Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 549: Dì Tốt Bụng 1



"Đương nhiên là có," Tiểu Mao Vũ trả lời mà không cần suy nghĩ, sau khi trả lời, bé nhìn chằm chằm vào Tịch Mộ Như đầy nghi ngờ, ngập ngừng hỏi: "Ý dì là dì có thể giúp con trốn thoát?"

"Đương nhiên," Tịch Mộ Như rất tự tin đáp, sau đó thì thào nói với bé: "Chỉ cần con nghe lời, dì nhất định sẽ giúp con trốn khỏi Nhất Thốn Mặc như con muốn."

“Nhất Thốn Mặc?” Tiểu Mao Vũ cau mày, nhìn về phía Tịch Mộ Như hỏi: “Dì đang nói tới chỗ quái quỷ này?

“Đúng vậy, ở đây tên là Nhất Thốn Mặc,” Tịch Mộ Như gật đầu khẳng định với Tiểu Mao Vũ.

“Vậy khi thoát khỏi Nhất Thốn Mặc con phải làm gì?” Tiểu Mao Vũ thờ ơ nói, “Con không quen thuộc nơi này một chút nào, con cũng không vó một xu dính túi, mẹ con nói thế giới này rất tàn nhẫn, con sẽ không thể làm được gì nếu không có có nên nếu cứ trốn đi như thế này thì có lẽ trước khi trở về Hàn Quốc con đã chết đói mất rồi.".

Vừa nghe Tiểu Mao Vũ nói vậy, trong lòng cô ta có chút cảm khái, sau đó rất bình tĩnh nói: "Đúng vậy, những gì con nói quả đúng là sự thật, được rồi, con muốn bao nhiêu tiền?"

"Cắt", Tiểu Mao Vũ khinh bỉ cắt lời Tịch Mộ Như rồi nói: "Con không biết nhiều loại tiền, con chỉ biết won Hàn Quốc, đô la Mỹ, Euro, Nhân dân tệ, Đô la Nhật Bản, Đô la Hồng Kông và Đô la Đài Loan, chỉ là..."

"Được rồi, ta biết rồi" Tịch Mộ Như nóng nảy cướp lời Tiểu Mao Vũ, sau đó nhanh chóng nói: "Được rồi, ta sẽ đưa cho con một khoản tiền, sau khi trốn thoát, con có thể về Hàn Quốc bằng xe ôtô."



“Dì thật ngốc, dì còn chưa ra thế giới bên ngoài sao?” Tiểu Mao Vũ nhìn Tịch Mộ Như bằng ánh mắt khinh thường, rồi khinh bỉ nói: “Dì không biết Hàn Quốc và Trung Quốc là hai quốc gia sao? Con có thể đi xe từ Trung Quốc đến Incheon của Hàn Quốc được sao? Sao dì không suy nghĩ đến chuyện đi máy bay chứ?"

Tịch Mộ Như bị Tiểu Mao Vũ làm cho nghẹn họng, có chút không vui nói: "Được rồi, chỉ cần ta cho con thêm tiền bay về Hàn Quốc là được chứ gì?"

“Cắt, chẳn lẻ chỉ cần nhiều tiền là có thể đi được máy bay sao?” Tiểu Mao Vũ lần nữa tỏ ra coi thường lời nói của Tịch Mộ Như rồi, hừ lạnh nói: “Dì à, dì chưa từng ra ngoài thật sao, đi máy bay thì cần phải có giấy tờ tùy thân, đặc biệt là khi ra nước ngoài, với một đứa trẻ như con chẳng lẻ chỉ cần tiền là đi được sao?"

Tịch Mộ Như bị Tiểu Mao Vũ làm cho nghẹn họng hai lần, trong lòng rất khó chịu, vì vậy cô ta có chút không vui nói: "Vậy thì con còn muốn gì nữa? Ta là thật lòng muốn giúp con trốn thoát, nhưng tại sao con cứ làm khó ta."

"Con chỉ cần một chiếc điện thoại di động", Tiểu Mao Vũ tự nhiên trả lời, rồi tiếp tục nói: "Sau khi con trốn khỏi đây, con sẽ dùng điện thoại di động để gọi cho ba con, để ba con đến đón con về Hàn Quốc.

"Cái này" Tịch Mộ Như suy tư một lục, rồi gật đầu nói: "Được rồi, ta cho con một chiệc điện thoại di động được không?"

"Trong điện thoại di động phải có sim mới có thể gọi điện, nhất định phải được sạc đầy" Tiểu Mao Vũ vội vàng nói: "Nếu không có pin hay không có thẻ cũng không thể gọi điện được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.