Nhan Như nghe Đông Phương Mặc chất vấn, sau đó nhận ra cô vừa mới chửi rủa cái gì, vì quá tức giận nên không để ý lời nói của mình cực kỳ mâu thuẫn với thân phận của hiện tại.
“Tôi từng là nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia, Tịch Mộ Tuyết, đương nhiên, tôi biết chuyện vợ cũ của anh bị bắt cóc, tôi cũng từng nghe nói.” Nhan Như nhanh chóng phản ứng, sau đó hung dữ nhìn anh.
"Tịch Mộ Tuyết biết vợ cũ của tôi từng bị bắt cóc", Đông Phương Mặc không phủ nhận chuyện này nhưng sau đó nói: "Nhưng Tịch Mộ Tuyết không biết việc tình nhân của tôi bị bắt cóc, bởi vì lúc đó Tịch Mộ Tuyết đã không còn ở đây, nên tôi muốn hỏi em từ đâu mà em biết những chuyện đó?"
Nhan Như bị Đông Phương Mặc hỏi mà nói không nên lời, vì vậy cô thẹn quá hóa giận nói: "Anh không cần quan tâm từ đâu mà tôi biết chuyện đó, nói tóm lại, anh không thể bảo vệ bất cứ ai, dù là vợ hay là tình nhân, chứ đừng nói là đứa trẻ đó là..."
Nhan Như dừng lại, cô đột ngột nuốt lời nói, cô thật muốn cắn vào lưỡi của mình cho rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ hối hận của cô, Đông Phương Mặc không khỏi nở nụ cười, 5 năm sau, người phụ nữ này đã thay đổi diện mạo, thay tên đổi họ, thứ duy nhất không thay đổi chính là tính tình, vẫn ngốc nghếch như 5 năm trước, vẫn là một con vịt có cái miệng chóc chét.
“Được rồi, Nhan Như, muộn rồi, em đi ngủ với Vũ Vũ đi,” Đông Phương Mặc ngáp một cái, cả ngày lẫn đêm đều bận rộn, anh muốn nghỉ ngơi.
"Ngày mai tôi và Vũ Vũ sẽ rời đi, chúng tôi sẽ trở về Hàn Quốc," Nhan Như tức giận bỏ lại một câu rồi bước vào phòng ngủ: "Đừng quấy rầy chúng tôi nữa."
Khóe miệng Đông Phương Mặc giật giật, anh không quấy rầy bọn họ, đùa tôi à? Vợ con anh chứ ai, mà họ lại không cho anh tìm họ?
Nhưng lúc này anh không có tâm trạng để thảo luận vấn đề này với cô, hơn nữa, Nhan Như, người phụ nữ chết tiệt đó, cô vẫn chưa thừa nhận Tiểu Mao Vũ là con gái của anh, có lẽ anh phải tìm cách để khiến cô phải công nhận, mà muốn cô công nhận thì anh có rất nhiều cách.
Đông Phương Mặc mặc dù cũng buồn ngủ, nhưng không thể cùng vợ con đi ngủ, anh còn phải đi gặp một người.
Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng xoay người bước ra ngoài cửa, vừa đi ra khỏi sảnh tầng một, di động vang lên, A Hạo gọi tới, anh nhanh chóng nhấc máy.
“Ông chủ, Đạo Kỳ Huyền đang đi về phía bãi biển ở thành phố G, tôi đoán anh ta muốn tối nay lên biển.” Giọng A Hạo phát ra từ điện thoại.
“Hiểu rồi, tôi phải bắt được nó, tôi sẽ lập tức lái xe đến bờ biển phía nam của thành phố G” Đông Phương Măch nhanh chóng ra lệnh, vừa nói xong thì anh đã vọt lên xe của mình.
Vốn dĩ anh không định gặp Đạo Kỳ Hyền, bởi vì nó sống cuộc sống của nó, chỉ cần nó không đặt chân đến Trung Quốc, không đặt chân đến Tân Hải, miễn là nó đừng xuất hiện. trước mặt anh thì anh vẫn coi noa như một thầy tu.
Nhưng lần này nhất định phải gặp nó, cảnh cáo nó không được sớ gớ đến Nhan Như, tức là Tịch Mộ Như, là vợ của Đông Phương Mặc, để nó đừng có dại dột mà sau này động tâm với Nhan Như.
Còn có cuộc hôn nhân của Đạo Kỳ Huyền và Nhan Như ở Hàn Quốc, đối với Đông Phương Mặc đây mới là đòn chí mạng, anh phải ra lệnh cho Đạo Kỳ Huyền kết thúc cuộc hôn nhân của nó với Nhan Như càng nhanh càng tốt, bởi vì anh muốn cưới Nhan Như, anh không thể chịu được chuyện vợ của anh bây giờ là em dâu của anh.