Sau khi nghe những lời của Tiểu Mao Vũ, Tịch Mộ Như tức muốn hộc máu, cô ta thật muốn tát con nhỏ trước mặt này hai cái rồi ném nó đi thật xa.
Nhưng hôm nay, cô ta lại rất nhẫn nhịn, vươn tay nắm lấy tay Tiểu Mao Vũ đi ra phía sau Mai Uyển, chỉ tay về phía hàng rào sắt phía trêи nói: "Thấy không, có một hàng rào sắt bị gãy."
Tiểu Mao Vũ nhìn kỹ, thật sự có một hàng rào sắt bị gãy, chỉ là ở đây có rất nhiều hàng rào sắt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhìn thấy.
Hàng rào sắt dày đặc, dù một hàng rào bị gãy thì người lớn bình thường cũng không thể thoát ra được, nhưng trẻ em thì không nhất thiết phải như vậy.
Tiểu Mao Vũ cẩn thận nhìn hàng rào sắt, sau đó gật đầu nói: "Chà, hàng rào sắt đó quả nhiên bị gãy, con lại tương đối nhỏ, nên có thể thoát ra ngoài bằng cái lỗ fdos."
Tịch Mộ Tuyết nghe vậy lập tức mừng rỡ, liền vội vàng kéo bé đi về hướng Mặc Viền, vừa đi vừa nói với bé: "Vũ Vũ, Nhất Thốn Mặc được canh phòng rất cẩn mật, bên ngoài bức tường thường có người đi tuần vào ban ngày, vì vậy lúc đó không thích hợp để trốn thoát. "
“Vậy ý của dì là con phải trốn vào ban đêm?” Tiểu Mao Vũ tiếp lời, sau đó nhăn mặt nói: “Nhưng buổi tối con đã bị tên nói dối nhốt trong phòng của chú ấy, nên nhất định không thể trốn"
“Cho nên, con phải tìm cách,” Tịch Mộ Nhú từ trong túi xách lấy ra một cái túi nhỏ, nhét vào lòng bàn tay của Tiểu Mao Vũ: “Buổi tối con cho Đông Phương Mặc uống trà, sau đó cho thứ này vào trà, anh ta sẽ ngủ ngay sau khi uống nó."
"Con sẽ trốn thoát khi chú ấy ngủ," Tiểu Mao Vũ ngay lập tức tiếp thu những gì Tịch Mộ Nhú nói.
"Con thật thông minh," Tịch Mộ Như giơ ngón tay cái lên, chân thành khen ngợi Tiểu Mao Vũ.
Tiểu Mao Vũ lập tức ném cho cô ta ánh mắt của một tên ngốc, sau đó bóp chặt túi giấy trong tay, cẩn thận bỏ vào túi.
Đông Phương Mặc bận ở bên ngoài một ngày, đương nhiên là bận việc của tập đoàn Đông Phương, bởi vì Đôbg Phương Tuấn đã chậm trể việc rút cô phần của anh hơn một tháng nên anh phải đến gặp cậu ta.
Buổi chiều, Đông Phương Tuấn tiếc nuối nói với anh: "Anh cả, tôi xin lỗi, công ty DFM nợ tôi rất nhiều tiền, tiền của tôi bị công ty DFM gài bẫy, hiện giờ doanh thu rất khó khăn nên không có tiền trả lại cho anh, đến 500 triệu tôi cũng không có huống chi là 5 tỷ."
Đông Phương Mặc hừ lạnh sau khi nghe xong lời cậu ta nói: "Em ba của tôi ơi, khi tôi rời khỏi tập đoàn Đông Phương, việc này đã viết rất rõ trêи giấy trắng mực đen, tôi sẽ rút cổ phần trong ba năm, cậu có nhiệm vụ phải trả lại tiền cho tôi theo đúng thỏa thuận ban đầu, giờ đã là hạn chót, cũng đã quá hạn, nếu tôi không thể nhận được tiền, thì xin lỗi, cậu đừng trách tôi vô tình."
“Hoặc nếu không, anh đầu tư thêm một số vốn vào tập đoàn Đông Phương,” Đông Phương Tuấn nhanh chóng tiếp lời Đông Phương Mặc, sau đó hứa hẹn: “Anh cả, tuy tập đoàn Đông Phương hiện đang gặp khó khăn, nhưng tất cả là do công ty DFM của Mỹ không trả tiền cho tập đoàn, chỉ cần tiền của công ty DFM được thanh toán, tập đoàn Đông Phương sẽ lập tức quay lại như ban đầu."
"Tôi không có hứng thú với tập đoàn Đông Phương", Đông Phương Mặc nhanh chóng cướp lời nói của Đông Phương Tuấn, rồi lạnh lùng nói: "Chủ tịch Rodge của DFM là một người cực kỳ xảo quyệt, tôi đã luôn đề phòng khi giao dịch với anh ta, cho nên bây giờ tôi sẽ không dại gì mà đầu tư tiền của mình vào Tập đoàn Đông Phương."