Lâm Tử Tịch, một cô gái trẻ với đôi mắt to tròn đầy nét kiên nghị, đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh thành phố tấp nập. Hôm nay, bầu trời thật trong xanh, nhưng trong lòng cô lại không ngừng nổi lên những đợt sóng lo âu. Cô biết rõ rằng, hôm nay sẽ là một ngày không thể quên trong cuộc đời mình.
Cuộc hôn nhân sắp đặt với Hàn Vũ Thiên, một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt, đã đến gần. Sự thật rằng cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước vào hôn nhân mà không có tình yêu, nhưng áp lực từ gia đình và hoàn cảnh đã buộc cô phải đồng ý. Trong lòng cô ngập tràn những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn, nhưng cuối cùng, cô quyết định phải đối diện với thực tại.
"Tiểu Tịch, con chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cần đến khách sạn sớm một chút," mẹ cô, bà Lâm Thanh Lan, dịu dàng gọi từ dưới lầu. Giọng bà vừa lo lắng vừa có chút mong chờ. Dù sao, việc con gái bước vào cuộc hôn nhân với một người đàn ông thành đạt như Hàn Vũ Thiên cũng là niềm tự hào của bà.
Tử Tịch hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cô đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy cưới trắng muốt, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết. "Con xuống ngay đây, mẹ."
Khi cô bước xuống cầu thang, bố mẹ cô đã đứng chờ sẵn. Bố cô, ông Lâm Hoàng Minh, nhìn cô với ánh mắt trìu mến nhưng cũng không giấu được sự lo lắng. "Tiểu Tịch, bố biết con đang cảm thấy thế nào, nhưng bố tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.".
Ngôn Tình Hay"Con biết mà, bố. Con sẽ làm mọi thứ để không phụ lòng mọi người," Tử Tịch cố gắng mỉm cười để trấn an bố mẹ.
Khách sạn nơi diễn ra hôn lễ được trang trí lộng lẫy với hoa và ánh đèn lấp lánh. Khách khứa đã đến từ sớm, không khí tràn ngập tiếng cười nói và chúc tụng. Tuy nhiên, trong lòng Tử Tịch vẫn là một nỗi lo lắng mơ hồ. Cô không biết Hàn Vũ Thiên là người như thế nào và liệu cuộc hôn nhân này có mang lại hạnh phúc cho cô hay không.
Khi cô bước vào phòng tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Trong giây phút ấy, cô cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ hàng trăm ánh mắt tò mò, thăm dò và đánh giá. Nhưng điều khiến cô bận tâm nhất chính là ánh mắt của một người đàn ông đang đứng giữa đám đông – Hàn Vũ Thiên.
Anh ta là một người đàn ông cao ráo, gương mặt điển trai nhưng mang nét lạnh lùng, đôi mắt sắc sảo đầy sự kiêu hãnh. Tử Tịch có thể cảm nhận được sức mạnh từ ánh mắt ấy, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
"Chào em, Tử Tịch," Hàn Vũ Thiên nói, giọng anh trầm ấm nhưng có chút xa cách. "Chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi."
"Chào anh, Vũ Thiên," Tử Tịch đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô đưa tay ra bắt tay anh, cảm nhận được sự chắc chắn và mạnh mẽ từ cái bắt tay ấy.
"Hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta. Anh hy vọng chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc," Vũ Thiên nói tiếp, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi cô.
"Vâng, em cũng hy vọng vậy," Tử Tịch đáp, nhưng trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn về tương lai của cuộc hôn nhân này.
Buổi lễ diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng trong suốt thời gian đó, Tử Tịch không thể ngừng suy nghĩ về người đàn ông bên cạnh mình. Liệu anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho cô, hay cuộc sống của cô sẽ chỉ toàn là những chuỗi ngày cô đơn và xa lạ?
Đêm đó, sau khi tiệc tàn, Tử Tịch ngồi trong phòng cô dâu, mắt nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh đèn thành phố vẫn lấp lánh trong đêm. Cô biết rằng cuộc sống của cô từ hôm nay sẽ thay đổi mãi mãi, và chỉ có thời gian mới có thể trả lời những câu hỏi trong lòng cô.