Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Chương 150: Chương 150




Hắc Long lên tiếng hỏi tiếp “Do đó mà bà và Kiều Nguyệt Dung đã lên kế hoạch hại Tâm Vũ thất thân với người đàn ông khác sau đó ép Tâm Vũ uống thuốc phá thai rồi dàn dựng bên báo chí bóng gió về chuyện cô ấy sảy thai đúng không hả?”
Tôn Di gật đầu thừa nhận “Phải, chính tôi đã đi bốc thuốc phá thai về nấu rồi ép nó uống để nó sảy thai, hôm đó Nguyệt Dung sợ thuốc không đủ tác dụng còn đá vào bụng nó mấy cái nữa, nhìn vẻ mặt bất lực đau khổ của nó lúc đó thật là đáng ghét làm sao.


“Theo như tôi được biết Kiều lão gia tuy là có giận Kiều Tâm Vũ vì chuyện cô ấy mang thai làm ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng của Kiều gia nên mới đưa cô ấy ra nước ngoài cụ thể là đi Pháp nhưng mà hình như nơi mà cô ấy lại không phải là Pháp đúng không?”
Tôn Di gật đầu “Phải, tôi đã sắp xếp để Kiều Tâm Vũ đến thành phố thành phố St.

Louis ở tiểu bang Missouri của Mỹ đó là nơi có nhiều tội phạm tệ nạn xã hội nó lại không rành ngoại ngữ, tôi muốn nó tự sinh tự diệt ở nước ngoài đừng trở về cản đường Nguyệt Dung nhà tôi nữa.


Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nghe những lời Tôn Di nói về âm mưu hãm hại Kiều Tâm Vũ năm nào thì cảm thấy trái tim mình nhói đau như có ai đó cầm đao đâm trực tiếp vào vậy.

Năm đó con gái của mình bị mẹ con Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung hại đến thê thảm nhưng mà người làm cha làm mẹ như Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh lại không tin cô chẳng những vậy còn tiếp tay cho bọn người xấu đẩy cô vào cuộc đời khổ ải bi thương cùng cực.

“Còn tiền mà hàng tháng Kiều lão gia kêu bà chuyển cho Tâm Vũ thì sao?”
Tôn Di nhếch môi mỉm cười đáp “Tôi không hề chuyển cho nó đồng xu cắc bạc nào cả, tất cả tiền đó tôi đều giấu lại làm của riêng, chẳng những vậy tiền mà ông ta gửi cho cô nhi viện tôi cũng giữ luôn còn bắt sơ Maria phải trả tiền thuê đất cho Kiều gia nữa.


Hắc Long cũng lắc đầu trước những tội ác mà Tôn Di kể từ nãy đến giờ “Bà còn làm gì khác nữa kể nhanh đi nếu không Kiều Nguyệt Dung không chờ được truyền máu sẽ chết đó.



Tôn Di hoảng sợ “Lúc nhận được sính lễ bên Tịch gia tôi đã bày kế cho Nguyệt Dung giả vờ tự tử để ép Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh phải gả Kiều Tâm Vũ đến đó, người phụ nữ đó đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa đã tự đem con gái ruột gả vào quỷ môn quan thật.


Hắc Long lại hỏi tiếp “Còn gì nữa không?”
Tôn Di ngẫm nghĩ rồi đáp “Mỗi lần Nguyệt Dung nói xấu Kiều Tâm Vũ trước mặt của Triệu Lệ Quỳnh tôi đều phụ họa thêm, cô ta chưa từng đánh Nguyệt Dung lần nào hết đều do Nguyệt Dung tự biên tự diễn để lừa gạt Triệu Lệ Quỳnh mà thôi.


Hắc Long lại lên tiếng hỏi tiếp “Sau khi Tâm Vũ vào giới giải trí những chuyện hãm hại bôi nhọ danh dự của cô ấy đều do một tay Kiều Nguyệt Dung sắp xếp hết đúng không hả?”
Tôn Di thành thật gật đầu, vẻ mặt lại hiện sự hung ác “Đáng lý nhát kiếm đó nên đâm xuyên qua tim của Tô Cẩn còn Kiều Tâm Vũ thì phải ngồi tù thì tốt rồi cô ta sẽ không có cơ hội ngán đường Nguyệt Dung của tôi, tất cả đều tại con khốn Kiều Tâm Vũ đó trở về nên Nguyệt Dung mới thê thảm như hiện tại.


Tôn Di ngẩng đầu lên nhìn Hắc Long rồi nôn nóng lên tiếng “Tôi đã nói hết rồi bây giờ các người mau thả tôi ra để tôi đến bệnh viện truyền máu cứu con gái tôi đi.


Hắc Long hướng về phía đàn em đang đứng canh ngay căn phòng cách âm đằng sau rồi lên tiếng “Cho mở cửa phòng được rồi.


Tên đàn em kia liền gật đầu rồi mở thả Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh ra ngoài, lúc này hai người còn hơi e sợ bọn người của Hắc Long nên vẫn rất là cảnh giác.


Lúc này Hắc Long cũng không cần ngụy trang nữa mà cởi bỏ áo mũ len trùm đầu màu đen ra rồi lên tiếng “Xin lỗi Kiều lão gia và Kiều phu nhân, Tịch đại thiếu gia nói muốn hai người biết rõ bộ mặt thật của bà ta và Kiều Nguyệt Dung nên mới bảo tôi làm việc này nếu có gì mạo phạm thì xin hai người bỏ qua cho.


Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh lấy làm xấu hổ trước người ngoài như Hắc Long, bọn họ là người ngoài nhưng lại dành sự tin tưởng, yêu thương và bảo vệ cho Kiều Tâm Vũ hơn cả cha mẹ ruột như họ.

Từ lúc Tôn Di nhìn thấy Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh bước ra khỏi căn phòng đằng chỗ mình ngồi thì mặt đã xám xịt không còn cắt máu nào hết.

“Lão gia, phu nhân hai người cũng bị bọn người này bắt cóc đến đây sao?”
Triệu Lệ Quỳnh nghe giọng của Tôn Di vang lên thì tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, bà liền lao qua tát vào mặt Tôn Di một cái thật là mạnh.

Cái tát đó Triệu Lệ Quỳnh dường như là dùng hết sức bình sinh mà đánh nên khiến cho Tôn Di choáng váng đầu óc ong ong lên, mặt bà ta truyền đến cảm giác đau rát nhanh chóng, tay của của Triệu Lệ Quỳnh cũng đỏ lên và run lên bần bật vì phản lực.

Tôn Di đưa tay lên xoa mặt của mình “Phu nhân…”
“Im đi bà không cần phải nói bất cứ lời nào nữa, bà là cái thứ ăn cháo đá bát, lấy oán báo ân chúng tôi.

Năm đó tôi thấy hoàn cảnh của bà tội nghiệp nên đã hết sức thông cảm và hết lòng giúp đỡ bà vậy mà bà lại nhẫn tâm dối lừa vợ chồng tôi trong suốt hai mươi mấy năm qua.



Kiều Trạch Khương cũng tức giận ra mặt “Tôi thật không ngờ đằng sau sự trung thành mà bà thể hiện lại là âm mưu to lớn như thế, bà quá tàn nhẫn khi chia rẽ chúng tôi và con gái ruột trong suốt hai mươi mấy năm qua.


Nước mắt rơi xuống đầm đìa trên mặt của Triệu Lệ Quỳnh giọng bà nghẹn ngào vang lên “Tôn Di bà có còn là con người không vậy hả? Bà không chỉ đổi tráo hai đứa trẻ mà còn nhẫn tâm bỏ Tâm Vũ lại trong cơn hỏa hoạn đó bà đúng thật là không bằng cả cầm thú nữa mà.


Tôn Di biết là mọi chuyện đã không thể nào cứu vãn được nữa rồi nên cũng trở mặt luôn “Đáng lý ra Kiều Tâm Vũ nên chết trong trận hỏa hoạn hai mươi mấy năm trước rồi mới đúng, nó không nên sống sót trở về tranh giành vị trí đại tiểu thư với Nguyệt Dung và càng không nên phá hoại cuộc đời của Nguyệt Dung như thế.


Triệu Lệ Quỳnh nghe Tôn Di mở miệng nói ra những lời độc ác như thế liền không thể kìm chế mà tát vào bên mặt còn lại của bà một cái thật mạnh nữa, bà giận dữ gào lên “Người nên chết đi là bà và đứa con gái khốn nạn của bà mới đúng đó Tôn Di, mẹ con bà đúng là độc ác như nhau hết lần này đến lần khác hãm hại Tâm Vũ của tôi.


Kiều Trạch Khương cũng giận dữ lên tiếng “Đến giờ phút này rồi mà bà vẫn ngoan cố không nhận ra lỗi lầm của mình hay sao chứ? Tâm Vũ không cần phải tranh giành với ai hết con bé vốn là đại tiểu thư của Kiều gia, là con gái của bà làm tu hú chiếm tổ phượng hoàng bao nhiêu năm qua nên quên mất thân phận thấp hèn của mình mà thôi.


“Tôi đúng là ngu muội đi nuôi ong tay áo suốt bao nhiêu năm qua mà không hề hay biết, tôi tưởng Nguyệt Dung là đứa ngoan hiền đáng thương thật không ngờ người đáng thương nhất vẫn là con gái của tôi Tâm Vũ” Triệu Lệ Quỳnh gần như khóc lóc đến khan cả cổ họng.

Tôn Di khẽ cười một cách thỏa mãn “Đó là do hai người các người ngu ngốc ngây cả con ruột cũng không nhận ra, chẳng những vậy còn chê bai con của mình lớn lên trong cô nhi viện thân phận thấp hèn không xứng đáng với vị trí đại tiểu thư của Kiều gia.

Là do các người ruồng rẫy Kiều Tâm Vũ bây giờ lại đi trách ai cho được chứ.



Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh ê mặt trước những lời mà Tôn Di chửi mắng, nếu như bọn họ bỏ cái gọi là sĩ diện mà dạy dỗ Kiều Tâm Vũ thì cô vẫn sẽ học được dáng vẻ của một tiểu thư thượng lưu nhưng mà họ lúc nào cũng cảm thấy Kiều Nguyệt Dung tốt hơn hết nên mới dẫn đến bị kịch trong đời của con gái sau này.

Kiều Trạch Khương nhíu mày lên tiếng hỏi “Lúc nãy bà nói là bà và Nguyệt Dung ép Tâm Vũ uống thuốc phá thai, sao hai mẹ con các người có thể độc ác như thế hả?”
Tôn Di cười ha hả “Chẳng phải ban đầu hai người cũng đâu có muốn đứa bé được sinh ra, tôi chỉ là làm đúng ý của hai người thôi mà.


Triệu Lệ Quỳnh liền lên tiếng “Đúng là ban đầu chúng tôi không muốn có đứa bé đó, nhưng suy đi nghĩ lại thì đó cũng là một sinh mệnh không thể tùy tiện quyết định sống chết của đứa bé như thế.


Kiều Trạch Khương gật đầu tán đồng với Triệu Lệ Quỳnh “Phải đó, chúng tôi đã làm theo lời của ba tôi sắp xếp ổn thỏa cho Tâm Vũ rồi thật không ngờ là con bé sảy thai, Nguyệt Dung lại nói dối là do Tâm Vũ không cẩn thận té ngã mới sảy thai.


Tôn Di ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh rồi lên tiếng đáp “Bây giờ có biết sự thật thì cũng muộn màng rồi, lúc đó Nguyệt Dung đã nói với Tâm Vũ rằng chén thuốc phá thai đó là hai người sai tôi tự tay đi bốc ở hiệu thuốc cho nên cô ta sẽ mãi mãi hận các người đã giết ch/ết con của cô ta.


Triệu Lệ Quỳnh cảm thấy đau xé lòng ngã gục tại chỗ “Thật không ngờ là các người sau lưng chúng tôi hãm hại con gái tôi đủ trò hết hu hu…Tâm Vũ của mẹ…là mẹ ngu ngốc nên không thể bảo vệ được con…chẳng những vậy còn tiếp tay cho họ làm hại con nữa chứ…mẹ có lỗi con Tâm Vũ à.


Kiều Trạch Khương khẽ lắc đầu nhìn Tôn Di bằng ánh mắt ai oán cực độ “Tôi tin tưởng bà giao cho bà mua vé máy bay cho Tâm Vũ đi học học thật không ngờ bà lại đưa nó đến Mỹ chẳng những vậy còn không gửi một đồng sinh hoạt phí và tiền học nào sang cho con bé nữa, bà đúng là quá khốn nạn mà Tôn Di.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.