Nam Cung Tần dừng lại khi rồi cười nói: "Đương nhiên, nếu em thua, em sẽ phải thực hiện hôn ước của chúng ta, em cũng đừng lặc lọng mà đến lúc đó lại nói em không muốn thực hiện."
"Cái này ..." Mộ Như lại bắt đầu do dự, cờ bạc, đối với cô là một động từ xa lạ, cô chưa từng đụng vào, đương nhiên cũng không có một chút đảm bảo nào.
Đương nhiên, thắng cũng được, cuối cùng hôn ước với Nam Cung Tần cũng có thể hủy bỏ, nhưng nếu thua thì cô phải thực hiện hôn ước với Nam Cung Tần, cô không muốn...
“Tôi vẫn muốn hỏi Đông Phương Mặc,” Mộ Như rốt cuộc cũng không dám, thật sự không dám mạo hiểm với những chuyện mà bản thân không hề biết.
Nhìn thấy cô như vậy, Nam Cung Tần lại thấy chột dạ, hơi bực bội nói: "Được rồi, vì em sợ thưa, mà em cungc không muốn thực hiện hôn ước với tôi, vậy thì hãy để Đông Phương Mặc mang 2 tỷ đến đây để đổi em cùng hôn ước."
Nghe đến đây, Mộ Như hoàn toàn sững sờ, nhìn Nam Cung Tần, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh Nam Cung, anh nghĩ tôi có giá trị 2 tỷ không?"
"Đáng giá, rất đáng giá," Nam Cung Tần nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn bụng cô đầy ẩn ý nói: "Ở trong mắt tôu, em rất có giá trị, nếu em là vợ tôi, đừng nói là 2 tỷ, cho dù là 50 tỷ cũng không thành vấn đề."
“Nhưng vấn đề là, tôi không phải vợ của Đông Phương Mặc,” Mộ Như vội vàng nhắc nhở Nam Cung Tần, cô cảm thấy hôm nay não của Nam Cung Tần có chút không bình thường.
“Tôi biết em không phải là vợ của Đông Phương Mặc, nhưng em còn có giá trị hơn cả vợ của Đông Phương Mặc.” Nam Cung Tần nhún vai nói, sau đó nhìn bụng của Mộ Như nói, “Đừng quên, trong bụng em vẫn còn có người thừa kế duy nhất của Đông Phương gia."
Mộ Như nghe xong liền sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: "Tôi chưa từng biết đứa nhỏ trong bụng của tôi có giá trị như vậy, anh chắc chắn đứa bé trong bụng tôi có giá trị 2 tỷ, vậy anh có thể nói Đông Phương Mặc mang 2 tỷ đến để chuộc lại nó”.
“Tịch Mộ Như, cô đang nằm mơ à?” Khuông Doanh Doanh nghe cuộc đối thoại giữa cô và Nam Cung Tần, lập tức hét lên, không kìm được mà tăng lên hai decibel: “2 tỷ, cô thật sự nghiêm túc sao?
"Không phải là tôi muốn 2 tỷ", Mộ Như cau mày, "Mà là anh Nam Cung Tần muốn 2 tỷ sao? Còn tôi, tôi muốn tiền để làm gì?"
“Vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Đông Phương Mặc, bảo anh ta mang 2 tỷ đến?” Nam Cung Tần liếc nhìn Khuông Doanh Doanh, sau đó ra hiệu cho người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh gọi cho Đông Phương Mặc.
Người mặc áo đen gật đầu, sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại bấm số, sau đó nhíu mày, "Điện thoại di động của Đông Phương Mặc không kết nối được, phải làm sao đây?"
“Vậy thì gọi điện cho tập đoàn Đông Phương,” Nam Cung Tần cau mày, sau đó nhanh chóng ra lệnh.
"Được," người mặc đồ đen lập tức nhấc máy gọi lại cho Tập đoàn Đông Phương, máy rất nhanh đã được kết nối, sau đó người mặc đồ đen đưa điện thoại cho Nam Cung Tần, Nam Cung Tần cầm lấy.
Mộ Như căng thẳng nhìn Nam Cung Tần, trong lòng vừa lo vừa sợ, cô chưa bao giờ đặt hy vọng vào Đông Phương Mặc, đây là lần đầu tiên cô đặt hy vọng vào anh mà không cần điều kiện, bởi vì cô đã là người của anh rồi.
Khoảng hai phút sau, Nam Cung Tần bóp chặt điện thoại trong tay, bước tới, Mộ Như nhìn anh ta từng bước bước tới, lo lắng hỏi: “Đông Phương Mặc có đồng ý đưa cho anh 2 tỷ không?”