Tiểu Mao Vũ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, xem xét nó, sau đó nhìn chằm chằm vào Đông Phương Mặc hỏi: "Chú và ba con Đạo Kỳ Huyền cũng là anh em sinh đôi sao?"
Đông Phương Mặc đang định xoay người đi vào phòng tắm, nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn Tiểu Mao Vũ đang đứng đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, không khỏi tự đắc, "Xem ra con cũng không ngu ngốc. "
"Con chỉ học hỏi lẫn nhau thôi, được không?" Tiểu Mao Vũ nghiêm túc sửa lại cho Đông Phương Mặc, sau đó rất không vui hét lên: "Nếu chú và ba con là anh em sinh đôi, vậy chú là chú hay bác của con?"
"Chuyện này" Đông Phương Mặc do dự một lúc, sau đó anh suy nghĩ một lúc rồi nói, "Chuyện này ta cũng không chắc chắn, phải đới cho đến khi mẹ con đến, cho nên bây giờ ta sẽ giữ im lặng, bây giờ ta sẽ đi tắm, sau đó ta sẽ giúp con tắm rồi thay quần áo."
"Này, con cũng muốn đi tắm và thay quần áo", Tiểu Mao Vũ nhìn thấy Đông Phương Mặc đã vào phòng tắm, không khỏi vội vàng chạy tới ngăn cản, đáng tiếc, bước chân của một đứa bé còn ngắn, vừa bước tới phòng tắm, Đông Phương Mặc đã động chặt cửa lại.
Tiểu Mao Vũ tức giận đến mức dùng chân đá vào cửa phòng tắm, rất bực bội hét lên: "Cái này là có ý gì? Nếu là họ hàng với nhau thù tại sao phải nói dối? Tại sao lại không đến gặp ba và mẹ con?"
Thật tiếc là đáp lại không phải tiếng của Đông Phương Mặc trong phòng tắm mà là tiếng nước chảy ào ào, Tiểu Mao Vũ tức giận dùng chân đá vào cửa phòng tắm, nhưng lần này lại vô tình đạp vào móng chân của bé khiến bé bị thương, hét lên.
Tiểu Mao Vũ nhảy trêи mặt đất hai lần bằng một chân, sau đó nhanh chóng nhìn khắp căn phòng khổng lồ này, chỉ thấy căn phòng này rộng đến mức đáng kinh ngạc, bé bước trong căn phòng này như thể đang tiến vào một mê cung.
Trong phòng không chỉ treo bức ảnh cưới mà còn có hai bức tranh của mẹ, vé không biết bức tranh này ở đây như thế nào, nhưng bé nghiêng đầu nghĩ lại, nếu Đông Phương Mặc này và bố bé là một anh em sinh đôi, mà vợ Đông Phương Mặc và mẹ bé lại là chị em sinh đôi, với mối quan hệ này, thì một người rộng lượng như mẹ chắc chắn sẽ tặng Đông Phương Mặc hai bức tranh này, phải không?
Nhưng không đúng, nếu là họ hàng, vậy tại sao Đông Phương Mặc lại không đến nhà tìm ba và mẹ mà giả làm ba bé để nói dối bé?
Đông Phương Mặc đi tắm rửa thay quần áo rồi bước ra ngoài, Tiểu Mao Vũ đã đi khắp phòng lớn của anh, nhìn thấy anh mặc áo sơ mi, đầu tóc còn hơi ướt, không khỏi hỏi: "Chú có điện thoại di động không? "
“Có,” Đông Phương Mặc không chút suy nghĩ trả lời, sau đó hỏi: “Có muốn gọi mẹ không?”
"Muốn," Tiểu Mao Vũ nặng nề gật đầu, sau đó đưa tay ra với anh: "Chú, chú, đưa điện thoại cho cháu!"
“Để ta gọi cho con,” Đông Phương Mặc hiếm khi nhiệt tình, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng nhập số điện thoại di động của Nhan Như mà anh tìm được ở Hàn Quốc.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, vang lên chưa đầy ba giây đã được nhấc máy ngay lập tức, anh chưa kịp lên tiếng thì giọng nói của Nhan Như đã vội vàng truyền đến: "Đông Phương Mặc, đồ ác ma, anh đưa Tiểu Mao Vũ đi đâu rồi? Anh muốn hành hạ con bé như thế nào? Anh là tên BT, anh là ác ma vô nhân đạo"
Khi Nhan Như còn đang mạnh mẽ chửi bới, Đông Phương Mặc đã đưa điện thoại cho Tiểu Mao Vũ, Tiểu Mao Vũ cau mày lắng nghe vài câu, sau đó phải cắt ngang chuỗi lời chửi bới của mẹ mình nói: "Mẹ ơi, con là Vũ Vũ, con không phải là ác ma."