Sau 1 hồi bị tra tấn về tinh thần cô cũng được giải thoát bằng cái ho khan của anh.Dường như ngay lập tức mọi sát khí đều được thu về nhanh chóng.Cô nhìn anh đầy biết ơn , và trong 1s ngắn ngủi cô nghĩ mình vừa
nhìn thấy ánh mắt lần đầu tiên anh nhìn cô đầy dịu dàng và quan tâm.Cô không dám chắc chắn vì vốn dĩ cô chẳng có thời gian mà suy nghĩ thêm nữa khi anh đã nghiêng người nói vào tai cô nhưng cũng đủ to trong cái
căn phòng đang im lặng như tờ này.
_Anh nghĩ nên để em tự giới thiệu thì tốt hơn.
Tai cô đỏ hết lên , không cần phải diễn quá mức như vậy chứ, cô thực sự chưa muốn bị mấy mỹ nhân kia xé xác sớm như vậy. Lấy lại bình tĩnh , cô đứng lên cúi đầu, giữ cho giọng nói của mình tự nhiên nhất:
_Xin chào , tôi là Khởi My , rất vui được gặp mọi người , sau này có gì không phải xin mọi người chỉ bảo.
Tất cả những người trong phòng lại được phen ngạc nhiên, đường đường là thiếu phu nhân tương lai mà xin mọi người chỉ giáo thì đây là lần đầu tiên họ thấy 1 người khiêm tốn quá mức cần thiết như cô. Anh quay sang nhìn cô nói :
_Sau này em là cấp trên của họ , có quyền sai bảo .Hiểu không?
Giọng nói của anh đều đều vang lên. cô cũng chỉ biết gật đầu.Sau đó từng vị đứng lên giới thiệu về mình với cô. Họ đều là những người trung tuổi , mang phong thái xã hội đen chuyên nghiệp.Cô cố gắng nhớ họ trong
bộ não của mình , tên từng người , nơi họ quản lý và con gái của họ.Hầu hết mỹ nhân ở đây đều là con gái của những bang chủ chi nhánh , họ đều được đứng hàng tiểu thư trong bang.1 số thiếu gia các chi nhánh cũng tới diện kiến.Và sau 1 hồi ghi nhớ cô chỉ có 1 kết luận : tổ chức giống lò đào tạo mỹ nam, mỹ nữ hơn.Phải nói là trai tài gái sắc đếm không xuể.Ngồi thẳng lưng tới gần 2 tiếng đồng hồ , cô sung sướng khi nghe anh nói khẽ bên tai :
_Sắp xong rồi.
Dù ngữ điệu của anh vẫn lạnh nhạt nhưng không hiểu sao nghe xong cô bỗng thấy ấm áp lạ lùng.Nhìn sang anh cô nở 1 nụ cười sáng chói, làm tim anh đập loạn vài nhịp.Anh quay đầu đi gần như ngay lập tức để cô không thấy được bộ mặt ửng đỏ của mình , đúng lúc này cánh cửa bật mở , 1 đại
mỹ nhân đi vào. Khuôn mặt được trang điểm đậm , rất cá tính , gu thời trang chuẩn không cần chỉnh, không thèm liếc mắt tới ai , cô ta đi thẳng tới chỗ ngồi cách anh 2 ghế , ánh mắt chung thủy đặt trên người anh. Đôi môi đỏ khẽ mở lộ ra hàm răng trắng bóng:
_Xin lỗi , em tới trễ, vì có việc cần giải quyết.
Anh nhìn cô ta 1 cái rồi gật đầu , sau đó lại chuyển ánh nhìn sang người ngồi bên cạnh.Lúc này cô ta mới chuyển ánh mắt sang cô , gần như đó là 1 cái nhìn đánh giá, cô cảm thấy khó chịu với ánh mắt này của cô ta.Tới khi cô nghĩ mình cần lên tiếng cô ta đã mở miệng trước:
_Tôi là Hàm Uyên . Chào mừng cô gia nhập tổ chức.Tôi là người rất quan trọng với thiếu gia.
Kèm theo là nụ cười đầy ngạo mạn.Cô nhận ra sự khinh thường trong giọng nói của cô ta, dường như con người này đang muốn giương oai với cô.Anh nhìn sang khẽ nhíu mày nhưng không nói gì , thay vào đó là thái
độ hờ hững.Cô hiền nhưng không dễ bắt nạt, mỉm cười lại cô nói :
_Rất vui được gặp cô , tôi là Khởi My, là vợ sắp cưới của Khánh.Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ anh ấy trong thời gian qua.
Anh nhìn cô ngạc nhiên , cô gái này không dễ bắt nạt như anh nghĩ, mặc kệ cái bộ mặt ức không dám nói của Hàm Uyên , anh chỉ chăm chú để ý tới cô.Cười với anh 1 cái hết sức tự tin và tình cảm xong cô mới nhận ra nãy giờ mình thể hiện hơi quá.Cúi đâu tránh đi ánh mắt mọi người nhìn mình cô tự trách bản thân .Bỗng Hàm Uyên lên tiếng :
_Không biết cô là con cái nhà nào trong giới này.
Cô chưa kịp trả lời tiếng bác Trương đã vang lên đầy nghiêm túc :
_Hàm Uyên tiểu thư , hình như cô đã quên thân phận mình vẫn dưới Khởi My tiểu thư thì phải.
Hàm Uyên chỉ có thể trừng mắt lên lườm cô chứ không dám cãi lại , vì lời bác Tuấn nói trọng lượng chỉ sau ông chủ và thiếu gia.Thấy mọi người đang nhìn mình đầy giễu cợt Hàm Uyên bực tức hỏi lại :
_Không hay tiểu thư là cành vàng lá ngọc của vị nào?
Không đợi cô lên tiếng , anh đã cất lời :
_Gia đình cô ấy không ở trong giới này . Có sao không?
Hàm Uyên lập tức tươi cười :
_Vậy à. Em không nghĩ người vợ tương lai của anh lại như thế.Em nghĩ người có thể bên cạnh anh phải là người có thể giúp đỡ anh và hội.
Anh liếc nhìn cô ta nhàn nhạt đáp lại:
_Thông minh.
Hàm Uyên như được tiếp thêm ngòi nổ, nụ cười ngạo nghễ trên môi, nhìn anh đầy tình cảm:
_Em biết anh không bao giờ làm những việc không đúng đắn.
_Thế nào là việc không đúng đắn? Anh nhướn ,mày hỏi
_Phu nhân luôn là cánh tay phải của bang chủ , phải là con người toàn diện về võ công và mưu trí.Cô ta không xứng.
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt trước câu nói này, đồng loạt hộ đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhưng cô không quan tâm, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn anh không rời.Anh nhìn lại thẳng vào đôi mắt thạch anh tuyệt đẹp của cô.Anh có thể thấy trong đó sự mong chờ và tin tưởng.Giờ phút này anh có thể làm cô rời xa mình bằng 1 câu trả lời phũ phàng nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định kia anh không thể làm vậy,anh biết cô đang rất hoang mang nhưng sao vẫn tin tưởng anh tới như vậy.Vẫn chăm chú nhìn cô anh nói :
_Đúng vậy.
Chỉ 2 từ nhưng lại như 1 mũi dao găm thẳng vào trái tim cô.Cố ngăn những giọt nước mắt không trào ra khỏi mi , cô thu lại ánh mắt của mình.Nụ cười nở rộ trên đôi môi của Hàm Uyên , mọi người ngạc nhiên nhìn cả 3 người họ.Cô có thể cảm thấy họ đang nhìn cô với ánh mắt thương cảm có , khinh thường có , vô cảm có.Cô muốn ra ngoài, ngồi đây cô không thể thở nổi , tim cô như bị ai thắt chặt lại.Đưa tay giữ chặt lấy lồng ngực, cô cắn chặt răng chịu đựng.
Anh nhìn ánh mắt thất vọng , bi ai của cô , trái tim bỗng nhói đau.Bỗng cô đứng bật dậy , giọng nói lạc hẳn đi
_Tôi ra ngoài 1 chút.
Ngay khi cô muốn chạy trốn khỏi căn phòng này anh đã cầm chặt cánh tay cô lại.Cô ngước đôi mắt đã đầy ắp nước mắt trân trân nhìn anh.Dù đã cố nhưng nước mắt vẫn rơi 1 cách không thể khống chế, anh đưa tay lau
đi giọt nước mắt đó, cô vội quay đầu né tránh.Bàn tay anh dừng lại giữa không trung, khi mọi người tưởng chừng sắp phải chứng kiến sự nổi giận của thiếu gia thì anh lại đưa tay nắm chặt cằm cô , ép cô phải nhìn thẳng vào anh.Anh nói từng chữ rõ ràng:
_Đúng vậy, cô ấy không phải người giỏi võ hay đa mưu .Nhưng biết làm sao được , tôi thích cô ấy như thế này hơn.Cô còn ý kiến gì không?
Anh liếc nhìn kẻ đang có nụ cười đông cứng trên môi kia bất đầu hỏi.Dường như chưa ai kịp tiêu hóa xong lời nói đó anh lại tếp tục:
_Tham vọng quá thì dễ chết lắm.Tốt nhất đừng để tôi nghe thêm bất cứ từ nào không hay về cô ấy từ các người.Nghe rõ chưa?
_Rõ thưa thiếu gia.
_Còn cô?
Hàm Uyên run sợ gật đầu, hôm nay cô ta ăn gan gấu rồi mới dám làm càn thế này.Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã kéo cô đi. trước khi đi còn ném lại 1 câu :