"Bởi vì kẻ nói dối và ba ba giống hệt nhau," Tiểu Mao Vũ tự nhiên trả lời, sau đó nói thêm: "Con luôn coi kẻ nói dối như ba con một cách vô tình."
Nhan Như cảm thấy buồn khi nghe lời này, cô muốn nói với Tiểu Mao Vũ là chú ấy là ba của con, thực ra, Đạo Kỳ Huyền ở Hàn Quốc, là chú của con.
Nhưng cô không thể nói với Tiểu Mao Vũ như vậy, cô chỉ dửng dưng nói: "Vũ Vũ, trêи đời này mọi người trong giống nhau không có gì là, huống hồ"
"Con biết kẻ nói dối và ba ba là anh em sinh đôi," Tiểu Mao Vũ tiếp lời Nhan Như, sau đó nói thêm: "con cũng biết Tịch Mộ Như sống ở đây và mẹ cũng là chị em sinh đôi."
Nhan Như đang lúng túng không biết nói gì thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa, có người đến tìm cô.
Cô lập tức đứng dậy, đi qua phòng khách, mở cửa ra, sau đó cô thấy Phương Tử Ngưng đang tươi cười đứng ở cửa, trêи tay cô ta đang cầm một tấm thiệp đỏ.
“Cô Phương, đây là.” Nhan Như nhìn cô ta từ đầu đến chân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Cô muốn xem tranh của tôi sao? Tranh của tôi ở lầu một.”
“Tôi không đến xem tranh của cô,” Phương Tử Ngưng vẫn nở nụ cười tự tin, sau đó đưa tấm thiệp đỏ trêи tay cho Nhan Như, rồi thì thầm, “Tuần sau tôi và A Mặc sẽ tổ chức lễ đính hôn, lúc đó hoan nghênh cô đến dự tiệc đính hôn của chúng tôi."
Nhan Như chốc lát cầm lấy tấm thiệp đỏ có ký tự hạnh phúc, mở ra xem, sau đó mới phát hiện đó là một lời mời, rõ ràng là Phương Tử Ngưng đến đây để khiêu khích cô.
Khiêu khích cô? Nghĩ đến đây, Nhan Như bất giác nhấp nhổm, trước đây Phương Tử Ngưng và cô không hề biết nhau, Phuinwg Tử Ngưng là mối tình đầu của Đông Phương Mặc, nhưng 14 năm trước họ đã chia tay.
Chuyện này cũng có nghĩa là Phương Tử Ngưng đã 14 năm không liên lạc với Đông Phương Mặc, cô ta lại đột ngột đến, thì làm sao biết được quan hệ giữa cô và Đông Phương Mặc?
Nhan Như khó hiểu, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Phương Tử Nhưng, nhưng thứ vừa đập vào mắt mình khiến trái tim cô theo bản năng thắt lại, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Phương Tử Ngưng rất quen thuộc, như thể cô đã thấy ở đâu đó.
Không thể nào, cô và Phương Tử Ngưng chưa từng quen biết nhau, khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của Phương Tử Ngưng cũng chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, nhưng sao cại lại thấy ánh mắt của cô ta rất quen thuộc?
Nhan Như đang thắc mắc thì giọng nói của Phương Tử Ngưng lại vang lên từ phía đối diện cô: "Ồ, cô Nhan, cô sống với con mình cũng không dễ dàng gì, cô chưa từng nghĩ đến việc tìm một người làm bạn đời sao?"
“Tôi chỉ cần có Tiểu Mao Vũ là đủ rồi,” Nhan Nhú nhanh chóng đáp lại lời của Phương Tử Ngưng.
Phương Tử Ngưng sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, rồi thản nhiên hỏi: "Thật sao?"
“Còn có chuyện gì nữa không cô Phương?” Sắc mặt Nhan Như càng ngày càng lạnh, sau đó nói thêm: “Nếu không, thực xin lỗi, tôi phải đi chuẩn bị bữa tối, con gái tôi vừa rồi nói con bé đói bụng.”.
Phương Tử Ngưng không ngờ Nhan Nhsu sẽ vội vàng đuổi người đi như vậy, nhưng cô ta vẫn nói với thái độ rất tốt: "Nếu cô Nhan bận, vậy tôi không làm phiền nữa."
Lời nói vừa dứt, cô ta lập tức xoay người bước xuống lầu, Nhan Như nhìn bóng lưng đung đưa của Phương Tử Ngưng, cô luôn cảm thấy bóng lưng có chút quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nghĩ một hồi, cô vẫn không nhớ mình đã gặp ở đâu.
Mn đoán xem Phương Tử Ngưng là ai?
Jen cũng rất tò mò, ráng dịch thật nhanh để biết mới được ^ _^