Hôn Nhân Đã Qua

Chương 39



Diệp Trì sốt ruột ngửa cổ tu cạn cả cốc nước to, với tay ấn phím điện thoại bảo thư ký mang một cốc khác vào.

Lúc Tả Hồng bước vào, nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Trì, anh không khỏi phì cười: “Sao, không được thỏa mãn nên giờ ra nông nỗi này hả? Giống hệt như một con trâu đực đến kì phát dục ấy…”

Thư ký bê một c nước lạnh và một cốc cà phê vào.

Tả Hồng nhấp một ngụm cà phê, liếc nhìn Diệp Trì, châm chọc nói: “Tôi thấy cậu đúng là tự chuốc khổ vào thân, mấy ngày trước, cô nàng ở hội quán đó chẳng phải rất vừa ý cậu hay sao? Thuần khiết lại gợi cảm, lại còn là gái trinh, tôi thấy hơn vợ cậu nhiều…”

Diệp Trì trừng mắt, nghiêm nghị cảnh cáo: “Tả Hồng, cậu mà còn ăn nói lung tung nữa là tôi trở mặt thật đấy. Vợ tôi sao có thể mang ra so s

ánh với cô ta chứ!”

- Thôi được rồi, được rồi, chúng ta không so sánh, không so sánh là được chứ gì? Vợ cậu là vàng ngọc, thịt vàng da ngọc, dát vàng dát bạc, đã qua ba tháng rồi, thế nào? Vẫn không được động vào à? Phụ nữ từ lúc mang thai đến lúc sinh con cần hơn một năm, tôi không tin cậu chịu được làm hòa thượng hơn một năm. Thực ra đàn ông ấy mà, vui chơi qua đường nhiều rồi, cho dù vợ cậu có biết thì đã làm sao? Lần trước hai người cũng ầm ĩ lên đấy thôi, chẳng phải đâu vẫn vào đấy hay sao? Tôi thấy với tính cách của vợ cậu, cô ấy chuyện gì chẳng thích làm căng với cậu. Cậu cứ nhu nhược thế không được, cậu phải cứng rắn lên, xong chuyện rồi thì dỗ dành. Đàn bà mà, ai chẳng thế!”

Diệp Trì bật cười: “Thế cậu đã kiếm chác được gì từ Quyên Tử chưa? Tôi không tin là cậu làm được đâu!”

Tả Hồng thừ người: “Cô ta là yêu nghiệt, vô tâm vô tính, không phải là đàn bà, chẳng bằng một góc vợ cậu! Thôi bỏ đi, không nhắc đến cô ta nữa. Tôi đến là để nói với cậu một tiếng, tối nay Đại Lưu đến, tôi đã đặt chỗ ở hội quán nước nóng để chào mừng cậu ta rồi!”

- Đại Lưu? Chẳng phải cậu ta đang ở Nhị Bào hay sao? Sao lại đến chỗ chúng ta thế?

Tả Hồng cười: “Cậu ta được ra rồi, lần này được chuyển đến quân khu của chúng ta, là phó chủ nhiệm bộ chính trị, mặc dù cũng là dựa vào vai vế của ông già, nhưng đúng là cũng có chút bản lĩnh. Cái thằng vô dụng bị mấy anh em mình bắt nạt ngày nào, rời khỏi chúng ta một cái là rùng mình biến thành rồng ngay được!”

Tả Hồng đứng dậy, nhìn Diệp Trì, không nhịn được lại nói: “Diệp Trì, cậu hầu hạ vợ như hầu hạ ông bà cố tổ mà không thấy mất mặt à?”

- Cút đi! Ti thích thế, liên quan quái gì đến cậu!

Nói ra dạo này cuộc sống của Diệp Trì chẳng hiểu ra làm sao, cứ thấy trong lòng nôn nao, không phải là anh mê tín, chỉ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra. Đối với anh mà nói, những chuyện anh để tâm nhất, khó lường nhất cho đến thời điểm hiện tại đều là chuyện của vợ anh. Nói trắng ra là cô đang nghĩ cái gì anh càng ngày càng không hiểu rõ. Ba tháng đầu mang bầu, không được, chúng ta cố nhịn. Ba tháng sau, anh lén hỏi chú Phan, rõ ràng chú Phan nói không thành vấn đề, nhưng anh năn nỉ “đòi yêu” mà cô vẫn cứ một mực từ chối. Vợ anh cứ nói khó chịu, mệt mỏi.

Nhìn cái mặt tội nghiệp đó, Diệp Trì mặc dù vô cùng khao khát nhưng cũng phải nguội ngay. Đây là vợ anh, người vất vả mang thai đứa con của anh, bởi vì chút nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn mà nổi cáu thì thật chẳng ra làm sao cả.

Nhưng dần dà anh phát hiện ra chuyện gì đó bất ổn. “Đòi yêu” vợ anh khó chịu, thế thì hôn để giải tỏa cũng được chứ hả? Nào ngờ ngay cả hôn cô cũng không thích. Hôn vào chỗ khác còn được, cứ hôn vào môi là cô thấy buồn nôn, nhạy cảm hơn hẳn những chỗ khác.

Diệp Trì bứt rứt toàn thân mà không được giải tỏa, lúc nào cũng cố nhịn. Nhưng vợ anh cứ nhất khoát không cho anh động vào.

Giờ thì hay rồi, mấy hôm nữa là anh phải ra nước ngoài công tác, đi liền cả nửa tháng trời. Vốn định mang cả vợ đi cùng, nhưng Diệp tướng quân không biết nghe ai thông báo, gọi ngay điện thoại đến bảo anh nên đi một mình, nói rằng vợ anh vác cái bụng bầu lên máy bay e không an toàn.

Bây giờ chỉ có đứa bé trong bụng vợ anh là quý báu, anh chẳng còn chỗ đứng nữa rồi. Hơn nữa chú Phan còn lén nói với Diệp tướng quân, bảo rằng đứa bé trong bụng Thời Tiêu chắc tám, chín phần là “thằng cu” khiến cho nhà họ Diệp vui mừng khôn xiết. Vì vậy mà Thời Tiêu bây giờ trở thành “bà cô tổ” trong nhà họ Diệp, còn anh chẳng là cái thá gì.

Nghĩ đến những chuyện này mà Diệp Trì lại thấy chán nản. Biết sớm như vậy có khi tối đó anh nên “hoàn tục”, ít nhất cũng hạ bớt “hỏa” rồi tính tiếp.

Đừng nói cô ả hôm ấy xinh đẹp, quan trọng hơn là ở cô ta có chút bóng dáng của vợ anh. Lúc ấy suýt chút nữa thì anh đã làm thật, nhưng đến phút chót, “ngọn lửa” bốc lên đầu Diệp Trì, ánh mắt trong v của vợ anh thoáng hiện lên trong đầu, chẳng hiểu ma sai quỷ khiến thế nào mà khoảnh khắc ấy, anh thấy xụi lơ… “thằng nhỏ” bị bứt rứt lâu ngày của anh cũng mất hứng ngay tức khắc.

“Giữ mình”, Diệp Trì không ngờ có ngày mình phải làm điều đó, thật là nực cười! Bọn Tả Hồng vì chuyện này mà không ít lần cười nhạo anh. Điều nực cười nhất đó là, mặc dù vậy, trong lòng anh vẫn áy này mất mấy ngày liền, có tật giật mình, mấy ngày liền anh chẳng dám nhìn thẳng vào mắt vợ, chỉ bị sợ vợ phát hiện ra manh mối gì.

Kể từ đó về sau, không biết có phải do Diệp Trì bị ảo giác không mà cứ thấy vợ anh có vẻ là lạ, nhưng rốt cuộc là lạ ở đâu anh cũng không biết rõ.

Hết giờ làm, Diệp Trì đi siêu thị. Gần đây vợ anh thích ăn canh cá diếc, mỗi lần ăn hết cả bát to. Xách túi cá diếc vào cửa, nhìn thấy Thời Tiêu đang ngồi trên thảm, online. Diệp Trì vào bếp trước, tìm một cái chậu to thả cá vào nuôi, ăn lúc nào thì mổ lúc ấy, như thế cá sẽ tươi ngon hơn.

Anh rửa sạch tay rồi đến gần vòng tay ôm Thời Tiêu lên ghế ngồi, hôn lên trán cô, trách: “Chú Phan đã dặn phải hạn chế tối đa tiếp xúc với máy tính mà, có bức xạ đấy. Anh mua cá diếc rồi, lát nữa sẽ nấu canh cho em ăn, ăn với mì nhé!”

Thời Tiêu vùng ra khỏi vòng tay anh, ngồi trên ghế sô pha gật đầu. Diệp Trì biết vợ mình lại làm mình làm mẩy với mình nhưng cũng chẳng để tâm, vì chú Phan nói phụ nữ mang bầu thường tâm trạng bất ổn, vui buồn thất thường, nói thẳng ra chẳng khác gì một bệnh nhân tâm thần, chúng ta phải dỗ dành, không được so đo.

Diệp Trì đứng dậy cởi áo khoác ngoài, một tay tháo cà vạt, một tay chìa ra trước mặt Thời Tiêu. Thời Tiêu nhanh nhẹn cởi cúc áo, xắn tay áo lên cho Diệp Trì. Làm xong, Diệp Trì lại bế cô vào ngồi trên ghế trong phòng bếp, còn mình thì thắt tạp dề, mở tủ lạnh, lấy hai quả cam ra trước, vắt lấy nói rồi đặt xuống trước mặt Thời Tiêu, xoa xoa đầu cô: “Xong ngay đây, em ngoan nhé! Uống nước cam trước đi, bổ sung vitamin C!”

Thời Tiêu có vẻ thất thần nhìn người đàn ông đang bận rộn ở trước mặt, động tác rất thành thạo và tao nhã, có thể coi là rất đẹp mắt! Thời Tiêu có thể nhìn rõ những đường nét trên mặt anh. Đôi mắt Diệp Trì rất dài, phần xương ở chỗ lông mày hơi cao, khiến cho đôi mắt trở nên sâu thẳm, sống mũi thẳng và cao, đôi môi mỏng. Nhìn kĩ thấy ở khóe mắt có những nếp nhăn mờ mờ chẳng hề gây cảm giác chướng mắt, ngược lại còn khiến cho anh trở nên chững chạc và điềm đạm.

Một người đàn ông giỏi giang thế này: gia cảnh, khả năng, tướng mạo, thậm chí ngay cả Hứa Minh Chương cũng khó mà bì kịp. Một người đàn ông như vậy có hấp dẫn với phụ nữ cũng là điều đương nhiên.

Thời Tiêu phát hiện tự nhiên trong lòng bỗng cảm thấy chua xót. Hơn nữa chỉ cần người đàn ông này muốn, chỉ cần mình giả bộ hồ đồ, có thể cũng miễn cưỡng được gọi là hạnh phúc. Chỉ có điều Thời Tiêu chẳng bao giờ cần thứ hạnh phúc mỹ mãn ấy. Nếu như không có đứa bé thì thôi, có đứa bé rồi, cô phải nghĩ, Diệp Trì như thế này liệu có đủ tư cách làm cha?

Phong Cẩm Phong mặc dù không có ý tốt nhưng có một điểm, Thời Tiêu cảm thấy cô ta nói đúng, cô không thuộc vào thế giới của họ, cô chỉ là một dân thường, cho dù là Hứa Minh Chương hay Diệp Trì, đều không chung đường với cô.

Trong lúc hầm canh, Diệp Trì liếc cô vợ nhỏ đang thất thần của mình. Dưới ánh đèn, đôi mắt thâm trầm, cắn chặt ống hút, mắt ngẩn ngơ nhìn anh. Vẻ tiều tụy mấy hôm trước đã biến mất, cô trông đã đẫy đà hơn hẳn, khuôn mặt có vẻ tròn trịa hơn, tóc buộc cao đuôi ngựa, để lộ cái cổ dài và trắng ngần.

Cô mặc một chiếc áo phông rộng màu đỏ, cổ hơi rộng, để lộ đôi bờ vai thon nhỏ cùng sợi dây áo lót hoa màu đen nổi bật, vô cùng bắt mắt.

Diệp Trì đột nhiên thấy nóng trong người, không thể kiềm chế được dục vọng trào dâng. Anh đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt cô, tham lam miết chặt môi trên môi cô, chẳng để cho cô có cơ hội từ chối, anh đã tách được miệng cô ra, đầu lưỡi đi thẳng vào bên trong, vào cổ họng…

Cái lưỡi linh hoạt giống như một “dũng sĩ” thám hiểm vào vùng đất bí ẩn, sục sạo khắp nơi, khuấy động mọi cảm xúc, khó mà chối từ. Nụ hôn này có mùi cam nhè nhẹ, ướt át và nóng bỏng. Diệp Trì khe khẽ rên lên, không kiềm chế được mình chìm đắm vào cảm xúc…

- Ọe…

Thời Tiêu đẩy anh ra, bịt miệng nôn khan. Nhớ lại những bức ảnh đó, anh cũng hôn người phụ nữ ấy như vậy là Thời Tiêu lại không khỏi b

Không hiểu là vì tâm lý hay sinh lý, nói chung là hiện giờ chỉ cần Diệp Trì động vào là cô cảm thấy buồn nôn. Cho dù có muốn cô cũng không thể chế ngự được cảm giác buồn nôn này.

Lúc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Diệp Trì đang nhìn mình, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt u ám, dường như đang nổi cáu, nhưng dường như cũng đang kiềm chế.

Đúng lúc Thời Tiêu tưởng rằng anh chuẩn bị nổi đóa thì Diệp Trì quay người đi, gắp cá trong nồi ra, bỏ mì vào, cho dưa chuột vào rồi múc ra, đặt trước mặt Thời Tiêu, đưa cho cô thìa và đũa: “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, trước khi đi ngủ nhớ uống sữa. Hôm nay có một chiến hữu của anh đến, chắc là anh sẽ về muộn, em không cần đợi anh đâu!”

Diệp Trì tháo tạp dề ra, tay cầm cái áo vét vắt ở trên ghế sô pha, lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, đến chỗ tủ giày mới nói một câu: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện tìm chú Phan kiểm tra xem, đã qua ba tháng đầu rồi sao vẫn có phản ứng dữ dội như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.