Hôn Nhân Đã Qua

Chương 3



Thời Tiêu không ngốc, hay nói như cách của Quyên Tử thì đừng nhìn bộ dạng ngây ngô của Thời Tiêu thường ngày mà coi thường, vào những thời điểm quan trọng, cô luôn có cách né tránh “kẻ mạnh” rất tài tình, vô cùng linh hoạt. Thời Tiêu vừa nghe nói bố mẹ Diệp Trì đang ở bên ngoài liền gọi điện thông báo cho Diệp Trì ngay, sau đó mới ra mở cửa.

Vì vậy mới nói cô nhóc này nhìn bộ dạng cứ tưởng ngốc nhưng đầu óc thì lại nhanh nhạy lắm.

Diệp phu nhân Thẩm Uyển Đình và Diệp tướng quân ngồi trên ghế sô pha, đưa mắt nhìn Thời Tiêu đang luống cuống chân tay, nhất thời không biết phải nói năng gì.

Nói thực lòng, cô vợ của con trai khiến cho hai ông bà rất bất ngờ. Con trai là do họ sinh ra, đương nhiên họ hiểu rõ con trai mình là người như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Trì chưa để cho ông bà được yên tâm dù chỉ một ngày, mặc dù là con trưởng trong nhà, nhưng cậu em Diệp Sinh còn biết nghe lời hơn nhiều, đã được bố mẹ sắp xếp cưới xin từ lâu, An An cũng đã được bảy tuổi rồi.

Diệp Trì từ bé trông có vẻ đĩnh đạc nhưng lại là một đứa bé hiếu động và nghịch ngợm. Hồi còn bé thường xuyên đánh nhau, đùa nghịch, gây chuyện với mấy đứa bé trong khu, chẳng có ngày nào là ngồi yên. Về sau vào quân ngũ, lại ra nước ngoài du học mấy năm, trở về nước làm ăn mới dần ổn định.

Anh là một người thông minh, điều này không cần phải nghi ngờ. Vợ chồng ông bà Diệp đều biết, chỉ cần chịu làm thì việc gì con trai ông bà cũng có thể làm xuất sắc. Vì vậy anh làm ăn rất phát đạt, chỉ có mỗi chuyện cá nhân là có vấn đề.

Trước đây nói bận đi học với làm ăn, ừ thì thôi cho qua, về sau học xong rồi, kinh doanh cũng phát đạt rồi, thế mà vẫn chẳng chịu kết hôn. Vợ chồng Diệp tướng quân bắt đầu sốt ruột thật. Thế nhưng thằng con bướng bỉnh này đã không chịu kết hôn lại còn thường xuyên dính vào không ít tin đồn, lúc thì là tin đồn tình ái với một cô minh tinh mới nổi, lúc thì với một phụ nữ quyền lực… nhiều đến mức hoa cả mắt. Ông Diệp thường xuyên nổi đóa, gọi con trai về nhà đập bàn đập ghế giáo huấn, nhưng ông giáo huấn là việc của ông, Diệp Trì nghe thì cứ nghe, nhưng chẳng để vào đầu lời nào, vẫn việc ta ta làm, khiến cho ông bố tức phát điên, bà Thẩm Uyển Đình vì vậy mà không ít lần phải giảng hòa mối quan hệ của hai cha con. Nhưng nào ngờ, đùng một cái con trai báo đã kết hôn, việc này chẳng khác gì một “quả lựu đạn” ném thẳng vào nhà họ Diệp, tiếng nổ vang trời khiến ai nấy đều sững người. Thẩm Uyển Đình thậm chí hãy còn nhớ chỉ một tháng trước vẫn còn nhìn thấy con trai ôm hôn một cô minh tinh rất say đắm ở trên báo, thế mà sao vừa đó đã nói kết hôn rồi?

Ý nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu Thẩm Uyển Đình là, con trai mình đã lấy cái cô minh tinh mặt đánh bự phấn, chẳng thể nhìn rõ diện mạo nhưng thân hình thì cực kì hấp dẫn kia. Nhưng về sau nghe con trai gọi Tiêu Tiêu bà mới biết là không phải, hơn nữa Diệp Trì cũng cảnh báo trước họ không được phép điều tra về con dâu. Mặc dù hai người rất tò mò nhưng cũng phải tôn trọng ý kiến của con, vì cả hai đều biết giới hạn chịu đựng của Diệp Trì là mức nào.

Thỉnh thoảng cũng phải khẳng định là Thời Tiêu đã gặp vận may, nếu như là mười năm về trước, Thời Tiêu muốn đặt chân vào nhà họ Diệp, mặc dù không phải quá khó khăn nhưng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng hiện giờ thì sao? Cái thành kiến môn đăng hộ đối trong tư tưởng của ông bà Diệp đã nhạt dần khi con trai của họ đã ngoài ba mươi tuổi. Thẩm Uyển Đình thậm chí còn nghĩ, chỉ cần con trai lớn chịu lấy vợ, chỉ cần không lấy một người quá xấu xí, những người làm cha làm mẹ như họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù gì con trai cũng ngoài ba mươi rồi, họ cũng sợ con trai sống độc thân như vậy cả đời.

Thế mà Diệp Trì đột ngột báo tin cưới vợ cho ông bà. Hai người đúng là có hơi cảm thấy khó chấp nhận, kiên trì đợi cả tháng mà vẫn chưa thấy con trai dẫn con dâu về nhà, vậy là hai ông bà liền đích thân đến xem mắt.

Hai vợ chồng đều không ngờ con dâu mà con trai lớn kiếm về cho ông bà lại là một cô nhóc mặt búng ra sữa, trông có vẻ khả ái, xinh xắn, mặc bộ quần áo thể thao trắng tinh, tóc cột đuôi ngựa, chân đi đôi dép lê có in nhân vật hoạt hình giống hệt như cô cháu gái An An của họ, mặt để mộc hoàn toàn, không chút son phấn, “sạch sẽ” đến mức có thể nhìn thấy từng mạch máu nhỏ xíu dưới làn da, hai má hơi đỏ, đầu cúi gằm, hai tay buông thõng hai bên, bộ dạng căng thẳng như cô học sinh phạm lỗi đứng trước mặt giáo viên nghiêm khắc.

Thẩm Uyển Đình bỗng bật cười khi nhìn thấy bộ mặt cố tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt đã dịu dàng hẳn của chồng mình, vẫy tay, dịu dàng bảo: “Tiêu Tiêu đúng không? Nào, ngồi xuống đây!”

Nói xong liền vỗ vỗ xuống ghế sô pha, chỗ bên cạnh mình. Thời Tiêu chớp chớp mắt, thầm nhủ sao Diệp Trì vẫn chưa về cứu cô. Thời Tiêu ngần ngừ giây lát đành ngồi xuống. Người phụ nữ quý phái nói bằng giọng phương nam này khiến cho cô cảm thấy thấp thỏm.

Thẩm Uyển Đình thân mật kéo tay Thời Tiêu: “Con xem, thằng Trì bị chúng ta chiều hư rồi, kết hôn là chuyện đại sự như vậy mà không nói trước với chúng ta một tiếng. Cũng may bố mẹ biết chuyện cũng không đến nỗi quá muộn. Chi bằng chúng ta chọn thời gian thích hợp, hai nhà gặp mặt nhau một hôm để bàn bạc chuyện cưới xin. Đây là chuyện lớn, không thể làm qua loa được…”

Thẩm Uyển Đình còn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Trì tay cầm chìa khóa, bước vào nhà.

Diệp tướng quân liếc nhìn con trai, hừ giọng không nói năng gì. Thẩm Uyển Đình cũng nhận ra rằng con trai mình chắc không phải kết hôn để đối phó với họ, có khi là vì thích cô gái này thật.

Thời Tiêu cúi thấp đầu, không nói không rằng. Diệp Trì đưa mắt nhìn cô vợ bé nhỏ của mình, thấy chiếc cổ trắng ngần của cô giờ bắt đầu chuyển sang màu đỏ h không tự chủ được mình nhớ đến chuyện đêm qua. Anh bật cười, tiến lại gần, kéo Thời Tiêu vào lòng rồi ngồi xuống ghế trước mặt bố mẹ: “ Mẹ à, mẹ đẹp lại dịu dàng như thế, sao có thể là một bà mẹ chồng ghê gớm được chứ?”

Ông Diệp hừ giọng rồi đứng bật dậy, nói như ra lệnh: “Trong tuần này chọn ngày mời thông gia đi ăn cơm!”

Nói rồi nhìn sang Thời Tiêu: “Lúc nào rảnh thì hai nhà đi ăn bữa cơm!”

Nói rồi ông đi thẳng ra ngoài cửa, Thời Tiêu luống cuống đứng dậy, Thẩm Uyển Đình cười cười kéo tay cô lại. Bà tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra, đeo vào tay Thời Tiêu. Thời Tiêu đang định từ chối thì Thẩm Uyển Đình đã vỗ vỗ vào tay cô, nhẹ nhàng nói:

- Đây là chút quà mọn mẹ tặng con ngày gặp mặt, không được từ chối, thỉnh thoảng về nhà nói chuyện với mẹ nhé!

Nói xong bà liền đi theo chồng xuống lầu. Diệp Trì kéo Thời Tiêu ra ngoài tiễn bố mẹ, đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe hơi màu đen sang trọng khuất dần. Thời Tiêu vẫn còn đang ngây người ra nhìn thì Diệp Trì đã quay sang nhìn cô, khẽ mỉm cười rồi đi thẳng lên lầu. Lúc này Thời Tiêu mới ngơ ngác hỏi:

- Bố mẹ anh… bố mẹ anh…?

Nói đến đây cô mới thấy mình đúng là hỏi thừa, sự thực chẳng phải đã rõ ràng lắm rồi sao. Diệp Trì khẽ cười rồi vòng tay ôm lấy vợ:

- Diệp tướng quân và Diệp phu nhân rõ ràng rất thích cô con dâu là em đấy. Anh chưa bao giờ được hưởng sự “đãi ngộ” vui vẻ kiểu đó đâu. Em vinh dự lắm đấy!

Thời Tiêu kinh ngạc:

- Vui vẻ á? Bố anh từ đầu đến cuối đều sưng mặt lên!

Diệp Trì cười, bẹo má Thời Tiêu:

- Đồ ngốc!

Anh xoay xoay chiếc vòng ngọc trong tay Thời Tiêu, hài lòng nói: “Đây là báu vật gia truyền của nhà anh, em đeo nó ln sẽ có lợi cho em. Vòng ngọc tốt có thể bảo vệ sức khỏe. Sắp trưa rồi, anh đi nấu cơm. Hôm qua mua thịt bò, trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm thịt bò sốt cà chua, em thấy thế nào?”

Không đợi cho Thời Tiêu kịp trả lời, Diệp Trì đã đi thẳng xuống bếp, mặc tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng. Thời Tiêu ngẩn người hồi lâu mới cảm thấy cuộc hôn nhân chớp nhoáng này của mình chẳng khác gì chuyện cổ tích, cảm giác không thật lắm. Cô đến bên tủ lạnh, mở cánh tủ, lấy chai nước lạnh ra, uống ừng ực mấy ngụm mới tìm lại được cảm giác chân thực. Cô hỏi vọng vào bếp:

- Tại sao anh lại lấy em?

Diệp Trì cẩn thận gọt cà rốt, cắt thành từng miếng hình thoi rồi đặt vào đĩa, làm xong mới ngoảnh lại nhìn Thời Tiêu thản nhiên đáp:

- Đang muốn lấy vợ, tình cờ lại gặp em, thế là lấy thôi!

Thời Tiêu đực mặt ra cả buổi mà không hiểu lý do vì sao. Diệp Trì nhìn Thời Tiêu mặt nghệt ra liền nhếch môi cười. Cái cô nhóc này lúc nào cũng vậy, đáng yêu đến không thể chịu được.

- Nấu thêm một bát canh trứng rong biển nữa nhé! Mang cho anh hai quả trứng gà ra đây!

Thời Tiêu đã bị sai vặt quen rồi, chỉ ậm ừ rồi mở tủ lạnh ra, cầm hai quả trứng gà ra cho Diệp Trì. Anh đón lấy, đặt một nụ hôn lên má vợ: “Cảm ơn bà xã!”

Thời Tiêu hơi đỏ mặt, mặc dù đã cực kì thân mật nhưng Thời Tiêu vẫn cảm thấy không quen lắm với kiểu ngọt ngào quá mức này.

Kiến thức nấu nướng của Diệp Trì qua một tháng thực hành đã trở nên rất nhuần nhuyễn, chẳng mấy chốc hai suất cơm thịt bò sốt cà chua và canh trứng nấu rong biển đã “ra lò”. Hai người ăn no, Thời Tiêu lại phụ trách rửa bát. Rửa bát xong cô lại ngồi trên ghế xem tivi. Thứ bảy chẳng có chương trình gì hay. Thời Tiêu thất thần, một đoạn kí ức nào đó trong sâu thẳm tâm hồn bỗng chốc được khơi gợi ra, dần hiện rõ trong đầu cô.

Diệp Trì từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy Thời Tiêu thần người ra, ánh nắng mặt trời ban trưa xuyên qua lớp rèm cửa, hắt lên người cô, khiến cho khuôn mặt của cô nhạt nhòa, có chút mơ hồ nhìn không rõ. Côhẳng người trên ghế, mắt nhìn thẳng vào tivi, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện trong mắt cô trống rỗng, sự trống rỗng thoáng chút cô đơn và bất lực ánh lên từ sâu trong đáy mắt.

Diệp Trì chợt khựng người. Nói thực lòng, anh chưa bao giờ nhìn thấy một Thời Tiêu như thế này. Thời Tiêu lúc này vô cùng xa lạ, dường như đã trưởng thành trong chớp mắt, chẳng còn là cô vợ bé nhỏ dịu dàng trong vòng tay mình nữa. Diệp Trì bỗng thấy hoang mang, một sự hoang mang đột ngột tìm đến, Diệp Trì thậm chí còn không biết cơn hoang mang ấy đến từ đâu. Thời Tiêu đột nhiên ngoảnh đầu lại, nở nụ cười quen thuộc với anh:

- Xong việc rồi à? Tối nay chúng ta ăn gì?

Trong khoảnh khắc, Diệp Trì chợt có cảm giác ban nãy mình đã nhìn nhầm, trán anh như giãn ra, nụ cười nở trên môi. Anh tiến lại gần, ôm cô vào lòng, tì cằm vào trán cô, thì thầm:

- Tối nay chúng ta ra ngoài ăn, có mấy người bạn, anh muốn giới thiệu họ với em!

Thời Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Trì cười, gõ vào đầu cô: “Em không sợ anh bán em đi à?”

Thời Tiêu chớp chớp mắt, nói rất tự tin: “Không sợ, dù sao em cũng chẳng đáng tiền, bán chẳng ai mua. Nếu không mẹ em đã chẳng sốt sắng gả em đi!”

Diệp Trì bật cười khanh khách, tiếng cười âm vang cả căn nhà, mang lại cảm giác bình yên kì lạ cho Thời Tiêu. Trên người Diệp Trì có một mùi hương nhẹ nhàng hòa quyện với mùi thuốc lá, thơm dìu dịu khiến cô rất thích.

Anh thích ôm cô, giống như ôm một con búp bê. Mỗi lần như vậy Thời Tiêu thường có cảm giác mình thật nhỏ bé. Trên thực tế, đúng là Diệp Trì hơn cô hẳn mười tuổi, mặc dù nhìn bề ngoài thì khó mà nhận ra được, nhưng đó là sự thực không thể bàn cãi. Hai người từ xa lạ bước chân vào cuộc sống hôn nhân, Thời Tiêu có thể cũng vì vậy mà thích nghi với cuộc sống này.

Mẹ cô thường dạy cô, tìm chồng phải tìm người lớn hơn mình, có như thế anh ta mới chiều mình, thương mình, nhường nhịn mình, không so đo với mình. Mặc dù Thời Tiêu thường không tin lắm những lời mẹ nói, nhưng giờ cô thấy mấy lời này hoàn toàn có lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.