Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 9: Chương 9




"Tôi gọt xong trái cây rồi, hai người ăn đi nhé.

Tôi phải ra chợ một chút"
Bà Vương cầm dĩa trái cây đã cắt sẵn mà đặt lên bàn.

Bầu không khí lại im ắng.

Tiêu Nhã vẫn cúi đầu, chậm rãi nhâm nhi bát cháo.

Cô....rất muốn gặp Lăng Mặc sao? Trong lòng hắn có chút không thoải mái, liền chuyển chủ đề.
"Hôm qua....chắc em hoảng lắm nhỉ?"
Tiêu Nhã không để ý lắm, cô vẫn điềm đạm mà ăn, chỉ trả lời ngắn gọn.
"Ừ"
Cô đúng thật là có gì đó giận hắn mà, Cố Tư Dật từ từ chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào cô.

Chiếc muỗng trong tay cũng dừng lại.
"Em giận sao?"
Cô đột nhiên đứng dậy, tay cầm bát lên.
"Em no rồi"
Tiêu Nhã đặt bát trong bồn rửa chén.

Bát cháo cũng chỉ mới vơi một nửa, có gì gọi là no?

Nhìn thấy cô lảng tránh câu hỏi của mình, hắn hơi hoảng nên cũng đứng dậy theo sau.

Cô vừa xoay người, ngay tức khắc đụng vào hắn.
"A"
"Anh đứng đây làm gì?"
Ánh mắt lạnh lùng chứa sự ghét bỏ nhìn hắn.

Tư Dật không kiềm được mà bất chợt ôm chặt lấy cô, đầu tựa lên vai không ngẩng cứ như đứa trẻ đang làm nũng.
"..."
Tiêu Nhã tay vừa muốn ôm nhưng lại thức tỉnh, cô nghiến răng đẩy hắn ra, càng cúi đầu để hắn không nhìn được mặt cô lúc này.
"Em lên lầu"
Vừa nói xong, cô đi liền, để lại hắn một mình dưới bếp.
Không biết tại sao hắn ôm, tim cô lại đau nhói đến vậy....
Không biết tại sao nước mắt cứ không ngừng chảy....
Lại không biết tại sao tâm trạng cô cứ trở nên hỗn loạn...
Tiêu Nhã chạy vào phòng, đóng chặt cánh cửa.

Thân thể run rẩy tựa vào cửa rồi từ từ trượt xuống.

Tim cô đau thắt.

Tại sao? Rốt cuộc là vì điều gì mà trái tim cô lại dao động?
Cô đập vào ngực mình, vừa đau vừa khóc...
Cô vùi mặt vào hai đầu gối, thân mình co ro muốn kiềm nén nhưng nước mắt vẫn cứ chảy.
Tư Dật lo lắng liền chạy lên phòng, hắn đặt tay lên khóa cửa vừa muốn mở nhưng lại dừng tay.

Có lẽ.....để cô một mình vẫn là tốt hơn.
Tiêu Nhã điều chỉnh trạng thái, chạy vào nhà vệ sinh, liên tục rửa mặt.

Cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, cô lau mặt rồi trang điểm..
Muốn trả thù thì cô nhất định không được yếu đuối.

Cô phải khiến hắn yêu cô đến chết đi sống lại rồi vứt bỏ hắn, khiến hắn nếm trải được trái tim của cô đã từng bị hắn hành hạ đến mức nào!
Tiêu Nhã sửa soạn xong liền mở cửa, bất chợp thấy hắn ở ngoài.

Cô liền cười nhẹ nhìn hắn.
"Xin lỗi, lúc nãy em hơi nóng"
Đáy mắt hắn bất chợt vui vẻ, hắn xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
"Ừm"

Dưới góc nhìn của cô, lời nói của hắn như quỷ Satan không đời nào lọt nổi.

Tiêu Nhã gắng gượng cười với hắn.
"Ừ, anh thay đồ đi"
"Ừm"
Hắn bước vào trong, Tiêu Nhã đi ra ngoài khuôn viên một chút trước khi đi gặp Lăng Mặc.

Cô dạo quanh con đường nở đầy hoa, nơi này thật đẹp nhưng...tại sao cô lại không phát hiện ra?
À, phải rồi, vì cô bị hắn nhốt trong căn phòng kia mà!
Tiêu Nhã cười nhạt.
"Nhã Nhã!"
Có người gọi tên, cô bất chọt quay đầu nhìn.
Là Tư Dật, hắn mỉm cười nhìn cô, không biết từ lúc nào hắn đã lái xe ra rồi!
Cô bước đến, hắn liền chạy ra mở cửa xe cho cô, tay cũng phản xạ che đầu cho cô rất tự nhiên.

- --------
Vài phút sau, chiếc xe dừng chân tại một nơi hẻo lánh chỉ có một căn nhà duy nhất.

Tư Dật cùng cô bước vào trong, đến một căn phòng được canh chừng nghiêm ngặt.

Một tên thuộc hạ mở cửa cho hai người vào, Lăng Mặc sớm bị giam đằng sau song sắt, anh không ngủ, chỉ nằm nhắm mắt trên chiếc nệm cũ kĩ.

Nơi này....chẳng khác gì nhà tù.
"Mở cửa"
Tư Dật vừa dứt lời, cánh cửa liền được mở ra, hai người bước vào trong, anh ta vẫn cứ thản nhiên nằm.

Tiêu Nhã nhìn anh chằm chằm rồi bất chợt nói một câu.
"Chuộc lỗi đi!"

Lăng Mặc lập tức mở mắt, hai con mắt mở to, hoảng hốt mà nhìn cô.

Tiêu Nhã cười nhạt rồi quay sang nhìn Tư Dật.
"Anh có thể ra ngoài được không?"
Tư Dật khó hiểu nhìn cô.
"Hả, em...."
Không để hắn nói, cô ngắt lời.
"Và cả thuộc hạ của anh"
"Cái gì? Em..."
Tư Dật chau mày nhìn thằng vào cô, lại một lần nữa bị ngắt lời.
"Dật!"
"..."
Thấy tâm trạng cô có chút bất ổn, hắn yên tâm khi để cô ở một mình cùng anh ta nhưng hắn cũng chỉ đành thở dài một tiếng rồi bước ra ngoài.
"Có gì gọi anh"
"Ừm"
Hắn cùng đám thuộc hạ bước ra ngoài, phòng giam chỉ còn lại cô là Lăng Mặc.

Anh ta cười khúc khích rồi nhìn cô nham hiểm.
"Hóa ra là biết rồi sao? Tôi còn định trêu cô một chút"
Tiêu Nhã cười nhạt rồi nhìn anh.
"Chậc, vậy là tôi đoán đúng rồi, bạn trùng sinh!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.