“Tại sao lại để tôi đi cùng cô ấy?” Mộ Như thực sự cảm thấy hơi kỳ lạ, mối quan hệ của cô và Khuông Doanh Doanh đã không tốt, dù là trước đây hay là bây giờ.
“Tôi cũng không biết lý do,” A Mẫn nói sự thật, sau đó phỏng đoán nói: “Tôi đoán cô là người có thẩm mĩ, cô lại là người học về nghệ thuật nên cô Khuông mới muốn cô đi cùng."
Mộ Như không thể không mỉm cười khi nghe những lời vô nghĩa của A Mẫn, sau đó thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng nói, "Cô Khuông vẫn rất chu đáo, cô ấy không lo lắng tôi sẽ mua theo những gì tôi đã sử dụng khi kết hôn với Đông Phương Mặc sao?"
"Ồ, phải," A Mẫn đưa tay vỗ vỗ đầu, sau đó chợt hiểu ra: "Nếu không phải cô nói cho tôi biết, tôi thật sự quên mất, cô từng là thiếu phu nhân của Đông Phương gia không phải sao?"
Mộ Như nhìn A Mẫn, ngừng thảo luận vấn đề này với cô ấy, vì Đông Phương Mặc đã ra lệnh nên cô chỉ có thể làm theo yêu cầu của anh.
Lúc cùng A Mẫn xuống lầu, cô còn đang nghĩ Đông Phương Mặc sẽ cảm thấy không thoải mái nếu không làm nhục cô, có lẻ tối hôm qua cô thuyết phục anh phải có trách nhiệm với hôn nhân của mình, cho nên hôm nay anh lập tức chờ đến khi cô thức dậy, liền yêu cầu cô đi cùng Khuông Doanh Doanh chọn giường.
Sau khi họ kết hôn, liệu anh có để cô hướng dẫn Khuông Doanh Doanh cách chấp nhận sự âu yếm của anh bằng đồ giả không?
Nghĩ đến đây, Mộ Như không khỏi rùng mình, nếu như Đông Phương Mặc trước kia là ác ma, thì Đông Phương Mặc hiện tại chính là mặt người dạ thú, không ai có thể hiểu được tâm tư của anh.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ Khuông Doanh Doanh đó, cô ta biết Đông Phương Măch là một tên thái giám, cô ta biết anh là một tên BT sử dụng đồ giả, nhưng cô ta vẫn yêu Đông Phương Mặc đến mức cô ta muốn kết hôn với anh, có phải chỉ là vì Đông Phương Mặc là mối tình đầu của cô ta không?
Bữa sáng Mộ Như ăn ở phòng ăn tầng 1 của Mặc Viên, nhưng có lẽ là do cô đến muộn, nên Đông Phương gia không còn ai ở đó, khi cô đang ăn sáng, Khuông Doanh Doanh đã lái xe đến đón cô.
A Mẫn vốn dĩ muốn đi cùng Mộ Như, bởi vì Đông Phương Măch đã từng dặn dò sau này nếu Tịch Mộ Như muốn rời khỏi Nhất Thốn Mặc, thì cô ấy nhất định phải đi cùng cô.
Nhưng hôm nay Khuông Doanh Doanh lại lái xe Beetle nên chỉ có thể ngồi hai người, Khuông Doanh Doanh nói với A Mẫn: “Đừng lo, tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy? Tôi biết rõ đứa bé trong bụng cô ấy quan trọng như thế nào, vì đây là con của tôi ”.
Mộ Như không thể không cảm thấy đau lòng sau khi nghe cô ta nói vậy, lúc cô quay đầu đi, nước mắt của cô đã lăn dài, đứa bé rõ ràng là đang nằm trong bụng cô, nhưng Khuông Doanh Doanh lại nói đứa bé là con của cô ta, cô ta hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô.
A Mẫn nghe vậy trong lòng có chút khó chịu, nhìn Mộ Như với ánh mắt đồng cảm, cô thấy vậy liền mở cửa bước lên xe.
“Cô Tịch, thực ra, tôi rất muốn cảm ơn cô,” Khuông Doanh Doanh bước vào xe rồi vừa nhìn Mộ Như vừa khởi động xe, nở nụ cười chân thành trêи môi.
"Cảm ơn tôi?" Mộ Như hiển nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói của Khuông Doanh Doanh, cô không khỏi hỏi: "Cảm ơn tôi vì cái gì? Hình như tôi chưa giúp gì cho cô?"
"Cảm ơn cô vì cô đã quyến rũ A Vũ khi A Vũ còn sống," Khuông Doanh Doanh nói một cách trống rỗng, không có cảm xúc trong lời nói.
Mộ Như sững sờ, nhưng không có đáp lại, liền nghe thấy Lhuoong Doanh Doanh nói: "Nếu như chuyện của cô và A Vũ không xảy ra, thì tôi nghĩ tôi và A Mặc cả đời này cũng sẽ không có con, nên tôi nghĩ tôi phải cảm ơn cô, đúng không?"