Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài

Chương 17: 17: Ruồi Muỗi Và Thức Ăn Ngon




Diệp Liên Tuyết nhíu chặt đôi chân mày xinh đẹp, bấm vào tấm ảnh Quách Thừa Tuyên vừa gửi qua.

Tấm ảnh chất lượng không được tốt lắm, thiếu sáng lại còn cực kì mờ, giống như là chụp vội, lại càng là kiểu chụp đứng từ xa zoom vào một cách vật lý.

Trong bức ảnh, Diệp Liên Tuyết đang ngồi vào xe, vì chất lượng hình ảnh nên không nhìn được người trong xe, nhưng nhân vật chính là cô thì hẳn là không sai đi đâu được.
Vừa chân trước chân sau bước ra khỏi cửa ký túc xá đã có người lén lén lút lút tố giác chuyện này cho Quách Thừa Tuyên, hẳn cũng là một trong số nhiều người ngoài cuộc không chấp nhận cuộc hôn nhân này đi.

Diệp Liên Tuyết không bày ra bất kỳ biểu tình gì, giống như đối với những chuyện ném đá giấu tay này sớm đã thành quen.

Chỉ trách một điều rằng không biết hà cớ gì mà rắc rối cứ lũ lượt đổ lên đầu cô một cách dồn dập như thế.
“Chuyện gì?” - Cô nhắn lại một tin nhắn cho Quách Thừa Tuyên.
Chỉ độ chừng vài giây sau đấy, tin nhắn trả lời của hắn ngay lập tức được gửi lại, giống như hắn đang trực chờ điện thoại để sẵn sàng đốp chát lại cô vậy: “Tối hôm nay cô ra ngoài cùng ai? Diệp Liên Tuyết, cô không thể ngồi yên một chỗ hay sao? Hay cô hận chưa đem mặt mũi của Quách Thừa Tuyên tôi vứt xuống dưới chân, tuỳ ý mà giẫm đạp.”
Lại cái giọng điệu này! Diệp Liên Tuyết ghét cay ghét đắng nó.

Cũng giống như cách cô đang dần cảm thấy ác cảm với giới hào môn, tài phiệt.


Bước chân vào nhà hào môn làm dâu, đồng nghĩa với việc mọi tự do đều bị rũ sạch để lại đằng trước cửa.

Nhưng cô vẫn chưa chính thức trở thành con dâu nhà đấy, đừng có từng chút từng chút bắt cô phải giã từ cuộc sống riêng tư của mình.
“Chỉ tuỳ tiện đi gặp bạn bè lại thành ra là đang làm xấu mặt anh vậy thì về sau cảm tạ anh tự mình xử lý cho tốt cô thanh mai trúc mã của mình vào.”
Tuy không chắc chắn lắm về người đã chụp lén ảnh cô gửi cho Quách Thừa Tuyên để tranh công nhưng theo dự đoán thì nguy cơ là Bạch Ly rất cao.

Hẳn là cô ta vẫn luôn bám theo cô từ lúc ra ngoài đến tận lúc đấy để rồi chụp lén ảnh cô, thêm mắm dặm muối như một chiến lợi phẩm hòng gây ra xích mích giữa cô và Quách Thừa Tuyên.
Diệp Liên Tuyết cười nhạt, cảm thấy cuộc sống của cô từ khi đến thành phố này thật giống như một người nổi tiếng đúng nghĩa.

Đi đến đâu đều có người bàn tán, chỉ trỏ đến đó, tuỳ tiện bước chân ra ngoài cũng có người săn ảnh bám riết theo.

Một cuộc sống thú vị nhưng đầy rẫy những chán ghét khiến cho Diệp Liên Tuyết cảm thấy bực bội.
Rất nhanh, Quách Thừa Tuyên đã trả lời tin nhắn.

Diệp Liên Tuyết càng muốn cười lớn khi nhìn thấy nội dung: “Ý cô là cô đang trồng cỏ trên đầu tôi bởi vì tôi không xử lý thoả đáng chuyện của Bạch Ly?”
Diệp Liên Tuyết tự dưng cảm thấy tam quan của những kẻ lắm tiền như Quách Thừa Tuyên thực sự rất có vấn đề.

Cô gặp bạn bè, hắn liền quy chụp thành cô đang trồng cỏ trên đầu hắn.

Cô ám chỉ việc đừng để Bạch Ly quá xen vào cuộc sống của cô, hắn liền hiểu là cô đang ghen tuông với cô ta.

Không trách được cô giao tiếp không được trọn vẹn như người bình thường, nhưng đường đường là một bậc tinh anh nổi danh tứ phương lại nghĩ ra được những chi tiết này, Diệp Liên Tuyết thực sự muốn hỏi hắn đọc tiều thuyết ba xu quá nhiều rồi chăng?
“Đừng tự mình đa tình! Quản cho tốt người của anh, yên tâm, tôi cũng không phải kiểu người thích gây rắc rối.”
Diệp Liên Tuyết bỏ lại một tin nhắn cho Quách Thừa Tuyên rồi trực tiếp tắt điện thoại.

Chỉ bấy nhiêu thôi đối với cô chính là rất rất rất nhiều phiền phức rồi.

“Sao thế? Có chuyện gì sao?” Phong Dã Thiệu mặc dù khá lo lắng bởi vì Diệp Liên Tuyết rời đi quá lâu nhưng anh vẫn không tìm cô làm phiền.

Diệp Liên Tuyết ngồi xuống chỗ cũ, cô chỉ cười rồi nhìn một bàn thức ăn trước mặt, đôi chân mày vừa rồi xoắn tít cuối cùng cũng chịu giãn ra rồi.


“Ruồi muỗi vo ve cũng không làm hỏng được tâm trạng vui vẻ trước thức ăn ngon.” - Cô viết ra giấy một câu như thế rồi lại ngon lành thưởng thức thức ăn trên bàn.
Phong Dã Thiệu dường như hiểu được có chuyện không hay lắm vừa xảy ra nhưng nhìn bộ dạng của Diệp Liên Tuyết hiện tại thì ắt mọi chuyện cũng đã hòm hòm được giải quyết rồi.

Vẫn là một phong cách rất Diệp Liên Tuyết, chỉ cần cô bình tâm thì ắt hẳn mọi chuyện đã được cô thu xếp ổn thỏa rồi.
Cả hai chỉ đơn thuần là gặp mặt người bạn cũ, cùng nhau dùng bữa tối và rồi sau đấy Phong Dã Thiệu lại đưa cô về ký túc xá.

Trong lúc đi cùng nhau, anh lại đột ngột hỏi.
“Mấy ngày hôm trước có phải em đã gặp Lục Nghị Thành?”
Diệp Liên Tuyết có chút hơi ngừng lại, cô che giấu sự kì lạ rất nhanh vào trong đấy mắt rồi gật đầu.

Cô thừa sức hiểu được Phong Dã Thiệu đang hỏi điều này là có ý gì.
“Trong suốt những năm sống tại thành phố này, anh biết được Lục Nghị Thành đã và đang làm gì và anh nghĩ rằng cậu ta cũng thừa sức biết anh đang làm gì và ở đâu.

Thế nhưng từ ngày đấy, anh vẫn chưa bao giờ gặp lại cậu ấy.”
Diệp Liên Tuyết không nói gì, cô nhìn chăm chăm ra ngoài cửa xe, tâm tình có chút phức tạp.
Những chuyện xưa cũ dần dần lại được đào lại, trong những chuyện ấy, cô chỉ góp mặt như một đứa trẻ vô tri chứng kiến toàn bộ câu chuyện.

Nhưng cũng có lẽ vì cô là đứa nhóc nhỏ nhất, lại còn là đứa bé gái duy nhất thế cho nên những chuyện về sau đấy, bất kì ai cũng đều sẽ không để cho cô chịu ảnh hưởng gì cả.
“Hôm em gặp anh ấy, sư phụ cũng biết.” - Diệp Liên Tuyết bấm một tin nhắn đưa sang cho Phong Dã Thiệu khi sự trầm mặc đã kéo dài quá lâu.
Chỉ thấy anh không nói gì, chỉ thở dài, chăm chú lái xe.


Diệp Liên Tuyết cũng không bồi thêm câu nào nữa, lại tiếp tục đánh mắt nhìn ra cửa sổ, che giấu đi tâm tình không mấy vui vẻ.
“Em kết hôn với Quách Thừa Tuyên, vậy em có tiếp tục bước tiếp con đường của sư phụ hay không?” - Phong Dã Thiệu đột ngột hỏi.
Diệp Liên Tuyết suy nghĩ gì đấy, cô không nhìn anh, chỉ lại nhìn xa xăm thật lâu rồi mới cặm cụi gõ tin nhắn.

Cô nói rằng: “Y thuật chính là cuộc sống của chính em, em không muốn để cho bất cứ điều gì tước đoạt nó khỏi em và sẽ dùng cuộc đời mình để chứng minh điều đó.”
Bây giờ Phong Dã Thiệu mới cười, anh thở hắt một hơi thật dài, xen đâu đấy chút nhẹ nhõm: “Đối với bất kì học trò nào, sư phụ cũng đều rất phiền lòng, năm đấy Lục Nghị Thành nhất quyết từ bỏ ngành y để học luật, anh đã thấy sư phụ thức trắng đêm vì suy nghĩ.

Anh mặc dù theo y học nhưng cũng không phải làm bác sĩ cứu người, âu cũng là trăn trở lớn của sư phụ.

Anh biết rằng sư phụ rất kì vọng vào em, cố gắng đừng làm ông thất vọng nhé!”
Diệp Liên Tuyết gật đầu, một chút yếu đuối lộ ra trong đôi mắt của cô rất nhanh rồi lại trở nên bình lặng.

Cô yêu y học như sinh mạng và chắc chắn sẽ không bao giờ để bất kì ai phải thất vọng về mình.

Chuyện của Lục Nghị Thành và mọi người là vấn đề về tình cảm, cô nghĩ một ngày không xa nào đấy thôi, mọi chuyện sẽ lại trở về như ngày chưa từng xảy ra điều gì cả, giông bão qua đi rồi ngày sóng yên biển lặng sẽ lại quay về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.