Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 252: Tôi Nghiêm Túc



Mộ Như khóa trái cửa trốn trong phòng, giữa Đông Phương Vũ và Trịnh Nhất Phàm ở ngoài phòng khách đã xảy ra cãi vã, trong lòng cô chỉ cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi nghe Trịnh Nhất Phàm nói cô là một người phụ nữ tốt, đôi mắt lạnh lẽo của cô ngay lập tức chứa đầy hơi ấm.

Trịnh Nhất Phàm, một bác sĩ du học Mỹ trở về, chuyên gia của khoa tim, lại còn là giáo sư tương lai nên được rất nhiều mỹ nữ vây quanh.

Nhưng anh nói cô tốt, anh nói anh thích cô, anh muốn có được cô, những điều này dù là bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm động, chưa kể cô lại là một người phụ nữ xấu xí với vết bớt trêи trán.

Trêи thế giới này, mọi phụ nữ, bất kể cô ấy trông như thế nào, đều khao khát mình được trở thành một Cinderella, có cơ hội được đi giày pha lê và có cơ hội được gặp hoàng tử Charming.

Cô cũng vậy, dù bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, dù cô lớn lên với gia nhân, dù bị phân biệt đối xử từ nhỏ, nhưng suy cho cùng thì cô vẫn là một cô gái, cô cũng có một trái tim mộng mơ.

Bởi vì đang đắm chìm trong suy tư của chính mình, cô không biết cuộc cãi vã trong phòng khách kết thúc khi nào, tất nhiên cô thậm chí còn không biết Đông Phương Vũ đã rời đi lúc nào.

Mãi đến khi Trịnh Nhất Phàm gõ cửa gọi cô, cô mới mở cửa bước ra, liền nhìn thấy Trịnh Nhất Phàm đứng ở cửa với khuôn mặt bầm dập, rõ ràng là bị Đông Phương Vũ đánh.

“Anh ta đánh anh?” Mộ Như cẩn thận đưa tay vuốt ve chỗ sưng tấy nơi khóe miệng, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?

Trịnh Nhất Phàm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không đau, có lời nói của em nên không đau chút nào."

Anh nói lời này với giọng rất thấp, khóe miệng khẽ co giật, thật ra vẫn rất đau, nhưng vì sự quan tâm của Mộ Như nên trong lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp.

Mộ Như nhanh chóng đi tìm cồn giúp anh sát trùng vài cái, sau đó tìm thuốc giảm đau cho anh uống, may mà Trịnh Nhất Phàm là bác sĩ, nên ở nhà lúc nào cũng có sẵn những loại thuốc thông thường này.

Trịnh Nhất Phàm bị thương nên Mộ Như không chịu để anh vào bếp giúp mà để anh ngồi trêи ghế sô pha, nói cô đã làm gần xong, anh chỉ việc xem TV một lát là có thể ăn.

Mộ Như luôn làm mọi việc rất nhanh, sau nửa tiếng đã làm được ba món mặn và một canh, cô mang các món ra bàn và bảo Nhất Phàm ăn trước, còn cô thì tiếp tục hấp há cảo trong bếp.

“Đương nhiên là chúng ta phải ăn cùng nhau thì bữa tối mới sum họp,” Trịnh Nhất Phàm đứng trong bếp nhìn cô đang dùng kẹp lật há cảo trong nồi, không thể không đến gần cô một chút, tựa đầu vào vai cô, nhìn cô hỏi nhỏ: "Mộ Như, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi chứ?"

Mộ Như sửng sốt trong chốc lát, sau đó cô mới phản ứng nhìn sang ánh mắt mong đợi của anh, rồi nhanh chóng nói: "Nhất Phàm, anh biết tình hình của em mà..."

"Là bởi vì anh biết em sẽ nói gì," Trịnh Nhất Phàm nhanh chóng giật lấy lời nói, sau đó lấy tay che miệng lại, nhẹ nhàng nói: "Mộ Như, anh không cần em trả lời ngay bây giờ, em có thể suy nghĩ thêm, nhưng em phải biết là anh đang rất nghiêm túc."

Mộ Như nhìn biểu hiện của anh là biết anh rất nghiêm túc, nhưng vì anh nghiêm túc nên cô vừa sợ vừa hoảng vì biết quan hệ của anh với Đông Phương gia.

Đây là điều không thể, cô nói trong lòng, dù thế nào, cô cũng không thể đồng ý với anh, bởi vì Đông Phương Vũ nói đúng, nếu cô thật sự ở bên anh, cô sẽ phải để anh trở thành kẻ phản bội, còn cô thì không muốn như vậy, không muốn anh phản bội lại người thân của mình chỉ vì cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.