Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 345: Một Chút Chật Vật 4



Nghe xong, Mộ Như liền cảm thấy hối hận, cô biết cô nên có A Mẫn đi cùng, nếu A Mẫn ở bên cạnh cô, hai người có thể dựa vào nhau, tốt hơn là một mình cô.

Bây giờ A Mẫn không ở bên cạnh cô, cô phải làm sao? Tìm người cứu ở đâu?

Không được giúp đỡ, Mộ Như không khỏi cười khổ, cuộc đời của cô từ nhỏ đến lớn đều không có ai cứu giúp, từ lâu đã quen một mình, ít có người quan tâm hay hỏi thăm cô.

Chỉ là hiện tại cô không còn đơn độc, nghĩ đến đây, cô không khỏi đưa tay đặt lên bụng dưới, cảm thấy trong đó vẫn còn có một sinh khí.

Thật buồn cười phải không, thật ra thì cô biết mình đã mang thai được 6 tuần, nhưng sáu tuần qua cô luôn cố quên mình là phụ nữ đã mang thai, cố gắng không nghĩ xem mình có đứa con trong bụng hay không, vì đứa trẻ này...

Đây không phải là đứa con mà cô muốn, bởi vì cô chưa bao giờ mong đợi nó, cô đã từng hứa sẽ kết hôn với Trịnh Nhất Phàm, khi nằm trêи giường với Trịnh Nhất Phàm, cô mong nếu một ngày nào đó, cô sẽ có một đứa con của hai người.

Chỉ là điều cô mong đợi lúc đó là đứa con của Trịnh Nhất Phàm, là kết tinh của cô và Trịnh Nhất Phàn chứ không phải...

Mộ Như dùng hai tay ôm bụng, nghĩ đến đứa con trong bụng, không khỏi nghĩ đến cha của đứa trẻ, Đông Phương Vũ, người đã lao đến cứu cô khi cô nguy cấp nhất, cũng là người đàn ông đã lạm dụng cô trong xe.

Nhưng bây giờ, Đông Phương Vũ đã vĩnh viễn ra đi, đêm nay, cô và con của anh phải cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, nhưng Đông Phương Vũ sẽ không bao giờ đến nữa.

Cô không tìm thấy thứ mình muốn trong tủ trưng bày nên cầm bút viết lên cuốn sổ trêи quầy: ƈôи ȶɦịt giả giống tốt nhất, sau đó đưa cho nhân viên bán hàng: "Cô ơi, tôi muốn mua cái này, cô có cái này không?"

Nhân viên bán hàng nhìn dòng chữ viết trêи giấy của cô, sau đó hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy ẩn ý,

sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, cô muốn silicon hay cao su cứng?"

“Cứ giống thật nhất là được”, Mộ Như không biết nó là gì nên đã nói với nhân viên bán hàng theo hướng dẫn của Đông Phương Mặc.

Nhân viên bán hàng cười khúc khích, không hỏi gì, lập tức cúi xuống, lấy từ ngăn dưới cùng của tủ trưng bày ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt đưa cho cô rồi cười nói: “Đây là hàng nhập khẩu, chính hãng nhất, cảm giác hoàn toàn là thật......"

“Bao nhiêu,” Mộ Như nhanh chóng cắt ngang lời của người bán hàng, vừa lấy tiền trong túi vừa hỏi nhanh.

"999 tệ", nhân viên bán hàng nói ngay một con số, rồi nói thêm: "Cái này là tốt nhất, tất nhiên là giá sẽ đắt hơn, nếu cô thấy quá đắt, ở đây cũng có loại rẻ, nhưng loại rẻ thì không thể sử dụng giống cái thật... "

"Đây," Mộ Như nhanh chóng ném cho cô bán hàng một ngàn tệ, sau đó vội vàng nói: "Mau giúp tôi bỏ vào một cái túi đen, tiền, không cần thối."

Cô nhân viên bán hàng cũng rất thú vị, tìm ngay một cuộn băng keo đen dán vào cho cô, sau đó hào phóng đưa cho cô một chiếc túi đựng đồ, đồng thời nói một cách thông cảm: "Làm vậy sẽ không ai thắc mắc cô đang cầm cái gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.