Nhan Như đứng đó, nhìn Phương Tử Ngưng ở phía sau Đông Phương Mặc, nhìn cô bới ánh mắt khinh thường, ánh mắt đó như là nói cô là một con nhỏ nhà quê chưa từng nhìn ra thế giới bên ngoài nên không biết phép xã giao của người phương Tây.
"Không phải như thế," Nhan Nhú nói nhanh, sau đó nhìn Đông Phương Mặc nói, "Họ không phải là kiểu ôm mà cha và con gái ở phương Tây gặp nhau, mà là kiểu ôm giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông kia còn nói! "“Đủ rồi!” Đông Phương Mặc lạnh lùng cắt đứt lời nói của Nhan Như, sau đó lạnh giọng nói: “Cô Nhan Như, nếu không còn việc gì nữa thì cô mau về đi, đã muộn như vậy rồi, tôi và Tử Ngưng cần phải nghỉ ngơi.
” Nhan Như đứng đó, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đông Phương Mặc cùng với vẻ mặt khinh thường phía sau Đông Phương Mặc, sự nhiệt huyết vốn dĩ tràn đầy lập tức trở nên lạnh lẽo.
Có chuyện gì với cô vậy? Lòng tốt bộc phát sao? Đông Phương Mặc có năng lực như thế nào chứ, khi nào mà anh cần Tịch Mộ Như can thiệp vào chuyện của anh chứ?Nỗ lực bản thân làm gì? Nếu trước đây Nhan Như không thực sự hiểu điều đó, thì giờ phút này cô đã tận mắt biết điều đó.
Cô liếc nhìn người đàn ông mặt lạnh trước mặt với ánh mắt khó tin, rồi nhanh chóng quay người lại, cô không cần ở trước mặt anh thêm một giây nào nữa, bởi vì ở lại thêm một giây nữa sẽ là một sự sỉ nhục đối với cô.
Sáng sớm nhiệt độ rất thấp, dù sao ở đây cũng là mùa đông nên trời rất lạnh, nhất là khi cô vội vàng chạy ra ngoài nên quên không khoác thêm áo khoác cho mình nên hiện tại cô rất lạnh.
Nhưng mà, lúc này, Nhan Như không chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, mà trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, tối nay, không, nói chính xác là buổi tối hôm qua, là một cơ hội tốt để cô cùng Tiểu Mao Vũ trốn thoát, nhưng cô đã từ bỏ vì thấy Phương Tử Ngưng ở cùng một ông già, cô nghĩ đừng để anh bị lừa, cô nghĩ không xung quanh anh không có nhiều người tốt, nên cô muốn giúp anh.
Bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ của mình vừa ngây thơ vừa nực cười đến mức nào, hẳn là hành động vừa rồi của cô rất giống một chú hề trong mắt anh? Không, nó còn tệ hơn một chú hề.
Nghĩ lại đi, Phương Tử Ngưng là mối tình đầu của Đông Phương Mặc vào 14 năm trước, còn mày Tịch Mộ Như, trong cuộc đời của Đông Phương Mạc, mày chỉ là một người vợ thế thân vào 6 năm trước, mày chỉ là tình nhân của anh ta sau khi đã ký hợp đồng với anh ta vào 5 năm trước, dù là vợ thế thân hay là tình nhân, thì trong lòng Đông Phương Mặc, mày chắc chắn không thể so sánh với mối tình đầu của anh ta.
Ngày mai, không, là hôm nay, Đông Phương Mặc sẽ đính hôn với Phương Tử Ngưng, Nhan Như chỉ mong sau khi hai người họ đính hôn, Phương Tử Ngưng có thể theo dõi Đông Phương Mặc mọi lúc mọi nơi, sẽ không giống như cô và Đông Phương Mặc lúc trước, có thể, anh sẽ hạnh phúc hơn lúc đó.
Nhan Như bước đi như thế, đi một lúc lâu cuối cùng cô cũng bước về Mai Uyển, bước vào phòng thì thấy Tiểu Mao Vũ đã thức, bé đang thu dọn đồ đạc của mình.
“Tiểu Mao Vũ, còn làm sao vậy?” Nhan Như sửng sốt, không để ý tới sương trên người, vội vàng tiến lên ôm lấy cô gái nhỏ đang vội vàng thay quần áo trong tay.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại trở về?” Tiểu Mao Vũ không khỏi kinh ngạc, sau đó trợn mắt ngoác mồm: “Mẹ không phải vừa chạy trốn sao?"Nhan Như không biết nên cười hay nên khóc khi nghe những lời của Tiểu Mao Vũ, cô dùng tay bóp chặt đôi má ửng hồng của bé nói: "Được rồi, mẹ có thể bỏ con mà chạy trốn một mình không? Con nghĩ mẹ là người vô tình như vậy sao?".