Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 286: Làm Tình Nhân Cả Đời 4



Khi anh nghe thấy tiếng cô ngã xuống, khi anh nhìn thấy vết máu nhuộm đen trêи áo khoác đỏ của cô, nhìn gò má gầy gò xanh xao của cô, nhìn đôi môi bị dùng sức cắn...

Tay cô lúc đó cũng chỉ nắm lấy chiếc kéo như vậy, nhưng trong lúc anh đang ngẩn ngơ, cô lại dùng chút sức lực cuối cùng rút cây kéo ra rồi đâm vào người anh, cô vẫn hét lên cô muốn chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với anh, vì họ đã từng là vợ chồng.

Trái tim anh tan nát, khoảnh khắc chiếc kéo của cô đâm vào dái tai anh, nó như tan thành tro bụi!

Hóa ra cô vẫn nhớ cô và anh từng là vợ chồng, hóa ra khi chết cô thực sự muốn chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với anh.

Như vậy có nghĩa trong trái tim cô, vẫn còn dành một vị trí cho anh có phải không?

Khi Lưu Hạo đến, anh vẫn cứ nắm chặt tay cô, từng phút từng giây như trôi qua, bàn tay cô càng lúc càng lạnh trong lòng bàn tay anh, lúc đó anh suýt chút nữa tưởng mình không thể bắt được nhiệt độ của cô nữa.

Trong quá trình phẫu thuật kéo dài hai tiếng đồng hồ, anh lặng lẽ quan sát bên giường, nhìn Lưu Hạo đang từ từ lau vết thương cho cô, nhìn Lưu Hạo đang mở vết thương, còn nói cây kéo mới có dính dầu chống gỉ, nếu không lau sạch sẽ, cô có thể bị nhiễm trùng, khi đó sẽ rất phiền phức nếu bị thương toàn bộ khoang ngực.

Lưu Hạo vốn dĩ bảo anh đợi ở ngoài cửa, nhưng anh nhất quyết ở bên cạnh cô, nhất định muốn chứng kiến

anh ta thực hiện ca phẫu thuật cho cô, nhất định muốn nhìn thấy cô.

Cuối cùng cô cũng đã qua khỏi cơn nguy kịch, hiện tại, cô rốt cuộc đã yên ổn nằm trêи chiếc giường này, Lưu Hạo nói cô không sao, anh có thể đi nghỉ ngơi, cứ để Liễu mẫuchăm sóc cô.

Nhưng anh không chịu, cô vẫn chưa tỉnh, anh chưa muốn đi, anh phải ở đây đợi cô tỉnh lại.

Anh xoay xe lăn đến bên giường, nắm lấy đôi tay trắng nõn gầy guộc của cô, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy, nhìn lông mày nhíu chặt của cô, lòng anh run lên.

Cô mới bị đuổi ra khỏi Nhất Thốn Mặc được ba tháng, cô lại trở nên như thế này, vốn dĩ anh muốn cho cô một cuộc sống tự do thoải mái, nhưng không ngờ khi anh đuổi cô ra khỏi Nhất Thốn Mặc, không chỉ không có lợi cho cô, mà còn hại cô.

Trong ba tháng qua, cô đã phải chịu đựng gia đình ly tán, cái chết của ba và mẹ cô, cô còn phải chịu đựng sự hành hạ của Lãnh Lôi Đình.

Nhưng đêm đó, cô không nghĩ đến anh, khi đó cô lại nghĩ đến một người đàn ông khác, mà người đàn ông đó lại là em họ của anh— Trịnh Nhất Phàm!

Trong trí nhớ của anh, cô luôn có vẻ hiện lành, nhưng thật ra đó chỉ là giả vờ, lúc đó cô tỏ ra rất phục tùng, nhưng thật ra trong lòng cô lại rất cứng đầu.

Nghĩ đến việc cô bị Nam Cung Tần bắt, nghĩ đến việc Nam Cung Tần ép cô kết hôn, nghĩ đến việc cô ngoan cố đập đầu vào tường, nghĩ đến việc cô nói với Nam Cung Tần: Vì tôi là vợ của Đông Phương Mặc, nên tôi sẵn sàng chịu đựng tất cả những gì anh ấy đã ban cho tôi!

Hôm nay, cô rõ ràng đã đâm cây kéo lên ngực của cô, nhưng tại sao, trái tim anh lại đau như vậy? Nó đau đến mức anh gần như không thở được?

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa giòn giã khiến Đông Phương Mặc đang trong dòng suy nghĩ bừng tỉnh.

Anh ngẩng cao đầu, lúc này rất khó chịu vì bị quấy rầy, vì vậy anh hỏi với giọng hơi vừa già nua khàn khàn vừa rất sốt ruột hỏi: "Ai?"

“Là tôi,” giọng chú Liễu vọng vào từ ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.