Tưởng Tiến đi rồi. Đứng trên nóc nhà, nhìn ra con
đường núi phía xa, nơi người đàn ông đang vẫy tay với cô, Thời Tiêu bỗng thấy
có chút áy náy.
Tâm ý của Tưởng Tiến rõ như vậy, sao cô có thể không
biết? Lúc nào cũng là anh vươn mình che chắn cho cô mỗi khi cô gặp nguy hiểm,
trước đây như vậy, bây giờ cũng vẫn vậy.
Tưởng Tiến nổi tiếng ở trường đại học A. Sau khi quen
biết Tưởng Tiến, Thời Tiêu có nghe được một số tin đồn về anh: một người đàn
ông theo Thanh Giáo, từ trước đến giờ chỉ thấy có rất nhiều cô gái đuổi theo
anh nhưng chưa bao giờ thấy anh qua lại với bất cứ cô gái nào.
Năm năm trước, lúc anh nhận lời giúp cô, lúc ấy Thời
Tiêu không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, đó là Tưởng Tiến, sao có thể vô
duyên vô cớ giúp đỡ một đàn em mới quen biết được có mấy ngày. Có thể trước đây
cô ngu ngốc không biết đến. Nhưng những ngày ở đây, thứ tình cảm thỉnh thoảng
bộc lộ qua ánh mắt anh khiến Thời Tiêu e
Thời Tiêu rất lý trí, nói như Diệp Trì là sống vô tâm
vô tính, nói như Tưởng Tiến là lạnh nhạt bẩm sinh. Cô nghĩ kĩ rồi, nếu muốn
tiếp tục làm bạn với Tưởng Tiến, chỉ có cách giả bộ ngốc nghếch, dù gì giả ngốc
đôi khi cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Mặc dù cảm thấy mình che đậy rất khéo, nhưng… Thời
Tiêu đưa tay lên xoa xoa trán mình, ở đó vẫn còn đọng lại hơi ấm:
- Cô ngốc à, đừng sợ, nếu người khác không cần em, vẫn
còn có anh!
Cậu này nghe có vẻ chuyện đùa, nhưng giọng nói rất
nghiêm túc. Thời Tiêu có thể nhận ra điều đó. Nhưng Tưởng Tiến à, anh xứng đáng
với một cô gái tốt hơn!
- Cô Thời, nước đầy rồi!
Hai học sinh ở bên dưới gọi với tên. Thời Tiêu cẩn
thận bám vào lan can đi xuống, mỉm cười gật đầu:
- Cảm ơn các em!
Cậu bé mới mười tuổi đầu, tính tình chất phác và nhút nhát
đặc trưng của trẻ em miền núi, nhưng lại toát lên vẻ chân thành và nhiệt tình.
Thời Tiêu rất thích nơi này, mặc dù cô cũng hiểu bản
thân mình chẳng qua chỉ đang chạy trốn. Nhưng nơi này khiến cho trái tim cô
bình yên, đôi khi cô nghĩ, nếu như cô cũng là một đứa trẻ lớn lên ở đây, mặc dù
nghèo khổ nhưng có lẽ sẽ ngây thơ và vui vẻ hơn nhiều.
Chớp mắt đã hơn một tháng trời, bên ngoài chẳng có
chút động tĩnh gì, có lẽ bởi vì cái thôn này ở nơi quá heo hút, cách biệt hoàn
toàn với thế giới bên ngoài. Cũng có thể Diệp Trì đã quên cô, đang hạnh phúc mỹ
mãn bên cạnh Phong tiểu thư rồi. Đây chẳng phải là mong muốn của mình sao?
Nhưng chẳng hiểu sao, khi cái ý nghĩ ấy nảy lên trong đầu, Thời Tiêu bỗng cảm
thấy vô cùng khó chịu và đau đớn.
Thời Tiêu lắc đầu thở dài, mình đúng là một đứa con
gái mâu thuẫn!
Tưởng Tiến đi rồi. Ngày hôm sao, trong thông có một
người lạ, tên là Hàn Dẫn Tố, một người phụ nữ sâu sắc, đẹp như tranh vẽ, nhưng
từ con người li toát lên vẻ gì đó rất mạnh mẽ, kiên cường, nét hạnh phúc tràn
ngập trên khuôn mặt. Cô là một họa sĩ, công theo giá vẽ đến đây để vẽ phong
cảnh. Đan Đan nói với Thời Tiêu, chị Hàn năm nào cũng đến đây vài lần, hơn nữa
chồng chị Hàn là chú giải phóng quân rất tài giỏi, đang đóng quân ở doanh trại
bên ngoài ngọn núi lớn.
Hàn Dẫn Tố sẽ ở lại ba ngày, ngoài những lúc vẽ phong
cảnh, cô còn tranh thủ thời gian dạy bọn trẻ một vài tiết mỹ thuật. Nhìn vẻ mặt
hào hứng và thích thú của lũ trẻ, Thời Tiêu lại cảm thấy chua xót. Một chuyện
bình thường như thế mà ở đây lại trở nên vô cùng quý báu.
Hàn Dẫn Tố và Thời Tiêu nhanh chóng trở lên thân
thiết. Hàn Dẫn Tố quyết định dọn đến ở nhờ trong nhà Thời Tiêu. Có Hàn Dẫn Tố,
Thời Tiêu mới phát hiện mình đúng là một kẻ vô dụng. Tài nghệ nấu bếp của Hàn
Dẫn Tố chẳng thể chê vào đâu, khả năng nấu món ăn Tứ Xuyên tuyệt vời, đủ cả màu
sắc, mùi vị lẫn hình thức. Thời Tiêu uống một ngụm canh cá, xoa xoa bụng mình,
hài lòng thốt lên:
- Thực ra chị làm món ăn Hàng Châu giỏi hơn, chị là
người Hàng Châu mà. Món ăn Tứ Xuyên là vì chồng chị thích ăn nên chị mới học
làm. Sau này có cơ hội chị sẽ nấu cho em ăn!
- Chồng chị á?
Thời Tiêu ngẩng đầu nói: "Đan Đan nói chồng chị
là chú giải phóng quân, đóng quân bên kia núi. Vậy thì chắc chị theo chồng đến
đây nhỉ. Thế mà em cứ tưởng chị là giáo viên, chị giảng bài rất chuyên
nghiệp."
- Trước chị từng là giáo viên. Sau khi kết hôn lại ly
hôn, sau đó lại tái giá với Trấn Đông. Vì đặc trưng nghề nghiệp của anh ấy nên
chị phải nghỉ việc đi theo đấy. Hai năm nay đóng quân ở Thành Đô, có thể sang
năm sẽ đi Tây Tạng.
Thời Tiêu há hốc miệng, Dẫn Tố bật cười:
- Em thật là dễ thương, giống hệt như con Bống nhà
chị!
- Bống? Ai thế chị?
- Con gái chị, năm nay được ba tuổi, cách trợn mắt há
miệng của nó cũng na ná như em!
Nói rồi Dẫn Tố liếc nhìn bụng Thời Tiêu:
- Xem ra cũng phải năm tháng rồi nhỉ, mặc dù ở đây rất
đẹp nhưng điều kiện y tế kém lắm. Hãy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, mau mau ra
khỏi nơi này đi.
Thời Tiêu chu môi: "Em muốn ở lại đây cả đời,
nuôi nấng con trai em!"
Dẫn Tố cười, nụ cười rất nhẹ nhàng, nhìn Thời Tiêu
dường như cô có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình vài năm về trước. Dẫn Tố
không khỏi lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Chạy trốn thực ra không thể giải quyết được hoàn
toàn vấn đề. Chuyện lớn như thế nào, đi qua rồi ngoảnh đầu nhìn lại lại thấy
mình vô cùng ngốc nghếch, có thể trong lúc em còn chần chừ đã bỏ lỡ cảnh tượng
đẹp nhất của đời mình rồi!
Thời Tiêu ngẩn người:
- Chị Dẫn Tố, chị từng bỏ lỡ ư?
- Cái gì?
- Cảnh tượng đẹp nhất trong cuộc đời?
Dẫn Tố lắc đầu, ánh mắt hiện lên niềm hạnh phúc:
- Không, chị không bỏ lỡ, bởi vì "cảnh
tượng" của chị là sống động, là kiên định, từ đầu đến cuối đều đi theo
chị. Trong lúc chị thờ ơ không ngoảnh đầu lại, anh ấy luôn ở đằng sau chị, chạm
tay vào là tới, nhưng chị vẫn tiếc nuối, dù gì vẫn bỏ qua một chút thời gian có
thể hạnh phúc bên nhau.
Sáng ngày thứ ba, có hai anh bộ đội đến đón Dẫn Tố đi,
bọn họ rất cung kính với chị. Thời Tiêu biết, chồng của Dẫn Tố chắc chắn không
phải là một quân nhân bình thường. Chỉ có điều, một phụ nữ sau khi ly hôn rồi
vẫn có thể hạnh phúc như vậy. Thời Tiêu vô cùng ngưỡng mộ và chúc phúc cho chị.
Chị rất xứng đáng với hạnh phúc
Thời Tiêu nghĩ kĩ lại những lời Dẫn Tố nói, mặc dù cảm
thấy rất có lý, nhưng bảo cô quay về như thế này khiến cô cứ cảm thấy mất mặt
làm sao? Thời Tiêu cũng không biết rốt cuộc mình cảm thấy mất mặt cái gì, nhưng
cứ nghĩ trốn được ngày nào hay ngày ấy, hoàn toàn không hay biết, cô ở đây thì
ăn ngon ngủ yên, trong khi Diệp Trì thì đang sắp phát điên lên rồi.
Suốt nửa tháng ròng không có tin tức gì, cô mua vé
giường nằm đến Thành Đô, vậy mà lật tung cả Thành Đô rồi mà vẫn không thấy tăm
hơi đâu, cứ như thể đã mọc cánh bay mất hút vậy.
Ba ngày trước Diệp Trì đến Thành Đô, cũng may bố mẹ vợ
của anh chỉ về nhà vài ngày là đi, nếu không Diệp Trì cũng chẳng biết phải ăn
nói ra làm sao với họ nữa.
Mẹ vợ thường ngày trông cứ tưởng thờ ơ với mọi thứ
nhưng nếu biết chuyện Diệp Trì khiến cho Thời Tiêu phải bỏ đi, thật không biết
bà ấy có thể làm những gì? Diệp Trì cũng biết nếu muốn ở với vợ cả đời còn lại,
tuyệt đối không thể đắc tội với bố mẹ vợ.
Trước khi đi, Diệp Trì có đến tìm Quyên Tử, Diệp Trì
dám chắc nếu Thời Tiêu có liên lạc với ai, người ấy chỉ có thể là Quyên Tử.
Diệp Trì đập cửa suốt cả buổi, người ra mở cửa lại
chính là Tả Hồng, mặt mày hắc ám như kiểu không được thỏa mãn. Anh ta quấn
quanh eo một chiếc khăn tắm, trước ngực có mấy vết cào, trên mặt còn lằn rõ dấu
năm ngón tay. Vừa mở cửa Tả Hồng đã gào lên:
- Mẹ kiếp, ai thế? Mới sáng ra đã đến phá quấy rồi!
Nhìn thấy Diệp Trì, Tả Hồng vội vàng che đi vết thương
trên mặt. Diệp Trì chẳng buồn đoái hoài đến hành động "bịt tai giả
vờ" nghe thấy tiếng chuông của Tả Hồng, hỏi thẳng:
- Này này Diệp Trì, cậu đợi chút đã, đợi ở đây chút
đã, để tôi bảo vợ tôi chỉnh trang lại tí có được không, có câu "không nhòm
ngó vợ bạn"
Mặc dù đang rất sốt ruột nhưng Diệp Trì nghe vậy cũng
phải bật cười:
- Vợ cậu á? Cút m… đi, Quyên Tử mà chịu làm vợ cậu,
tôi đổi thành họ của cậu luôn!
Tả Hồng cười nham nhở:
- Nói chung là cô ấy lên giường với tôi thì chính là
vợ tôi rồi!
"Bốp" một cái, Tả Hồng bị ai đập vào sau
gáy:
- Đừng có mặt dày như thế, anh khóc lóc vật vã, một
mực đòi lên giường với tôi. Chúng ta đã nói rõ rồi, đôi bên tự nguyện, cái gì
mà vợ với chả chồng? Đừng có giở trò này với tôi, nghe mà thấy buồn nôn!
Diệp Trì chưa kịp nhìn thấy bộ dáng Quyên Tử thì Tả
Hồng đã vội vàng che chắn rồi ôm lấy Quyên Tử vào trong:
- Được rồi, bà cô ơi, em nói gì cũng được hết! Em vào
nhà ăn mặc đàng hoàng rồi hãy đi, như thế này thì còn ra thể thống gì nữa?
- Bà đây ăn mặc vô cùng đàng hoàng, anh còn đòi hỏi
tôi mặc cái gì nữa?
- Bộ này lộ ngực, lộ chân, đàng hoàng cái cóc khô gì…
Diệp Trì chẳng hơi đâu đếm xỉa đến hai người bọn họ,
giờ đến việc của mình anh còn chẳng lo xuể. Cuối cùng Quyên Tử cũng mặc bộ quần
áo ngủ của Tả Hồng rồi đi ra, ống quần xắn cao, bộ quần áo rộng thùng thà thùng
thình, trông như trẻ con mặc quần áo người lớn, khiến cho vẻ đẹp gợi cảm thường
ngày bị che đi, thay vào đó là chút trong sáng, đáng yêu hiếm có.
Diệp Trì liếc hai người bọn họ, không khỏi nhíu mày.
Quyên Tử ngáp dài một cái, nói chẳng cút thiện cảm:
- Anh đến đây làm gì, ở đây không hoan nghênh anh!
- Tiêu Tiêu ở đâu?
- đâu á?
Quyên Tử cười khẩy, lạnh lùng đáp:
- Không biết, mà cho dù có biết cũng không nói cho
anh!
Diệp Trì mắt sắc như dao lam, đứng bật dậy. Tả Hồng
liền vội vàng ấn anh ngồi xuống, lên tiếng dàn hòa:
- Hai người làm cái gì thế? Có gì từ từ nói mà!
- Anh cũng biến đi! Đàn ông chẳng thẳng nào tử tế, cả
hai cút hết cho tôi!
- Sao em độc ác thế, sau này anh tàn phế là em phải
chịu trách nhiệm đấy!
- Nực cười, chịu trách nhiệm á? Tìm vợ chưa cưới của
anh mà bắt chịu trách nhiệm, đến lượt tôi chắc? Mẹ anh là người đầu tiên không
đồng ý đấy! Chẳng phải mẹ anh nói tôi yêu nghiệt sao? Anh nên tránh xa tôi ra
cho sớm, kẻo tôi lại mang tai họa đến cho anh, cho cả nhà anh đấy!
Diệp Trì nhíu mày:
- Quyên Tử, Tiêu Tiêu đang mang bầu năm tháng rồi, cô cũng
biết cô ấy chưa từng đi xa bao giờ, nếu như có xảy ra chuyện gì…
- Có xảy ra chuyện gì? Diệp Trì, anh đừng mèo khóc
tiếng chuột nữa, đừng tưởng tôi không biết, những chuyện anh đã gây ra, cho dù
Thời Tiêu có muốn sống tiếp với anh tôi cũng không đồng ý! Giờ vẫn còn sớm,
giải tán cho nhanh. Thời Tiêu tốt xấu thế nào sau này chẳng liên quan gì đến
anh! Cút, cút hết!