“Hoa Hoa, em nói nhỏ cho chị nghe chuyện này, chị không được nói cho người khác biết đó nha.”
“Em nói đi, chị sẽ giữ bí mật mà.”
Lúc này, ở bên kia gốc cây đại thụ có hai người hầu của Cố gia đang thì
thầm với nhau, một người là Hoa Hoa, người còn lại là Tiểu Nha.
Bởi vì đêm đã khuya muộn, chung quanh hết thảy đều rất yên tĩnh, cho nên âm thanh truyền đi thực rõ ràng, mặc dù hai cô gái kia đã cố gắng đè thấp
thanh âm hết mức, nhưng tiếng hai người nói chuyện vẫn rơi vào trong tai Lâm Trình.
“Vậy mau mau nói chị nghe xem? Em không nói chị đi đấy.” Hoa Hoa nhăn mặt
nói, “Đợi lát nữa phu nhân không thấy người đâu, chúng ta lại nghe mắng
nữa bây giờ.”
“Aiz, em nói, em nói.” Tiểu Nha lại nhắc lại lần nữa: “Nhưng chị phải hứa không được nói cho ai đấy.”
Hoa Hoa bắt đầu có chút không kiên nhẫn: “Em mau nói đi, chị thề sẽ đem bí mật này giữ kín trong bụng không để lọt ra ngoài.”
Nghe hai cô nhóc nói chuyện vòng vo, Lâm Trình cười lắc đầu, tiếp tục đi dạo về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước, bỗng cô nhóc kia hạ giọng
xuống, thần bí nói: “Tiểu thư không phải con ruột của phu nhân.”
Cố Ái không phải con gái ruột của Diệp Mĩ Lâm? Sao có thể thế được? Lâm Trình ngẩn ra, bước chân dừng hẳn.
“Tiểu Nha, em đang kể chuyện cười quốc tế đấy à? Nếu những lời này mà rơi vào tai lão gia, em sống không nổi đâu.” Hoa Hoa nói xong, thở dài: “Mau về làm việc thôi.”
Thấy Hoa Hoa không tin lời mình, Tiểu Nha có chút sốt ruột: “Đây là thật mà, sáng hôm nay em đi vào phòng phu nhân thu dọn chăn đệm, vô tình nhìn
thấy dưới gối của bà ấy kết quả kiểm tra DNA, em cũng không phải đứa
không biết chữ, chính mắt em nhìn thấy, trên đó ghi hai người họ không
có quan hệ huyết thống.” Tiểu Nha hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục nói:
“Dưới gối của phu nhân, còn có một tấm ảnh chụp, trên đó là một cô gái
có diện mạo cực kì cực kì giống phu nhân, em nghĩ, cô gái đó mới là con
gái ruột của phu nhân. Nhưng mà em nghĩ mãi không ra, nếu phu nhân đã
biết tiểu thư không phải con gái của mình rồi, sao bà ấy không nói thẳng ra để đón con gái mình về?”
Sao lại có thể như vậy?
Lâm Trình nhíu mày, Cố Ái vậy mà lại không phải là con gái của Diệp Mĩ Lâm. Không phải đại tiểu thư của Cố gia? Trách không được anh luôn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mĩ Lâm nhìn Cố Ái thật kì lạ, thì là nguyên nhân chính là vì Cố Ái không phải con gái của bà ấy. Nhưng đến giờ này, Diệp Mĩ
Lâm dù biết sự thật vẫn không nói ra ngoài, là bởi vì Cố Ái dù sao cũng
là một tay bà ấy nuôi dưỡng hai mươi tư năm qua sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô gái mà trưa nay thiếu chút nữa anh đã đụng phải,
diện mạo quả thật rất giống Diệp Mĩ Lâm, xem ra, cô gái đó mới chính là
con gái ruột của bà ấy.
Lâm Trình nhíu mày, Cố Ái và cô gái đó sao lại tráo đổi thân phận với nhau? Chẳng lẽ lại giống như phim truyền hình, bị ôm nhầm lúc mới sinh sao?
Thở dài, lúc này anh chẳng còn tâm tình để đi dạo nữa, đưa tay day day trán, xoay người cất bước trở về.
Khi anh về đến phòng, Cố Ái đang ngồi dưới đất, tựa người lên thành giường, ôm gối xem TV, không phải phim hay ca nhạc gì, mà là chương trình về
tài chính và kinh tế.
Ánh mắt Lâm Trình nhìn cô thực phức tạp, khó nói thành lời, anh lẳng lặng đi đến bên người cô rồi ngồi xuống.
Cùng cô kết hôn ở chung một thời gian, anh nhìn ra được cô đã có bao nhiêu
cố gắng, làm việc có bao nhiêu chăm chỉ. Anh biết, cô rất muốn giúp Ái
Dược kinh doanh thật tốt.
Ngồi cạnh nhìn Cố Ái, Lâm Trình không khỏi cảm thấy lo lắng, từ nhỏ cô đã
được nuông chiều sủng ái lớn lên, cuộc sống vẫn luôn êm đềm suôn sẻ, nếu như có một ngày cô biết mình không phải đại tiểu thư của Cố gia nữa, cô có thể thừa nhận được sao? Nhớ đến cô gái có diện mạo rất giống Diệp Mĩ Lâm, trên người chỉ mặc bộ quần áo cũ kĩ, có lẽ gia cảnh cũng chẳng có
gì, đủ để sống qua ngày, Cố Ái của anh có chịu được cuộc sống như vậy
không?
Cảm giác được Lâm Trình đang nhìn mình chăm chăm, Cố Ái nhíu mày, quay qua liếc anh một cái: “Nhìn tôi gì vậy?”
Lâm Trình cười cười: “Thấy em thật đáng yêu.”
Cố Ái bĩu môi: “Đến giờ anh mới nhìn ra tôi đáng yêu sao? Ánh mắt bị gì
thế?!” Cô khinh bỉ anh một cái, đứng dậy đi rót nước, uống xong cô đứng
tựa mình vào cạnh bàn, nhìn Lâm Trình: “Lâm ca ca, có phải anh phát hiện ra tôi thực hoàn mỹ không? Vừa xinh đẹp, dễ gần lại tốt bụng, gia cảnh
cũng tốt, hơn nữa năng lực làm việc cũng không đến nỗi nào.”
Lâm Trình buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tự kỉ.”
“Tôi đang nghiêm túc đấy có được không? Không phải tự kỷ, mà là thừa nhận
bản thân.” Cố Ái vừa nói vừa nhướng mày: “Tôi vẫn luôn cảm thấy, là phụ
nữ thì sống nhất định phải có lý tưởng, lý tưởng của tôi chính là ‘Sống
thế nào để người ta phải hâm mộ, ghen tị với mình’, phải biết tán thưởng bản thân, yêu lấy bản thân, làm theo những gì mình muốn, như vậy không
tốt sao?”
Lâm Trình gật đầu tán thành với cô: “Được như vậy thì thật tốt.” Suy tư một lát, anh đột nhiên hỏi: “Nếu em không được sinh ra ở Cố gia, mà là xuất thân từ một gia đình hết sức bình thường, em còn nghĩ như thế nữa
không?”
Cố Ái nhíu mày: “Tôi nghĩ như vậy cùng với chuyện xuất thân từ đâu có liên quan gì? Cho dù tôi xuất thân ở một gia đình nghèo túng, thì có làm
sao? Chỉ cần luôn có chí tiến thủ, lạc quan yêu đời thì sẽ vượt qua tất
cả. Cuộc sống như thế nào đều do chính mình quyết định.”
Ý nghĩ của cô khiến anh hâm mộ.
Lâm Trình có chút đăm chiêu gật đầu, tuy rằng bây giờ cô nói như vậy, nhưng đến một ngày nào đó thân thế của cô bị phơi bày ra ánh sáng, cô phát
hiện mình không còn là Đại tiểu thư của Cố gia…. Dù sao chuyện đời nói
thì dễ nhưng làm được hay không mới là khó.
“Mẹ em làm cơm rất ngon.” Lâm Trình rất muốn quan hệ giữa Cố Ái và Diệp Mĩ
Lâm tốt thế nào, cho nên chuyển đề tài sang nói về Diệp Mĩ Lâm.
Quả nhiên, anh vừa nói xong, Cố Ái liền mỉm cười hạnh phúc: “Mẹ tôi thích
nhất chính là nấu ăn, nếu ở nhà không làm gì thì bà ấy sẽ học cách nấu
nướng, lâu ngày tay nghề tự nhiên tốt lên thôi.”
“Tôi thấy mẹ em rất yêu thương em.”
“Anh nói gì thế, bà ấy là mẹ tôi, yêu thương tôi là đương nhiên rồi.” Cố Ái
tiếp túc kể: “Mỗi khi tôi bị thương, mẹ tôi là người lo lắng hơn ai hết. Còn nhớ lúc tôi bảy tuổi, có một ngày tôi không cẩn thận đá phải ấm
nước sôi, nước nóng tạt lên chân, tôi đau quá mà khóc không ngừng, mẹ
tôi thấy vậy liền ôm tôi chạy tới bệnh viện, tới đó rồi, bà ấy giao tôi
cho bác sĩ nhưng vẫn khóc không ngừng, luôn miệng dặn bác sĩ phải chữa
khỏi chân tôi, không được để lại vết sẹo nào. Sau khi lớn lên, mỗi lần
nhớ đến cảnh đó, tôi lại muốn khóc. Hơn nữa, lần đó vết phỏng ở chân tôi rất nặng, phải mất nửa năm sau mới bình phục, trong khoảng thời gian
đó, mẹ tôi rất hay tự trách, cũng hay khóc trước mặt tôi, mẹ cho rằng vì mẹ không chăm sóc tôi tốt, mẹ cảm thấy có lỗi với tôi.” Cố Ái thở dài,
“Tôi thật sự rất thương mẹ.”
************
Diệp Mĩ Lâm ăn cơm xong nói rằng đầu hơi choáng váng liền về phòng trước.
Phòng ngủ của bà ta nằm ở lầu ba, lúc vừa vào phòng bỗng bị dọa cho nhảy
dựng, bởi vì trên chiếc ghế trước bàn trang điểm của bà, có một người
đang ngồi đó, chính là chú hai của Cố Ái, Cố Hành.
“Sao anh lại vào phòng của tôi?” Diệp Mĩ Lâm hạ giọng: “Nếu để lão già kia nhìn thấy, ông ta sẽ nghĩ thế nào?”
Cố Hành không đáp lời của bà ta, chỉ lạnh lùng nói: “Sao cô lại làm như vậy?”
“Cái gì?”
“Tại sao lại tìm người giở trò trong xe của Cố Ái, khiến con bé xảy ra vụ tai nạn kia?”
Diệp Mĩ Lâm ngẩn ra, hai mắt trừng lớn, khó tin nhìn hắn.
“Thế nào? Đang nghĩ vì sao tôi lại biết được phải không?” Cố Hành lạnh lùng
cười, ném cho bà ta một chiếc di động, Diệp Mĩ Lâm nhận lấy rồi mở ra,
bên trong là một đoạn ghi âm và toàn bộ tin nhắn về nói chuyện của bà
ta. Có một tin nhắn có nội dung là số xe của Cố Ái, và nhiệm vụ mà bà ta đã giao cho kẻ khác: phá hỏng xe của Cố Ái, để cô ta gặp phải tai nạn…
“Di động này là do tôi nhặt được trên đường lúc tan tầm hôm nay.” Cố Hành
nhìn bà ta chăm chăm: “Sao cô phải làm như vậy? Ái Ái cũng là con gái
của cô kia mà.”
“Nó không phải con gái tôi, không phải!” Diệp Mĩ Lâm thét lên, nghiến răng
nghiến lợi: “Nó là con gái của ả hồ ly tinh Ngải Vi, là con của Ngải Vi! Chẳng lẽ anh không cảm thấy diện mạo nó rất giống cô ta sao?”
Cố Hành phẫn nộ: “Cô đang nói lung tung cái gì thế?”
“Hừ, nói lung tung? Điều tôi nói chính là sự thật, Cố Hành, anh còn nhớ năm
đó tôi và anh bởi vì say rượu mà lên giường với nhau không? Buồn cười
chính là, chỉ một lần đó thôi, tôi thế nhưng lại mang thai đứa con của
anh. Khi biết chuyện, ban đầu tôi vốn định bỏ nó đi, nhưng sau tôi nghĩ
lại, tôi chọn không bỏ đứa bé đi nữa, bởi vì tôi cảm thấy tôi có thể lợi dụng đứa bé này để gả cho Cố Du.”
Diệp Mĩ Lâm cười nhạt, tiếp tục nói: “Tôi tìm cách trèo lên giường Cố Du,
rồi sau đó nói cái thai này là của anh ta. Nhưng Cố Du là người để cho
người khác dễ dàng thao túng sao? Ở thời điểm trước ngày tôi sinh con
một tuần, anh ta thế nhưng lại nói cho tôi biết, chờ đứa bé được sinh ra rồi, sẽ làm kiểm tra ADN. Thời gian chẳng còn bao lâu, tôi nghe anh ta
nói vậy thì vô cùng sợ hãi. Đang lúc bất an không biết mình phải làm gì, tôi bỗng thấy người mà mình đã lâu không gặp – Ngải Vi, cô ta cũng đang mang thai. Tính toán thời gian, đứa nhỏ của Ngải Vi hẳn là con của Cố
Du, vì thế, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, tôi liền ôm trộm con của Ngải
Vi đi, kết quả kiểm tra ADN sẽ không có vấn đề gì. Nhưng trong lúc tôi
đưa con của Ngải Vi đi, con gái tôi lại biến mất. Vì để giữ chân Cố Du,
tôi đã phóng lao thì đành phải theo lao, giả vờ xem Cố Ái là con gái mà
nuôi dưỡng đến bây giờ.”
Diệp Mĩ Lâm nức nở: “Anh có biết hai mươi tư năm qua tôi phải sống thế nào
không? Con gái của tôi thì lang bạt ở bên ngoài, không biết sống chết
thế nào, còn con gái của Ngải Vi kia lại được hưởng thụ cuộc sống như
công chúa ở Cố gia. Mỗi lần tôi nhìn thấy nó, tôi lại hận không thể bóp
chết nó lập tức.” Nói đến đây Diệp Mĩ Lâm nghiến răng nghiến lợi, Cố
Hành nhìn thấy không khỏi rùng mình.
Diệp gia năm đó sự nghiệp hùng hậu, Cố gia vì lợi ích của gia tộc, Cố Tử Kỳ
ép buộc Cố Du phải kết hôn với Diệp Mĩ Lâm. Cố Du vẫn bướng bỉnh bất
kham, hơn nữa khi đó ông và Ngải Vi đang yêu nhau tha thiết, thế nên đối với yêu cầu của cha mình ông làm như không nghe thấy.
Diệp Mĩ Lâm khi đó lại vô cùng yêu mến Cố Du, vì thế đã cố ý bỏ thuốc vào
rượu muốn cùng Cố Du gạo nấu thành cơm, nhưng người tính không bằng trời tính, ly rượu đó lại bị Cố Hành uống cạn, hai người họ say rượu loạn
tính, làm cho Diệp Mĩ Lâm mang thai.
Diệp Mĩ Lâm hao tổn tâm cơ vu cho Cố Du, hơn nữa còn đi tìm Ngải Vi nói rằng đó là con của Cố Du. Còn nói Ngải Vi và Cố Du không môn đăng hộ đối,
nếu đến với nhau chỉ làm hại Cố Du.
Ngải Vi vì thương tâm nên bỏ đi.
Nhưng sau khi cô đi rồi, cô lại phát hiện mình đã có thai. Gia đình Ngải Vi
tuy rằng không bề thế bằng Cố gia, nhưng cũng được xem như là đầy đủ,
nếu một mình nuôi nấng đứa bé này hẳn không vấn đề gì, vì thế Ngải Vi đã giấu Cố Du sinh hạ đứa bé.
Nhưng khi Cố Ái vừa ra đời chưa được bao lâu đã bị Diệp Mĩ Lâm vụng trộm mang đi kiểm tra ADN, còn về con gái mình, bà ta giao cho người khác ôm ra
khỏi bệnh viện. Bà ta định bụng sau khi lợi dụng Cố Ái xong sẽ ném đi,
để cho Ngải Vi vì mất con gái mà đau khổ cả đời. Nhưng bà ta không ngờ
rằng, người đưa con gái bà ta đi không may trên đường xảy ra chuyện, con gái của bà ta mất tích từ đó… Vì để níu chân Cố Du, bà ta đành phải giữ lại Cố Ái.
Còn Ngải Vi, vì không tìm thấy con gái đâu mà phát điên, chạy khắp bệnh
viện tìm con, mấy ngày trôi qua vẫn không thể tìm được, tinh thần của cô suy sụp hoảng loạn, ngay ngày xuất viện lại bị xe đụng mà qua đời.
“Sau khi Ngải Vi chết, Cố Du cũng chết tâm. Hơn nữa cô ta chết thật bất ngờ, nên vẫn chưa kịp nói cho Cố Du biết về đứa bé. Bây giờ thì Cố Du cũng
đã chết, anh ta đối xử với tôi không tốt nên bị báo ứng, lúc chết đi rồi vẫn không được biết kỳ thật Cố Ái là con gái của anh ta với người phụ
nữ mà anh ta yêu. Ha ha…” Diệp Mĩ Lâm điên cuồng cười ha hả: “Bọn họ
chẳng ai còn sống, người biết chân tướng chỉ có một mình tôi, tôi không
nói ra thì không người nào biết. Tôi mới là vợ của Cố Du, bây giờ tôi
chỉ cần đưa báo cáo xét nghiệm AND ra là có thể chứng minh Cố Ái không
phải Đại tiểu thư của Cố gia, con gái của bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi cái
nhà này, không còn quan hệ gì với Cố gia nữa.”
Vô tình Cố Hành nhìn thấy trên giường Diệp Mĩ Lâm có một hình nhân, trên đó có viết tên người, chính là Cố Ái.
Cố Hành đi qua đó, cầm lấy hình nhân đã bị kim nhọn đâm chi chít, không khỏi lạnh sống lưng.
Diệp Mĩ Lâm nhìn hình nhân, cười lạnh lẽo: “Mấy năm nay, mỗi ngày nhìn thấy
con gái của tình địch tôi lại phải chịu đựng, trong lòng tôi muốn phát
cuồng, nhưng lại chẳng thể phát tiết ra ngoài, khi không kiềm chế được
nữa, tôi chỉ có thể đâm nó, nguyền rủa nó.”
Diệp Mĩ Lâm mỉm cười âm độc: “Cho tới nay, vì sợ Cố Du phát hiện ra điều gìm tôi phải đối xử với nó thật tốt, anh có hiểu được mỗi ngày tôi phải
sống bao nhiêu thống khổ bao nhiêu mâu thuẫn không? Hận nó nhưng lại
phải giả bộ như yêu thương nó hết mực. Hừ, anh còn nhớ năm nó bảy tuổi
vì sao nó bị bỏng nặng vậy không? Đó là do tôi cố ý đem ấm nước sôi đặt
cạnh nó, tôi biết nó hiếu động nghịch ngợm, chắc chắn sẽ đụng vào. Quả
nhiên, nó bị bỏng hai chân. Anh biết không, nhìn nó bị đau mà khóc lớn,
trong lòng tôi vui vẻ biết chừng nào. Ha ha ha, lúc ấy tôi không ngừng
nguyền rủa nó, cầu cho nó phải bỏ hai chân, phải chết vì đau đớn. Nhưng
tôi không làm gì được, bên ngoài lại phải giả bộ lo lắng mà đưa nó đi
bệnh viện…”
Nghe Diệp Mĩ Lâm kể những chuyện đó, Cố Hành cảm thấy sợ hãi chính con người bà ta: “Diệp Mĩ Lâm, cô thực đáng sợ, thực độc ác.”