Đông Phương Vũ cau mày, sau đó lạnh lùng chế nhạo quay người đi về phía xe: "Tịch Môn Như, em nghĩ tôi bị mù sao? Tối hôm nay em và Lý Nhất Minh ăn tối trong một nhà hàng Pháp, Lý Nhất Minh cũng thừa nhận..."
"Anh Lý lúc đó chắc là đang bối rối, tôi không biết tại sao anh ta lại có thể nói nhảm như vậy được".
Mộ Như vội giải thích: "Tôi thực sự không có hẹn hò với anh ta, tôi chỉ cùng bạn của tôi là A Anh đi hẹn hò với anh ta thôi, nhưng lúc đó, bạn tôi vừa đi vệ sinh nên anh chỉ thấy tôi ngồi đó với anh ta, thực ra.... "
"Nếu không phải là mình hẹn hò vậy em trang điểm như ma làm gì?"
Giọng của Động Phương Vũ đột nhiên cao lên, không khỏi tức giận nói: "Tịch Mộ Như, em không thử soi gương sao? Em cũng giống như Trư Bát Giới, cho rằng dùng mỹ phẩm kém chất lượng thì có thể biến mình thành tiên nữ sao? Nhưng chỉ cần em không trang điểm thì có thể nhìn xinh đẹp, nhưng trang điểm chỉ càng khiến em xấu như Trư Bát Giới mà thôi, không, Trư Bát Giới còn đẹp hơn em!"
Mộ Như càng cảm thấy khó chịu hơn sau khi nghe những lời này, Trư Bát Giới, Trư Bát Giới, tên Q của cô là Trư Bát Giới, Trịnh Nhất Phàm đã giúp cô đổi tên Q này.
Sau khi mẹ cô qua đời, cô bị cảm, sốt dẫn đến viêm phổi, cô phải ở bệnh viện của Trịnh Nhất Phàm một tuần.
Khi đó, cô mới gặp Trịnh Nhất Phàm cách đây không lâu, vì quá xấu hổ không dám kể hết mọi chuyện cho Trịnh Nhất Phàm, hơn nữa cô không có người thân chăm sóc nên chỉ có thể ngồi trêи giường bệnh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Trịnh Nhất Phàm mỗi ngày sau khi tan sở đều đến thăm cô, mỗi lần anh đến, đều thấy cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, vì vậy anh không thể không nói cô là đồ ngốc, sau đó là y tá trưởng nghe anh nói vậy liền nói đùa:
"Trịnh Nhất Phàm, không phải tên ngốc là Trư Bát Giới sao? Amh là đang khen bạn gái hay làm bạn gái đau lòng?"
Trịnh Nhất Phàm ngay lập tức phản bác nói:
"Đương nhiên là khen, Mộ Như là tên ngốc, tôi là con khỉ, tôi là tiền bối, cô ấy là đệ đệ, Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới không phải rất tốt sao?"
Kết quả là biệt danh "Trư Bát Giới" của cô được thành lập, sau khi cô xuất viện và chuyển đến nhà của Trịnh Nhất Phàm, ngày hôm đó cô dùng máy tính của Trịnh Nhất Phàm để truy cập Internet, Trịnh Nhất Phàm thấy tên Q của cô là Tiểu Thỏ Khôi Khôi, anh nói cái tên đó chưa đủ lớn nên anh lập tức đổi tên Q thành Trư Bát Giới (một tên ngốc), tất nhiên anh cũng đổi thành Tôn Ngộ Không.
Chỉ là cô hiếm khi sử dụng Q, nói chung là cô không thích lướt Internet, cô đã rời khỏi nhà của Trịnh Nhất Phàm, nhưng sau đó anh đã cứu cô và để cô ở lại nhà anh, anh còn nói đùa: “Nhìn xem, tôi nói không sai, đúng không? Tôn Ngộ Không đặc biệt cứu Trư Bác Giới, cho nên mới sinh ra em để làm đồ ngốc của tôi.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã xa cách Trịnh Nhất Phàm gần ba tháng, cô không sử dụng máy tính nữa, tất nhiên là cô không bao giờ lên Q, cũng không còn ai gọi cô là đồ ngốc hay Trư Bát Giới nữa.
Nhưng hôm nay, Đông Phương nói cô xấu hơn Trư Bát Giới, cô lại nhớ đến Trịnh Nhất Phàm, người đàn ông duy nhất trêи thế giới này yêu cô, người đàn ông gọi cô là đồ ngốc, người đàn ông nói anh sẽ yêu cô và dành cả cuộc đời cho cô....
Chính cô là người đã hại anh, hiện tại, cô không biết anh đang sống ở đâu, có khỏe không? Cô không biết liệu anh có còn làm việc bác sĩ mà anh thích hay không, cô không biết...
Nghĩ đến Trịnh Nhất Phàm, Mộ Như chỉ cảm thấy áy náy cùng buồn bã vô cùng, chất lỏng ấm áp trong mắt giống như lũ vỡ bờ, không thể kiềm chế mà trào ra ngoài...