Lòng muốn có hạnh phúc, nhưng hạnh phúc chẳng phải là
chuyện dễ dàng ai cũng đạt được.
Mặc dù Thời Tiêu làm việc nhà chả ra làm sao nhưng gọt
táo rất giỏi, vỏ táo nối liền từ đầu đến cuối, không bị đ gãy. Gọt xong vỏ táo
liền cắt thành từng miếng vuông vức đặt vào đĩa, bê ra đặt ở đầu giường Diệp
Trì rồi đẩy ra trước mặt anh.
Lúc bình thường đều là vợ anh bón tận miệng cho anh,
thỉnh thoảng anh còn tranh thủ hôn được một cái. Nhưng lúc này Thời Tiêu đứng
cách anh cả “cây số”, thậm chí chẳng còn buồn nhìn anh.
Diệp Trì tỏ vẻ đáng thương lấy một miếng, bỏ vào miệng.
Táo thơm giòn nhưng dường như có vị đắng chát, Diệp Trì đặt cây tăm xuống:
- Vợ à, em định giận đến bao giờ? Chẳng qua chỉ đấm
hắn ta có một cái thôi mà, có làm soa đâu, hắn ta có thể hoàn toàn tránh được,
nhưng hắn không tránh, cho thấy hắn cũng biết lỗi. Vốn dĩ là thế mà, nếu chẳng
phải hắn lừa em đến đấy, em có thể đến một cái nơi thâm sơn cùng cốc ấy, để
chúng ta suýt bỏ mạng không?
Thời Tiêu ngoảnh mặt đi, không thèm đoái hoài, người
đàn ông này thật vô lý hết biết.
Hôm qua Phong Cẩm Phong vừa đi thì Tưởng Tiến đến. Lúc
Tưởng Tiến đến, cô đang dìu Diệp Trì xuống đất đi lại, nào ngờ têm khốn Diệp
Trì vừa nhìn thấy Tưởng Tiến đến, không nói nửa lời đã tiến đến giáng một cú
đấm. Cú đấm ấy nhanh mạnh đến nỗi, nếu không phải chính mắt nhìn thấy anh bị
gãy xương, chắc ai cũng nghĩ anh ta giả bộ.
Tưởng Tiến đương nhiên lãnh trọn một quả đấm. Thời
Tiêu tức phát điên lên, cô đã bảo không được làm khó Tưởng Tiến rồi, thế mà anh
ta dám không nghe, còn hùng hồn nói phải dạy cho Tưởng Tiến một bài học, kẻo
sau này Tưởng Tiến lại tiếp tục lừa cô đi.
Thời Tiêu vô cùng áy náy tiễn Tưởng Tiến về. Tưởng
Tiến ôm cái mặt sưng vù của mình nhưng vẫn cười bảo:
- Nắm đấm của chồng em cứng thật đấy, mặt đau ghê!
Nhưng trong lòng anh rất vui! Thời Tiêu, có thể nhìn thấy em hạnh phúc là tâm
nguyện lớn nhất đời anh. Chính vì vậy hãy quên những chuyện không vui trước
đây, hãy an tâm mà đón nhận cái hạnh phúc chẳng dễ dàng này nhé!
Mắt Thời Tiêu ngân ngấn lệ, cô nghiêng người ôm lất
Tưởng Tiến:
- Cảm ơn anh, Tưởng Tiến Tửu!
Giờ nghĩ lại, ý nghĩa của Tưởng Tiến với Thời Tiêu còn
lớn hơn cả của Hứa Minh Chương, lúc là thầy, khi là bạn, nói chung lúc nào anh
cũng ở một nơi nào đó chẳng gần cũng chẳng xa quanh Thời Tiêu, chờ đợi cô, an
ủi cô lúc cô buồn, giúp đỡ cô lúc cô gặp khó khăn. Nhưng lần này Thời Tiêu
biết, anh thật sự phải rút lui khỏi thế giới của cô. Đây chính là Tưởng Tiến,
tình yêu của anh chẳng có chút áp lực hay mục đích, khiến cho người khác không
khỏi cảm động. Đôi khi Thời Tiêu nghĩ, nếu người mình yêu là Tưởng Tiến , có lẽ
mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn. Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ có cái “nếu”, ngoài
Hứa Minh Chương, người đang ông mà cô yêu chính là Diệp Trì. Mặc dù anh ngang
ngược vô lối, nhưng hai người yêu nhau, yêu đến quên cả mạng sống.
Nhưng cũng phải cho người đàn ông này một bài học
thích đáng, không thể để cho anh hơi tí là ghen tuông với tất cả những người
đàn ông mà cô thân thiết. Thời Tiêu làm mặt lạnh với anh suốt cả tối. Buổi tối
Diệp Trì nằm trằn trọc trên giường bệnh, cô nằm trên ghế sofa, giả bộ như không
nghe tiếng, nửa đêm nghe tiếng Diệp Trì khe khẽ gọi nhưng cô cũng mặc kệ.
Sáng tỉnh dậy, Thời Tiêu nhìn bộ dạng của chồng mà
suýt bật cười, nhưng cô vẫn cố nhịn, làm mặt lạnh với anh, suốt cả ngày chẳng
nói năng câu nào với Diệp Trì.
Diệp Trì trong lòng sốt xình xịch, buổi tối chẳng được
ôm vợ đi ngủ, anh ngủ không được. Mặc dù chẳng được làm gì, nhưng cái cảm giác
được ôm hôn cũng “đã thèm” lắm chứ. Những ngày tháng mắt nhìn thấy mà tay không
được ôm thế này anh thực sự chịu không nổi.
Hôm qua chẳng qua là vì nổi giận nhất thời nên Diệp
Trì mới cho Tưởng Tiến một đấm, nhưng sao anh không thấy hối hận. Đứng ở trên
cửa sổ, nhìn xuống thấy vợ ôm Tưởng Tiến, anh lại bực lúc ấy mình đấm nhẹ quá.
Đương nhiên chuyện này không thể cho vợ biết được.
Thế nhưng tối nay trước khi ngủ, cho dù thế nào cũng
phải “hàng phục” vợ anh. Diệp Trì đã lên kế hoạch sẵn từ lâu, chỉ có điều vẫn
chưa thực hiện được. Ban ngày anh đã lén hỏi chú Phan, chú Phan cười cười bảo:
“Chỉ cần cẩn thận, nhẹ nhàng một chút thì vẫn được!”
Do đó tối nay, Diệp Trì bắt buộc phải “chén” vợ mình.
Tính ra anh đã phải nhịn mất mấy tháng rồi. Nghĩ vậy, mắt anh liền đảo liên
hồi, đột nhiên nảy ra một ý:
- Vợ ơi, anh muốn đi vệ sinh!
Thời Tiêu ngoảnh đầu lại nhìn anh hồi lâu, nói thực
lòng cô rất nghi ngờ. Cả ngày nay anh đi vệ sinh không ít lần, cô biết đây chỉ
là cái cớ của anh, nhưng Thời Tiêu cũng không muốn vạch mặt.
Thời Tiêu đến dìu Diệp Trì vào nhà vệ sinh. Thời Tiêu
dìu anh đứng bên bồn cầu, nghiêm túc hỏi: “Đi nặng hay nhẹ?”
Diệp Trì cười he he rồi nghiêng người về phía cô:
- Nhẹ ạ!
Thời Tiêu lườm Diệp Trì một cái, biết anh định giở trò
gì đó liền hằn học nói:
- Hôm nay triệu chứng của anh có hơi lạ đấy, đi tiểu
rất nhiều lần, đừng có bảo tuyến tiền liệt có vấn đề nhé! Lát nữa em sẽ nói
chuyện với chú Phan, bảo chú ấy kiểm tra cho anh!
Diệp Trì mặt dày đã quen, chút “thô thiển” này của
Thời Tiêu đâu là gì với anh. Anh ta nghiêng đầu cười với Thời Tiêu, nhanh như
cắt kéo tay cô ấn vào “chỗ kín” của mình:
- Em kiểm tra thử xem!
Tay Thời Tiêu bị Diệp Trì giữ chặt, bàn tay chạm vào
đó bỗng thấy cứng đờ và nóng rực. Mặt cô đỏ bừng lên, vội vàng giật tay lại.
Nhưng Diệp Trì đâu chịu bỏ qua cơ hội dễ dàng như thế. Anh liền quay người lại,
dồn Thời Tiêu vào cạnh bồn rửa mặt, cúi đầu hôn lấy hôn để vào môi cô, đưa lưỡi
vào bên trong miệng cô, ngang ngược “tung hoành” khiến cho không khí bỗng trở
nên nóng nực.
Thời Tiêu cũng không dám giằng co hay đẩy ra, dù gì cô
vẫn sợ phải chạm vào vết thương của anh, chỉ biết hầm hừ khe khẽ. Diệp Trì thả
môi cô ra, trượt môi xuống dưới men theo cổ cô, đầu lưỡi linh hoạt lặng lẽ lướt
qua vành tai cô….
Thời Tiêu không khỏi rùng mình, rên lên khe khẽ. Hơi
thở của Diệp Trì bắt đầu gấp gáp, bàn tay trái có thể hoạt động bình thường
hướng dẫn cô nắm chặt bên dưới. Diệp Trì thì thầm vào tai cô: “Vợ ơi, em chạm
vào nó đi, anh thèm quá rồi
Miệng van vỉ, tay trái của Diệp Trì đã thành thục luồn
ra sau, kéo khóa váy của Thời Tiêu xuống, ngay cả áo lót bên trong cũng dễ dàng
bị cởi ra. Mặc dù Thời Tiêu không mặc váy bầu nhưng chiếc váy đen này phần eo
cũng khá rộng, lại làm bằng lụa nên khoá vừa kéo xuống, chiếc váy đã tuột xuống
đất. Bụng Thời Tiêu không to lắm, chỉ hơi nhô lên, nhưng ngực thì đầy đặn hơn
nhiều.
Diệp Trì làm sao mà nhịn nổi nữa, lùi lại sau hai
bước, ngồi lên nắp bồn cầu:
- Vợ ơi, em lên đi, anh khó chịu lắm! Thật đấy, như
sắp nổ tung rồi.
Thời Tiêu trừng mắt nhìn Diệp Trì, thầm nghĩ: anh ta
ham hố mấy chuyện này, thế mà mấy tháng nay không được làm gì khó mà tránh khỏi
bấn loạn, cũng không thể cứ không cho anh ta động vào người như thế này được,
kẻo sau này anh ta lại trăng hoa bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Thời Tiêu liền đỏ mặt lại gần. Diệp Trì
nhanh nhẹn đỡ lấy người cô, giúp cô từ từ ngồi xuống. Cả hai cùng lúc rên lên,
Diệp Trì ngẩng đầu hôn vợ rồi nói:
- Em à, chúng ta không cãi nhau nữa nhé, anh sai rồi,
lần sau anh tuyệt đối không tái phạm…ư…vợ à, chỗ này của em..to ra nhiều quá.
Thời Tiêu cúi đầu, mặt nóng bừng như có lửa đốt. Diệp
Trì áp mặt vào ngực cô, giống như một đưa trẻ…
- Vợ ơi, em cử động đi, chân anh không có sức…
Thời Tiêu lừ mắt: “Chân đã không có sức mà còn muốn
làm chuyện này à?”
Miệng thì nói vậy nhưng tay cô vẫn bám vào cái giá
treo khăn mặt ở gần đấy, từ từ chuyển động lên xuống. Thời Tiêu không dám ngồi
hẳn xuống chân Diệp Trì vì sợ đè vào cái chân bị thương của anh:
- Ư, vợ ơi…..nhanh lên…ư…ư….em giỏi quá!
Lúc dìu Diệp Trì ra khỏi nhà vệ sinh, Thời Tiêu vẫn
giận chính bản thân mình, rõ ràng là muốn chiến tranh lạnh với Diệp Trì để cho
anh được một bài học, thế mà làm sao cuối cùng lại để Diệp Trì được như ý.
Cứ nghĩ đến chuyện ban nãy là Thời Tiêu lại bực mình,
cô trừng mắt nhìn Diệp Trì. Diệp Trì cười đắc chí như con mèo vừa ăn được cá,
ghé vào tai cô thì thầm:
- Đợi khi nào anh khỏi, chúng ta thử lại lần nữa nhé!
Thời Tiêu hậm hực dìu anh ngồi lên giường: “Muốn thử
thì tự anh thử đi!”
Diệp Trì ôm lấy cổ vợ, hôn cô một cái rồi thì thầm:
“Chẳng nhẽ em không thích chắc, ban nãy ai rên…”
Thời Tiêu vội vàng bịt miệng Diệp Trì lại: “Không được
nói, không được nói!”
- Ok, ok, ok! Không nói thì không nói chúng ta làm là
được rồi!
Chợt có tiếng gõ cửa phòng, chú Phan bước vào, kiểm
tra cánh tay và chân Diệp Trì, ngoảnh đầu sang hỏi Thời Tiêu: “Tối qua có bị ho
không?”
Thời Tiêu ngẩn người rồi lắc đầu: “Không ạ, lúc ở
Trùng Khánh thì có hơi, cũng không nghiêm trọng lắm. Sao thế chú, có vấn đề gì
à?”
Mắt chú Phan sáng lấp lánh: “Không sao, cái thằng Diệp
Trì này, từ bé đến lớn như sức trâu, có thể làm sao được?”
Có lẽ do ban sáng bị nhiễm lạnh nên đến đêm Diệp Trì
bắt đầu hơi sốt. Lúc trước ở Trùng Khánh thỉnh thoảng cũng bị sốt, bác sĩ nói
do xương bị nứt gây viêm máu tụ, dẫn đến bị sốt, đợi chỗ sưng viêm tiêu đi sẽ
khỏi.
Thời Tiêu lấy thuốc hạ sốt cho Diệp Trì uống, sáng hôm
sau liền đi tìm chú Phan.
Phòng làm việc của chú Phan ở tầng trên, lúc Thời Tiêu
đến vừa hay nhìn thấy bóng Diệp Sinh. Cô băn khoăn tự hỏi sao anh không đến
phòng bệnh mà đến đây làm gì?
Do dự giấy lát, cô liền đi theo Diệp Sinh. Diệp Sinh vào
trong. Thời Tiêu vừa định giơ tay lên gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng:
- Chú Phan, trong điện thoại chú có nói ở ngực Diệp
Trì có một khối đen, là chuyện gì vậy?
Mắt Thời Tiêu như tối sầm, đầu óc chao đảo, vội vàng
bám vào tường, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ “khối đen”. Từ này chẳng còn xa
lạ gì với cô. Ông nội cô lúc đầu kiểm tra cũng bị chẩn đoán là có u phổi, về
sau chụp CT xong liền bị chuẩn đoán ung thư ác tính. Kể từ lúc phát hiện đến
lúc chết chỉ có ba tháng ngắn ngủi.
Vì vậy Thời Tiêu vô cùng ám ảnh bởi hai từ này. Trong
ấn tượng của cô, “khối đen” là đồng nghĩa với cái chết. Những lời sau đó cô
chẳng để vào tai nữa. Cô thẫn thờ đi về phòng, đầu óc để đâu đâu, suýt chút nữa
thì đâm vào xe đẩy của cô y tá.
Trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ, Diệp Trì không thể
chết, khó khăn lắm cô mới nhìn ra tình cảm của mình sau khi cả hai cùng chung
hoạn nạn, nếu Diệp Trì chết, côi phải làm sao đây?
Cái
thế giới hạnh phúc mà Diệp Trì dựng lên cho cô phút chốc đã sụp đổ.