Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 296: Đêm Mê Tình 2



   Mộ Như theo bản năng dùng tay đẩy anh ra, nhưng sức lực giữa nam và nữ đương nhiên rất chênh lệch, trong mắt Đông Phương Mặc, hành động cự tuyệt của Mộ Như rõ ràng đã trở thành dụ dỗ anh, chẳng những không khiến cho anh rút lui mà ngược lại, càng khơi dậy bản năng đàn ông của anh.

Sau khi đồng ý lời cầu hôn của Trịnh Nhất Phàm và quyết tâm kết hôn với Trịnh Nhất Phàm, cô đã xác định Trịnh Nhất Phàm đã là chồng của mình, cô đã thầm thề với lòng rằng nơi riêng tư nhất chỉ có thể thuộc về một mình chồng cô...

Bây giờ, chồng cô vẫn chưa lấy được, nhưng cô lại bị cuộc đời chèn ép, cô đã chủ động quay về bên ác ma, một lần nữa trở thành món điểm tâm trêи dĩa của ác ma, không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc anh chém giết...

Cuộc đời của cô thật bi ai làm sao? Cô không biết có phải là Chúa đã đặc biệt thêm vào vô số đau khổ và thăng trầm vào đường đời của cô khi Chúa tạo ra cô hay không?

Sống như vậy thà chết còn hơn, nhưng vấn đề là hiện tại cô đã mất đi quyền được chết!

Trêи đời này có ai buồn hơn cô không?

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy, sự tốt bụng mà mẹ cô thật ra không phải là chuyện lớn lao gì, vì nếu bà bỏ mặc cô sống chết khi bị dìm xuống nước, thì có lẽ cô đã không phải gánh chịu nỗi thống khổ không thuộc về mình, đúng không?

Nữa tháng nay, Mộ Như đã dần khỏe lại, vì thể chất và tinh thần vô cùng suy yếu, ngày nào cô cũng không có cảm giác thèm ăn nên cơ thể cũng không lên cân được.

Đêm nay, cô bị sức lực hung hãn của Đông Phương Mặc áp chế, cơ thể cô không thể chịu được sức mạnh như vậy, vì vậy dù cô rất muốn chống cự, nhưng cô không thể làm gì được...

Đêm nay, cuộc đối đầu giữa kẻ yếu và kẻ mạnh, giữa sói đói và nai, Đông Phương Mặc dùng những hành động thiết thực để cho cô thấy sự chênh lệch giữa kẻ mạnh và kẻ yếu...

Mộ Như lại ngất đi dưới trận chiến dữ dội, thân hình yếu ớt như đóa hoa đào tháng ba trôi trong mưa gió, bơ vơ và lạc lõng...

Sáng hôm sau, khi cô tĩnh dậy, đã không thấy bóng dáng ác ma Đông Phương Mặc đâu, anh rời đi lúc nào thì cô cũng không biết vì đêm qua cô vẫn không ngừng cầu xin anh đến lúc cô hôn mê, cô không biết sau này anh muốn hành hạ cô bao lâu nữa.

Khi tỉnh dậy đã hơn 10 giờ, cô bước xuống giường, mới nhận ra mình không mảnh vải che thân, trêи người còn có những dấu xanh tím.

Sở dĩ gọi anh là ác ma là vì anh không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nhưng có lẽ do Mộ Như không phải là hương thơm hay ngọc quý mà chỉ là một người xấu xí nên không đáng để anh thương hoa tiếc ngọc.

Hôm nay A Mẫn không mang đồ ăn sáng cho cô, không biết có phải do cô ấy nghĩ cô đã khỏe nên không cần chăm sóc hay không, hay cũng có thể là do Đông Phương Mặc đã sắp xếp cho A Mẫn làm những việc khác.

Cô khẽ thở dài, cô đã trở thành tình nhân của Đông Phương Mặc, lại một lần nữa sống ở Nhất Thốn Mặc, vậy thì cô chỉ có thể cam chịu mà sống ở đây, không còn cách nào khác mà phải nghĩ.

Khi cô ra khỏi phòng tắm, mở ngăn tủ đầu giường tìm kẹp tóc, cô lại nhìn thấy bản thỏa thuận tình nhân đã được Đông Phương Mặc ký.

Trong thỏa thuận còn có thêm một điều khoản mà cô tự mình bổ sung vào là cô có thể đến cơ sở đào tạo để đi học, trong lòng cô sửng sốt một lúc, sau đó liền nhảy nhanh lên vui mừng.

Hóa ra cô không phải không có chỗ để đi, ít ra, cô cũng giành được cho mình quyền được bước ra khỏi Nhất Thốn Mặc để hít thở không khí tự do.

Sau khi mặc quần áo, Mộ Như bước ra khỏi Mai Uyển rồi đi về phía cổng Nhất Thốn Mặc, bởi vì cô có thể đến một cơ sở đào tạo để đi học, nên cô không thể từ bỏ cơ hội cuối cùng mà mình đã giành được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.