Mở tung cửa sổ , từng cơn gió se se lạnh ùa vào phòng. Cô mới sực nhớ mùa thu đã về. Hít vào thật sâu không khí trong lành buổi sáng sớm cô thở ra thật mạnh. Đến lúc rồi ,đến lúc cô phải bước chân vào một định mệnh khác dù biết sẽ không có lối ra.
Chọn cho mình bộ váy trắng giản dị ,tao nhã nhưng không kém phần sang trọng , cô ngồi vào bàn trang điểm để che đi đôi mắt thâm quầng và làn da trắng nhợt nhạt.
_Xong chưa con? Tới giờ rồi.
_Xong rồi má.Con ra ngay.
Cạch. Cửa phòng bật mở.Má Năm nhìn con gái hồi lâu.
_Má !
_Hả ? Bà giật mình.
_Mình đi thôi ạ !
_Ừ , đi thôi , đi thôi.Ba đang đợi.
Nhìn con gái lòng bà se lại.Lần đầu tiên bà thấy con gái mình trang điểm xinh đẹp như thế. Nó như một thiên thần mà ông trời đã ban cho ông bà.Nhưng bà sắp phải để thiên thần ra đi.Nụ cười ấy thật rực rỡ. Đó có phải nụ cười xuất phát từ cảm xúc thật của con không?
Ở ngôi biệt thự trằng lạnh lẽo tới thấu xương , người tài xế cung kính mở cửa xe
_Hãy nhớ , muốn làm người thừa kế
_Tôi biết rồi.
Anh lạnh lùng cắt ngang câu nói của ba mình
_Tốt. Đi thôi.
Chiếc xe lăn bánh mang theo bao tính toán và âm mưa.
Cửa căn phòng Vip nhà hàng 5 sao Long Tiên từ từ bật mở .Ông Dương Phong và Khánh bước vào. Bên trong đã có 3 người đợi sẵn.Khẽ " hừ" 1 tiếng anh bước vào bàn mà không thèm liếc tới những con người kia 1 cái.
_Chào anh chị và cháu , xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.
_Không sao đâu , chúng tôi cũng vừa mới tới thôi. Đây là con gái chúng tôi.
Ông Dương Phong nhìn cô bé thoáng ngạc nhiên. Cô gái này còn đẹp hơn lúc trước ông gặp một cô gái xinh đẹp , lương thiện nhưng rất mạnh mẽ và can đảm.
_Chào cháu, bác là Dương Phong và đây là con trai bác Khánh.
_Cháu chào bác cháu là Khởi My.
Cô choàng tỉnh để chào hỏi lại vì khi cửa phòng bật mở cô như chết đứng .
Là anh. Đúng là anh. Vẫn đôi mắt đen,sắc lạnh .Vẫn khuôn mặt nghiêm nghị và cao ngạo ấy .Cô nhìn anh tới thất thần. Bao nhiêu lần tự nhủ sẽ quên anh nhưng tới khi gặp mặt cô mới biết cô vẫn nhớ anh kinh khủng.
Anh giật mình ngẩng đầu .Giọng nói này ,giọng nói mới nghe 1 lần anh đã không thể quên. Là cô, cư nhiên là cô. Người mà anh nói sẽ quên nhưng không thể đang đứng trước mặt anh. Vị hôn thê của anh. Sao có thể ? Lẽ nào mọi chuyện chỉ là sắp đặt .Bàn tay anh để dưới gầm bàn nắm chặt lại.
"Các người dám đùa giỡn với tôi "
Các món ăn lần lượt được đưa ra. Cô chỉ gắp lấy lệ , muốn ngước lên nhìn anh mà không dám. Thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của ông Dương
Phong
_My con thật sự muốn cuộc hôn nhân này chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn ông ,trong 1 thoáng cô nhìn sang anh, dù chỉ 1s ngắn thôi nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt lạnh lùng vừa giận dữ vừa có chút giễu cợt của anh.
Hít 1 hơi thật sâu cô trả lời:
_Vâng ạ!
_Con cũng rất mong chờ cuộc hôn nhân này.
Thình lình anh lên tiếng .Cả 4 người đều quay sang nhìn anh nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Ba má cô đầy vui vẻ khi nghe anh nói câu đó, ông Dương Phong ngạc nhiên nhìn anh còn cô , đôi mắt cô nhìn lại anh vừa vui mừng vừa thấp thỏm lo lắng. Cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của bảo thân lúc này.
Nghe 2 người nói xong tinh thần của ba vị thân sinh phấn khởi hẳn lên.
_Vì năm nay cháu mới 19 tuổi lại còn đi học nên tôi nghĩ để năm sau khi cháu tròn 20 ta sẽ tổ chức lễ cưới cho 2 đứa. Anh chị thấy sao?
_Chúng tôi thấy thế rất ổn. Còn 2 con thì sao?
_Dạ! Con không có ý kiến gì . Cô trả lời
_Tùy mọi người quyết định. Vì dù sao cô ấy chắc chắn sẽ là vợ của con.
"Có phải đó là những gì các người muốn không? Haha , tôi rất hứng thú với vở kịch này". Anh thầm nghĩ
_Vậy để làm quen trước hãy để con bé tới nhà tôi sống. Chúng tôi sẽ chăm đối xử với cháu thật tốt .Mong ông bà đừng lo lắng.
_Vâng làm phiền ông vậy.
Ngồi trên xe cô vẫn còn thấy mơ màng. Cô thật sự là vợ của anh .Chuyện này cứ như 1 giấc mơ. Không biết là 1 giấc mơ đẹp hay chỉ là 1 cơn ác mộng.