Nghe Đông Phương Mặc nói xong, Mộ Như có chút sững sờ, vốn dĩ muốn buột miệng nói: Làm sao, tôi bị anh bắt ở đây như tù nhân, cho dù tôi có ăn món ngon vật lạ đi chăng nữa cũng không mập nổi.
Nhưng khi lời nói đến môi, cô lại không nói gì, bởi vì cô lập tức nhận ra con người và ác quỷ thì không thể có tiếng nói chung, chưa kể ác quỷ còn có thể không hiểu lời nói của con người.
“Mộ Như, lại đây,” Đông Phương Mặc nhìn người phụ nữ vẫn đứng trêи ban công, giọng nói hơi già nua khàn khàn của anh có chút bất đắc dĩ vang lên: “Em là tình nhân của tôi, tại sao khi nhìn thấy tôi mà vẫn đứng ở đói? Em không biết đây là nhiệm vụ của một tình nhân sao?"
Mộ Như sửng sốt một lát, rồi đi vào phòng, nhẹ giọng nói: "Tôi trước nay chưa từng làʍ ȶìиɦ nhân của người khác nên đương nhiên không biết nhiệm vụ của tình nhân là gì? Anh cũng chưa từng nói cho tôi biết?"
Lời nói cỉa Tịch Mộ Như hoàn toàn là ngụy biện, nhưng hôm nay tâm trạng Đông Phương Mặc có vẻ rất tốt, nên không quan tâm đến lời nói của cô, anh chỉ đưa tay đóng cánh cửa nối phòng với ban công, sau đó dùng tay nặng nề kéo hai tấm rèm từ trần đến sàn nhà lại, khiến bóng tối bao trùm cả căn phòng.
“Em muốn chờ tôi khi đèn sáng… hay em muốn chờ tôi khi đèn tắt?” Khi Đông Phương Mặc hỏi câu này, anh đã dùng tay đỡ xuống chiếc xe lăn rồi nhấc thân thể trực tiếp từ trêи xe lăn đứng dậy, dùng hai tay chống đỡ trêи giường, chuyển thân thể lơ lửng trêи không trung.
Toàn thân Mộ Như run lên, đương nhiên không muốn cùng anh dù là bật đèn hay là tắt đèn, nhưng cô biết điều đó là không thể, bởi vì cô là tình nhân của anh, nên cô không thể thoát khỏi cửa ải này.
Đông Phương Mặc ngồi dựa vào đầu giường, nhìn người phụ nữ đang run rẩy, nhàn nhạt nói: "Tắt đèn đi ngủ, em không thấy tôi đã lên giường rồi sao? Em nghĩ tôi đến đây để tâm sự về chuyên yêu đương với em sao?"
Nghe xong những lời anh nói, Mộ Như cảm thấy trong lòng như bị kim châm, nói chuyện yêu đương? Có phải lời nói của anh là đang chế giễu cô và Trịnh Nhất Phàm không?
Lúc này cô thậm chí có nghĩ muốn quay người chạy ra khỏi cửa, nhưng cô biết mình không thể, bởi vì một khi làm như vậy, hậu quả sẽ rất thảm khốc, cô sẽ không thể rời khỏi Nhất Thốn Mặc, nói thẳng ra là cô không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Tịch Mộ Như bấm tắt đèn trêи tường, cả căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Một nụ cười vô tình nở ra từ khóe miệng, trong bóng tối, anh cảm thấy cô đang mò mẫm đi về phía giường, rồi nghe thấy tiếng sột soạt của cô khi đi ngủ...
Anh chỉ cần duỗi tay ra thì ngay lập tức đem người phụ nữ vừa mới lên giường ôm vào trong lòng, cảm giác thấy cô run lên, tay anh từ trêи mái tóc mềm mượt của cô trượt xuống, dần dần đáp xuống cổ của cô, có lẽ bởi vì tắm vào bữa tối, nên cô mặc một chiếc váy ngủ rất dày.
"Mộ Như..." Anh thì thào gọi tên cô, miệng kề sát vào tai cô, hơi thở nóng rực phả lên cổ và dái tai cô.
Cơ thể Mộ Như gần như theo bản năng rùn mình, một cảm giác hơi quen thuộc nhưng xa lạ lập tức lan tỏa khắp cơ thể.
Đông Phương Mặc di chuyển miệng đến đôi môi hơi khô của cô, nhưng đôi môi mím chặt, giống như đang chống lại sự xâm phạm của anh.