Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 55: Người đàn ông tinh thần không có tiết tháo



Editor: tamthuonglac

Người đàn ông này, nhất định là đang giả bộ ngủ!

Cận Tử Kỳ thở hổn hển đứng dậy, che kỹ khăn tắm, tiện tay cầm cái gối nằm bên giường hướng trên người Tống Kỳ Diễn mà đánh!

Cũng không biết hơi sức ở đâu đột nhiên xuất hiện lớn đến như vậy, đánh cho bên trong phòng ngủ lông ngỗng bay đầy trời.

"Tống Kỳ Diễn, anh đi ra ngoài cho tôi, nhanh chóng đi ra ngoài cho tôi!"

Cái gối hết một cái lại một cái nện xuống đầu của hắn, mảy may không lưu lại một chút tình cảm và thể diện.

Mặc dù ruột gối không có sức nặng, nhưng đối với Tống Kỳ Diễn đã uống nhiều rượu mà nói, hơn mười mấy phút nện xuống, vẫn cảm thấy chịu đựng không được mà mệt mỏi, cuối cùng gần như ngã xuống đất không dậy nổi.

Cận Tử Kỳ đề phòng nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm nằm trên mặt đất đưa lưng về phía cô không nhúc nhích, từ từ đến gần.

Dùng gối nằm đập đập xuống cái lưng của hắn: "Tống Kỳ Diễn, đừng giả bộ, giả bộ tôi cũng sẽ không tin anh nữa!"

Không có được bất kỳ tiếng đáp lại.

"Tống Kỳ Diễn, nếu như trong lòng anh còn có chút xấu hổ, mời anh lập tức rời đi."

Trên mặt đất người đàn ông vẫn như cũ không phát ra tiếng đáp trả.

Cận Tử Kỳ thở hồng hộc ngồi ở bên giường, ném cái gối nằm: "Tống Kỳ Diễn, anh còn có thể mặt dày mày dạn hơn chút nữa không?"

Lúc này đây cuối cùng cũng có đáp lại —

Nhưng là tiếng ngáy khe khẽ đều đặn của Tống Kỳ Diễn sau khi ngủ say.

Cô mệt mỏi xoa trán, ngồi một hồi mới đứng lên, mắt nhìn xuống cái tên cầm đầu gần một mét chín, trên thảm trải sàn lớn người đàn ông nằm sấp dang tay dang chân hiện lên hình chữ đại.

Đưa mắt nhìn trong khoảng thời gian dài, mãi cho đến đôi mắt có chút mỏi nhừ mới dời mắt đi.

Cận Tử Kỳ không trở lại giường để nghỉ ngơi, cô thay một bộ đồ ngủ cùng áo khoác, lập tức lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Chỉ là không đến một phút, cô lần nữa quay trở lại, nhẹ nhàng bước nhanh đến bên giường.

Dựa vào ánh sáng lờ mờ yếu ớt, cầm lấy chăn đắp lên cho người đàn ông trên mặt đất, sau khi xác định hắn sẽ không cảm lạnh mới rời đi.

......................

Cận Tử Kỳ mở cửa phòng của Cận Mỗ Mỗ ra, bên trong thắp một chiếc đèn tường màu hồng phấn, không khí rất an tĩnh.

Thân thể nho nhỏ của Cận Mỗ Mỗ đang nằm trên chiếc giường được trang trí hình vẽ phim hoạt hình, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm bị tuột khỏi giường.

Hàng mi nhỏ đen đậm dày đặc cong cong, đôi má hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra phát tiếng ngáy khe khẽ.

Cận thận từng li từng tí xốc tấm chăn lên nằm vào trong, một tay chống đầu, vuốt ve cái má non mềm của Mỗ Mỗ, ánh mắt Cận Tử Kỳ từ từ trở nên nhu hòa.

Con của cô rất đẹp, chắc hẳn cha của nó cũng là người đàn ông anh tuấn.

Mặc dù cô cũng không biết sau khi khiến cô mang thai người đàn ông này cũng không xuất hiện trở lại, mặc dù ở trong lòng cô từng oán hận người đàn ông không chịu trách nhiệm kia, nhưng cô trước sau vẫn luôn yêu con của mình.

Con của cô nên vô tư không sầu lo lớn lên, mà phương thức tốt nhất chính là —

Trong đầu Cận Tử Kỳ xuất hiện dáng vẻ của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt của cô chợt lóe, nhưng rất nhanh đã bị xóa đi.

Đem thân thể ấm áp của Cận Mỗ Mỗ kéo vào trong ngực, ý niệm trong đáy lòng Cận Tử Kỳ càng thêm kiên định: cô sẽ cho con của cô cuộc sống hạnh phúc, cho dù cô có khả năng phải cô độc cả đời.

...

Hôm sau, trước khi những người khác trong biệt thự Cận gia thức dậy, Cận Tử Kỳ đã lặng lẽ trở về phòng của mình.

Phòng ngủ rộng rãi, lông ngỗng trắng đầy đất, nhưng chỉ riêng bóng dáng kia không thấy trên mặt đất.

Cửa ở ban công khẽ lắc lư trong gió sớm, rèm cửa bay bay, mang đến mùi thổ nhưỡng trong lành.

Chăn trên giường vẫn còn lưu lại hơi ấm, thời gian hắn rời đi không lâu —

Cận Tử Kỳ vứt bỏ tất cả những suy nghĩ có liên quan với Tống Kỳ Diễn, đại khái sửa sang lại gian phòng rối loạn mới đến phòng tắm rửa mặt, dùng phấn lót che đậy quầng thâm quanh mắt do mất ngủ lưu lại.

Sau khi xuống lầu ăn bữa sáng cũng được gió êm sóng lặng, sau đó Cận Tử Kỳ đưa Cận Mỗ Mỗ đến vườn trẻ lại phải về công ty.

Liên tục bận đến giữa trưa, Cận Tử Kỳ dự định gọi điện thoại cho người hợp tác điện ảnh để thương lượng một chút chuyện tuyển chọn diễn viên, mới phát hiện di động mình đặt ở trong túi xách lại không thấy bóng dáng.

Chẳng lẽ là để quên ở nhà?

Cận Tử Kỳ gọi một cú điện thoại trở về Cận gia, đáp án của dì Hồng cho cô thiếu chút nữa khiến cô sẩy tay đánh rớt điện thoại.

"Đại tiểu thư, Tống tiên sinh ở nhà bên cạnh cũng mới vừa tới, nói điện thoại di động của cô ngày hôm qua để quên ở trên xe anh ta, nếu như cô nhớ tới thì gọi điện thoại cho anh ta, anh ta sẽ mang qua giúp cô.

Ngày hôm qua quên ở trên xe của Tống Kỳ Diễn?

Ngày hôm qua khi nào thì cô ngồi ở trên xe của anh ta?!

Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm dãy số mình đã ghi lại, có chút tức giận.

Đó là lời Tống Kỳ Diễn để dì Hồng chuyển cho cô.

Ngược lại hắn ta suy nghĩ thật chu đáo, sợ cô không biết số di động của hắn mà tìm không được hắn?

Không cần phỏng đoán thêm, Cận Tử Kỳ đã đoán được điện thoại di động của mình tại sao lại đến tay Tống Kỳ Diễn.

Sợ là sáng nay trước khi hắn trèo qua ban công rời đi đã lấy từ trong túi của cô!

Người đàn ông này, quả nhiên là trên tinh thần không có tiết tháo(*), trên thân thể cũng không có trinh tiết —

(*Tiết tháo: người biết tự ức chế mình cho hợp với lễ nghĩa gọi là người có tiết tháo)

Ý thức được bản thân mình lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng Cận Tử Kỳ một hồi bực bội, cuối cùng là ngồi không yên.

Cô cầm lấy máy bàn bấm dãy số của Tống Kỳ Diễn đã lưu lại.

Đầu kia rất nhanh được kết nối, tựa hồ hắn luôn luôn chuẩn bị ấn xuống nút trả lời.

"Vị kia, có chuyện gì sao?" Lời mở đầu vô cùng lạnh nhạt, tốt lắm.

Cận Tử Kỳ cố gắng làm cho mình không bị chọc giận, mở cửa sổ ra cho gió mát thổi vào, ngữ điệu bình tĩnh trả lời: "Tôi là Cận Tử Kỳ, nghe nói điện thoại di động của tôi ở chỗ anh."

Tống Kỳ Diễn dừng lại mấy giây, khẽ hừ một tiếng, giọng nói vẫn còn duy trì tâm tình ổn định: "Sau đó thì sao?"

"Anh bây giờ ở đâu, tôi lập tức đi tới lấy."

"Anh hiện tại bề bộn nhiều việc, không có thời gian cùng em nhiều lời, mười hai giờ gặp ở Vương Phủ lầu."

Hàng lông mày kẻ đen của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu, còn chưa nói gì, đầu bên kia điện thoại đã dập máy, không cho cô cơ hội từ chối.

........................

Bên này Tống Kỳ Diễn cúp máy trên mặt nở lên một nụ cười thật to, nếu không phải là trên mắt hắn có một vòng xanh đen, cười như vậy, dù thế nào cũng là một soái ca anh tuấn tiêu sái.

Cười đến mức khi không cẩn thận kéo đến miệng vết thương khóe mắt, miệng hút khí lạnh, Cận Tử Kỳ ra tay thật đúng là hung ác!

Nhưng tổng thể mà nói tâm tình của hắn vẫn là rất tốt.

Đứng dậy chuẩn bị lên lầu, mới nhớ tới trong phòng này còn có một sinh vật khác.

Vành mắt hắn liếc nhìn cô gái tóc ngắn thêu móng chân ở trên ghế sofa, nụ cười lập tức mỏng manh, nhíu chân mày bắt đầu đuổi người.

"Anh chuẩn bị ra ngoài, em cũng đi thôi, đừng ở chỗ này vướng bận."

Người ở trên ghế sofa ngẩng đầu lên, dung mạo ngoại quốc cử chỉ phong tình tràn đầy kinh ngạc, cô chính là cô gái đêm đó Cận Tử Kỳ nhìn thấy hôn Tống Kỳ Diễn.

"Brother (anh trai), đây là nhà của anh, tại sao em phải đi? Anh muốn đi ra ngoài hẹn hò sao?"

Đáp lời cô gái chính là bị Tống Kỳ Diễn xua đuổi không chút khách khí, cầm ba lô của cô và trực tiếp tống cô ra đến cửa, thuận tiện ném ra một đôi giày: "Tự mình đi tìm Lương Nhất Thần đi."

"Brother, anh không thể có bộ dáng như vậy, em phải gọi điện thoại mách Mother (mẹ)!"

Cô gái bất mãn dùng Trung văn không được tự nhiên lên án, muốn vào nhà một lần nữa, cửa chính biệt thự bịch một tiếng đóng kín, cái mũi cô dính bụi, xoa xoa cái mũi bị đụng đau, nhẹ giọng nói thầm.

—Brother vẫn là như cũ, đối với phụ nữ tuyệt đối không lịch lãm, ai sẽ thích anh hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.