không thấy hộp khăn giấy và tất nhiên điều đó chứng tỏ là trêи xe anh không có.

Chết tiệt, cô không tìm được bất kì miêngd khăn giấy để giải quyết chuyện khẩn cấp này, tối nay cô mặc váy nên cái ví nhỏ trêи tay chỉ là đồ trang trí, bên trong thì không có gì cả.

Dường như ông trời không có nặng mắt, đương nhiên ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp đỡ cô, bởi vì chất lỏng ấm áp vẫn còn đang tràn ra, cô đứng bằng một chân rồi cúi xuống, cố gắng không để hông ngồi xuống ghế, bởi vì cô không muốn làm bẩn chỗ ngồi trêи xe của Trịnh Nhất Phàm.

“Mộ Như, sao em không ngồi xuống?” Trịnh Nhất Phàm hỏi khi thấy cô lên xe nhưng vẫn cố ngồi xổm.

“Em …em bị… cái kia…” Mộ Như cúi thấp đầu gần như đụn đến phía trước xe, giọng nói yếu ớt đến mức chỉ có cô mới có thể nghe thấy, cô rất muốn tìm một chiếc túi vải bố để đựng mình mãi, mãi không nhìn thấy ai.

“Cái kia?” Trịnh Trịnh Nhất Phàm mất một lúc mới phản ứng kịp, liền nhanh chóng đẩy cửa xe xuống, mở cửa sau, cầm lấy một cái gối đưa cho cô: “Ngồi lên gối, nhanh lên!

“Cái gối?” Mộ Như ngẩng đầu, nhìn cái gối xinh đẹp, sau đó đau lòng nói, “Em sẽ làm bẩn cái gối.

“Đồ ngốc, cái gối quan trọng hay em quan trọng?” Trịnh Nhất Phàm không nhịn được nhét chiếc gối vào người cô, vừa khởi động xe vừa ra lệnh: “Mau lên, anh lái xe đưa em đi mua băng vệ sinh. Vậy ra đây là lý do khiến em ngồi thoải mái. “

Nghe xong, Mộ Như xấu hổ đỏ mặt như một tấm vải màu đỏ, cẩn thận đặt cái gối lên vị trí ngồi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Trịnh Nhất Phàm đã nhấn ga chạy nhanh ra khỏi Nhất Thốn Mặc, sau khi vào đại lộ, anh lái chậm xe bên vệ đường, chậm rãi chú ý xem bên đường có siêu thị nhỏ hay không.

May mắn thay, Tân Hải là thành phố gần HongKong nhất nên có cuộc sống về đêm rất phong phú, các siêu thị nhỏ thường đóng rất cửa muộn nên Trịnh Nhất Phàm không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy một siêu thị nhỏ vẫn mở đèn.

Anh nhanh chóng tấp xe vào đậu bên về đường rồi đẩy cửa xuống xe bước nhanh về phía siêu thị, Mộ Như bồn chồn ngồi bó gối không dám nhúc nhích.

Bụng vẫn còn hơi đau quặn, không rõ ràng nhưng nó luôn luôn hiện hữu, mắt cá chân không còn quá đau chắc là do thuốc mỡ của Đông Phương gia nên cơn đau lúc này cũng không quá rõ ràng.

Chỉ là cô đang ngồi bó gối, chất lỏng ấm áp ở hạ thể lúc nào cũng tràn ra, bởi vì bất động nên cô mơ hồ cảm thấy chiếc gối dường như đã bị ướt đẫm.

Khoảng mười phút sau, Trịnh Nhất Phàm nhanh chóng xách túi đi ra, nhanh chóng đến cửa xe, mở cửa xe, sau đó đưa cho cô túi ni lông trong tay.

“Mau ra ghế sau thay đồ đi. Siêu thị nhỏ không có quần áo để mặc bên ngoài, chỉ có quần áօ ɭót và đồ ngủ. Anh mua cho em hai bộ đồ lót và hai gói băng vệ sinh cộng với một bộ đồ ngủ. Em mặc tạm như thế để về đến nhà.”

Trịnh Nhất Phàm nói xong, anh nhanh chóng nhét túi trong tay cho Mộ Như, sau đó nhanh chóng đi vòng qua đầu xe mở cửa xe, tắt đèn xe, sau đó mở cửa sổ và rèm cửa xuống rồi đóng chặn phía trước. Kính chắn gió được dừng lại bằng một tấm vải bóng, sau đó đóng cửa xe lại.

Mặc dù nhìn Mộ Như cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép cô lo lắng đến chuyện xấu hổ hay không, cũng may sau khi xe bị chặn lại như vậy, bên trong cũng đã tối nên cô cũng nhanh chóng leo lên hàng ghế sau thay đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.