Hôn Nhân Giả

Chương 73: Ngoại truyện 2



Action 1: – Ghen

Có một ngày, Cố Ái đang xem tường thuật lễ trao giải điện ảnh, xem đến một nửa, đột nhiên thấy Nhậm Mạn Mạn ăn mặc rất lộng lẫy đi ra trao giải, nhìn người ta trang điểm ăn vận cho Nhậm Mạn Mạn vô cùng diễm lệ, khiến cô ta có thể khoe hết dáng vẻ nóng bỏng, nhìn lại mình, trước không lồi, sau không cong, vì vậy Cố Ái bỗng có chút khó chịu ….

Trong lòng khó chịu, nhất định phải phát tiết, cho nên sau khi Lâm Trình tan làm vừa mở cửa đi vào nhà, Cố Ái liếc anh một cái, không nói lời nào cầm lấy gối ôm ném tới.

Lâm Trình nghi hoặc, anh vừa đi làm về, có làm gì chọc giận cô đâu?

“Lâm Trình, rốt cục anh và Nhậm Mạn Mạn có quan hệ thế nào hả? Cô ta nóng bỏng như vậy, chỗ cần lồi cần cong đều có, tôi không tin anh chưa từng có ý gì với cô ta?”

Nhìn dáng vẻ ghen tuông của Cố Ái, Lâm Trình bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh cô, đối diện với cô, “Người anh yêu là em, chưa từng động lòng với cô ấy.”

Sau đó, cưỡng ôm, cưỡng hôn …

Action 2- Ba ba điên rồi.

Ngày sinh nhật 3 tuổi của con gái Lâm Bội Bội, Cố Ái bỗng chợt nảy ra ý nghĩ, đột nhiên nói với Lâm Trình, “Lâm Trình, chúng ta hôm nay đóng kịch đi, ngày hôm nay anh là mẹ, em là ba.”

Lâm Trình ngẫm lại thấy cũng vui, liền gật đầu, “Hay đấy.”

Vì vậy.....

Lâm Bội Bội từ nhà trẻ về, mở cửa ra, đầu tiên là thấy Lâm Trình, thấy Lâm Trình, Lâm Bội Bội liền cười vui vẻ, “Ba, con về rồi.” Nhìn quanh nhà một lượt, không thấy bóng dáng Cố Ái, Bội Bội nghi hoặc hỏi: “Mẹ con đâu rồi ạ?”

Hôm nay đóng kịch, Cố Ái là ba, không phải mẹ, nghĩ một lát, Lâm Trình ôm lấy Bội Bội nói: “Ba con đi ra ngoài mua đồ ăn cho con rồi.”

Ba đi ra ngoài mua đồ ăn, rõ ràng ba đang ở trước mắt mà, Lâm Bội Bội nghi hoặc nhìn Lâm Trình hồi lâu, sau đó đột nhiên oà khóc lên, “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu, ba ba bị điên rồi!!!”

Action 3 –1 Ai nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, rõ ràng là áo bông nhỏ của ba mà.

Sau khi cưới, ở nhà Cố Ái vẫn luôn là số 1, sau khi sinh con gái Lâm Bội Bội xong, Cố Ái mẹ quý vì con, ở nhà tựa như nữ vương.

Lúc này Cố Ái đang ngồi trên sopha xem tivi, đột nhiên thấy khát nước, liếc mắt nhìn thấy Lâm Trình đang xem báo bên cạnh, Cố Ái cười đáng yêu, “Chồng à, em khát, muốn uống nước.”

“Có ngay, có ngay.” Lâm Trình vừa nói vừa buông báo xuống, chạy vội đi lấy nước cho cô.

“Chồng à, em muốn ăn táo, anh gọt hộ em được chứ?”

“Tất nhiên.”

Vừa ăn táo Lâm Trình gọt vừa xem tivi, thấy trong tivi quảng cáo khoai tây chiên, Cố Ái nhìn Lâm Trình, cười ngọt ngào, “Chồng à, em muốn ăn khoai tây chiên, anh đi ra ngoài mua giúp em đi.”

“Được.” Lâm Trình gật đầu, đang định đứng dậy đi ra ngoài mua đồ thì thấy chân của mình bị người ta ôm lấy, cúi đầu liếc nhìn, là con gái Lâm Bội Bội 6 tuổi của mình.

Ngồi xổm người xuống, nhìn con gái bảo bối đang chơi xếp gỗ, Lâm Trình nghịch nghịch mũi cô bé, “Bảo bối, con muốn ăn gì ba mua về cho?”

“Ba ba, con không ăn gì hết.” Lâm Bội Bội nói, đảo mắt, ôm châm Lâm Trình chặt hơn, “Ba ba, mẹ muốn lấy gì, thì để mẹ tự đi lấy đi, ba không cần đi, ba ở lại chơi với con.” Dứt lời Bội Bội bé nhỏ đột nhiên lấy ra một tờ giấy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ rồi đưa đến trước mặt Cố Ái.

Cố Ái liếc mắt nhìn, trên giấy viết: “Việc của mình, mình tự làm.”

Chuyện này.....

“Mẹ, cô giáo nói, việc của mình mình phải tự làm, không cho mẹ bắt ba làm, không cho phép khi dễ ba con.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Bội Bội, Cố Ái hoá đá: ai nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ chứ, đây quả thực là áo bông của ba mới đúng ….

Nhìn vợ yêu bị con gái bảo bối khi dễ, Lâm Trình cười cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bội Bội, “Bảo bối, cô giáo dạy đúng, chuyện của mình phải tự làm. Nhưng mẹ con gả cho ba, thì chuyện của mẹ con là của ba, ba cưng chiều mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

“Sau khi mẹ gả cho ba thì chuyện của mẹ là của ba sao?” Lâm Bội Bội hỏi một câu, cái hiểu cái không gãi đầu nói: “Ba ba, con cũng muốn lập gia đình.”

Lâm Trình: “…”

“Con kết hôn xong, bài tập của con có thể giao cho chồng con làm.”

Cố Ái: “…”

3 – 2: Con gái đích thị là áo bông nhỏ của ba ba

Khi Cố Ái dọn phòng cho Lâm Bội Bội, thấy trên giường Lâm Bội Bội có 3 đôi tất.

Có hai đôi trông khá là bẩn đoán chừng là đã đi rồi, còn một đôi khá sạch sẽ, không biết Bội Bội đã đi chưa.

Cầm lấy đôi tất có vẻ sạch kia, Cố Ái liếc Lâm Bội Bội đang làm toán ở bàn học, thuận miệng hỏi: “Bội Bội, đôi tất này con đi chưa?”

Lâm Bội Bội quay đầu lại liếc nhìn đôi tất trong tay Cố Ái, nhíu mày, “Con cũng không nhớ nữa.” Cười xấu xa, Lâm Bội Bội dùng bút chọc chọc đầu, “Hay là mẹ thử ngửi là biết ngay đó.”

Ngửi là biết? Cố Ái nhíu mày, con Gấu Con này.

Thôi không cần quản nó bẩn sạch hay không cứ giặt là được, Cố Ái vừa định đem tất ném vào giỏ đặt đồ bẩn cùng mớ tất kia, lại thấy Lâm Trình đi vào.

Nhìn Lâm Trình, Cố Ái đùa dai ném cho anh, “Tất của con gái bảo bối của anh đó, anh ngửi xem nó đi hay chưa?”

Chuyện này...

Tiếp lấy đôi tất, Lâm Trình cau mày, mặt còn chưa nhăm xong đã thấy Lâm Bội Bội chạy đến giật lấy đôi tất từ tay anh, ném cho Cố Ái, “Mẹ, mẹ không ngửi sao lại ném cho ba con, đáng ghét. Được rồi, con đi rồi, mẹ giặt giúp con đi.”

Cố Ái: … Vì sao lại thiên vị giữa ba và mẹ thế?

Nhìn Lâm Bội Bội, Cố Ái tức giận: “Lâm Bội Bội, rốt cuộc con có phải con đẻ của mẹ không hả?”

Lâm Bội Bội nhún vai: “Con không rõ lắm.” liếc mắt nhìn Lâm Trình, Lâm Bội Bội đứng ở trên ghế dang hai tay ra ôm cổ Lâm Trình, “Nhưng con biết rõ con là con gái của ba.” Nói xong lại thơm Lâm Trình một cái.

Cố Ái: “…”

Xem ra, con gái đích thị là áo bông nhỏ của ba mới đúng.

3 – 3: Lâm Bội Bội: Mẹ con yêu mẹ …. Cố Ái: Mới là lạ…

Ngày nào đó, một nhà ba người ăn một bữa cơm vô cùng vui vẻ, Lâm Bội Bột đột nhiên nhìn thoáng qua Cố Ái tỏ vẻ tội nghiệp: “Mẹ, cô giáo kêu mẹ qua trường con một chuyến.”

Cố Ái nhíu mày: “Lại họp phụ huynh sao?” Gắp cho Lâm Bội Bội một miếng thịt bỏ vào bát, “Mỗi lần họp phụ huynh đều là ba con đi, lần này đương nhiên vẫn là ba con rồi.” Liếc mắt nhìn Lâm Trình, “Mai anh rảnh chứ?”

Lâm Trình gật đầu: “Chuyện liên quan đến con gái bảo bối của anh đều là chuyện lớn, lúc nào cũng rảnh cả.”

“Không, ngày mai con không muốn ba đi.” Lâm Bội Bội chu mỏ, mắt ướt nhìn Cố Ái, “Mẹ, ngày mai mẹ phải đi, đi đi mẹ, con yêu mẹ.”

Dùng kế ngoan ngoãn, đáng yêu, tất nhiên sẽ thành công, Cố Ái quyết định ngày mai sẽ đi họp phụ huynh.

Ngày hôm sau, đi cùng Lâm Bội Bội đến trường, Cố Ái mới biết, căn bản không phải họp phụ huynh gì cả, mà là Lâm Bội Bội phạm lỗi, cô giáo muốn gặp phụ huynh.

Buổi tối về đến nhà, nhìn Lâm Bội Bội, Cố Ái tức giận quát: “Vì sao mắng cô giáo?”

Lâm Bội Bội tranh luận: “Con nào có mắng cô giáo?”

“Lâm Bội Bội, hôm qua là sinh nhật cô giáo chủ nhiệm lớp con, cô giáo bảo mỗi người đàn một bài hát để tỏ rõ vị trí của cô trong lòng mấy đứa, thế nhưng con dám đàn bài “Con thú nhỏ trong rừng”! Không phải mắng cô giáo thì là cái gì?”

Lại nói khi Lâm Bội Bội đàn bản nhạc này, cô giáo chủ nhiệm liền nổi trận lôi đình, thì ra trong lòng Lâm Bội Bội cô ta chỉ là một con thú nhỏ?

Nhìn Cố Ái nổi giận, Lâm Bội Bội bĩu môi: “Không phải con muốn tốt cho mẹ sao?”

“Tốt cho mẹ?” Cố Ái chán nản, “Con mắng cô giáo là muốn tốt cho mẹ?”

“Ai nha, mẹ không biết đâu, lúc nào cô chủ nhiệm cũng nhìn ba không rời, mỗi lần ba đi họp phụ huynh, con đều thấy cô chủ nhiệm nhìn ba không chớp mắt, ba là của mẹ mà, cho nên con chỉ nhắc nhở cô giáo không nên cướp ba con.” Lâm Bội Bội chớp chớp mi: “Hứ, hôm qua con đàn xong, cô giáo bắt con hôm nay phải gọi ba đến trường, ha ha, con lại không cho ba tới đó.”

Thì ra đây là muốn tốt cho cô? Cố Ái không chút cảm kích, lườm Lâm Bội Bội: “Con đến lớp nhiệm vụ là học tập cho giỏi, không được nhớ ba nghĩ bốn, biết không hả?” Nói xong, Cố Ái còn vênh mặt lên nói: “Ba ba con là của mẹ, không ai cướp đi được hết.”

“Không hẳn vậy đâu.” Lâm Bội Bội nhìn Cố Ái cười ngượng ngùng, “Mẹ, mẹ phải biết rằng, cô giáo con xinh đẹp hơn mẹ, trẻ hơn mẹ, tính tình tốt hơn, dáng người cũng tốt hơn nữa.”

Cố Ái: “…”

Hoá ra trong mắt Gấu Con này, cô là người mẹ tồi tệ sao?

Thấy Cố Ái đen mặt, Lâm Bội Bội lè lười, cười lấy lòng: “Đại vương, con đói, người mau đi làm cơn đi.”

Cố Ái nhíu mày, “Con gọi mẹ là gì hả? Đại vương?”

“Ba ba nói mẹ là Đại Vương a.” Lâm Bội Bội chớp chớp mắt, “Ngày hôm qua con và ba xem Tây Du Ký, thấy một đám tiểu yêu luôn gọi một con đại yêu là Đại Vương, con hỏi ba đại vương là gì, ba nói, đại vương là người có địa vị cao nhất, trong nhà ta người có địa vị cao nhất là mẹ, vậy mẹ không là đại vương thì là gì?

Cố Ái bất đắc dĩ, đại … đại vương!

Buổi tối, đợi Lâm Trình đi làm về, ăn cơm xong, trở lại phòng ngủ, Cố Ái hai tay khoanh lại trước ngực từ trên cao nhìn Lâm Trình, “Anh nói với Bội Bội, em là đại vương trong cái nhà này?”

Lâm Trình sững sờ, kéo Cố Ái ngồi xuống giường, lấy lòng cười, hôn cô nói: “Anh nói em là yêu tinh.”

“Dẻo mỏ.” Cố Ái đột nhiên đẩy anh ra, “Lâm Trình, anh thấy cô chủ nhiệm lớp Bội Bội trông thế nào?”

Lâm Trình nhíu mày, gãi đầu, “Không nhớ.”

“Thật sao?” cô ôm cổ anh, xoay người áp lên người anh, “Thật sự không nhớ sao?”

“Trong đầu anh tất cả đều là vợ anh, còn hơi đâu mà để ý.” Lâm Trình vừa nói vừa cho cô một nụ hôn nồng cháy.

Cố Ái mỉm cười, dí dí mũi anh, “Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

—Hoàn—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.