Cuối cùng, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên từ phía trước sân khấu: "Vị khách mà chúng tôi sắp mời đến từ Hàn Quốc, cô ấy là một họa sĩ trẻ mới nổi lên trong giới nghệ thuật được hai năm, hai năm tuy không phải là dài, nhưng nó cũng đủ khiến bức tranh của cô ấy ăn sâu vào lòng người, và đêm nay, thứ mà cô ấy sẽ mang đến cho mọi người là bức tranh mực của cô ấy mang tên "Forgotten Life”.
Nhan Như bước ra sân khấu với bức tranh của cô khi người dẫn chương trình giới thiệu tác phẩm “Forgotten Life” của cô, bước một bước thanh lịch, chậm rãi đi đến giữa sân khấu, rồi từ từ hiện ra bức tranh bằng mực này của chính mình.
Nền màu be, xanh đỏ như mực, chỉ cần vài nét mực, bức tranh có một cây gỗ đã chết, nằm lặng lẽ trêи biển hoang, bị đánh liên tục bởi những con sóng.
Điều đáng kinh ngạc nhất là phần ngọn của cây gỗ đã chết này lại nở ra một bông hoa màu đỏ nhạt, không gay gắt, bông hoa tuy mềm mại nhưng lại hé nở e ấp trêи mặt biển, thể hiện sức sống kiên cường của nó.
Người dẫn chương trình đã giới thiệu tác phẩm của cô bằng tiếng Pháp và tiếng Anh, rồi có một tràng pháo tay như sấm, cô cầm bức tranh này nở nụ cười trêи môi, cô biết bây giờ cô chỉ cần một cú xoay người duyên dáng, thì cô đã hoàn thành nhiệm vụ của chương trình tối nay, thời gian ngắn chưa đầy năm phút này sẽ mang lại cho cô sự khởi đầu của thành công cùng danh tiếng.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cô quay lại...
Cô nhìn thấy người đàn ông cao to đang ngồi ở vị trí đẹp nhất dưới sân khấu, hai chân bắt chéo vào nhau, một cặp kính râm trêи khuôn mặt điển trai, nhưng tình cờ nó lại che mất đôi mắt sâu của anh.
Khuôn mặt quen thuộc, trong một giây, cô có ảo tưởng Đạo Kỳ Huyền đã đến đây, nhưng sau một giây, cô lập tức biết rằng người đàn ông này không phải là Đạo Kỳ Huyền, bởi vì--
Mặc dù bị ngăn cách bằng một lớp kính, nhưng dưới tròng kính cô có thể cảm nhận được một đôi mắt đen lạnh lùng, đôi mắt đen kia tỏa ra ánh sáng lạnh như kiếm sắc bén, chỉa thẳng vào cô.
Đạo Kỳ Huyền sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, chuyện đó chắc chắn là vậy, ngoài Đạo Kỳ Huyền ra thì còn ai có khuôn mặt như vậy nữa?
Trái tim của Nhan Như như bị một sợi dây thừng buộc chặt, trong cơn hoảng loạn, cô quên cả quay người mà nhanh chóng rời đi, vì họa sĩ tiếp theo đang lên sân khấu.
Người này nhìn thẳng vào cô như vậy, mặc dù anh đang đeo kính râm, không nhìn thấy ánh mắt của anh, nhưng chỉ trong một giây từ tận đáy lòng cô vẫn bật ra tên anh...
Người đàn ông quen thuộc nhưng xa lạ hoàn toàn chiếm toàn suy nghĩ của cô trong chốc lát, khiến cô quên mất thời gian cùng địa điểm, thậm chí cả những việc phải làm lúc này.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một khoảnh khắc như vậy, cô sẽ gặp lại anh, cũng không bao giờ nghĩ đến khoảnh khắc như thế này, cô và anh lại mặt đối mặt, dù một người trêи sân khấu và một người ở dưới sân khấu.
Đêm qua khi cô gặp Trịnh Nhất Phàm, cô vẫn đang than thở trái đất này thật nhỏ, bây giờ cô lại càng thấy trái đất này không đủ lớn.
Vì cả người khinh hãi nên cô quên không quay đầu bước xuống sân khấu, chỉ vài giây sau người dẫn chương trình đã lên tiếng nhắc nhở người tiếp theo lên sân khấu, Nhan Như vẫn không phản ứng cho đến khi nhìn thấy những vị khách bắt đầu thì thầm.