Ngày đầu tiên gặp mặt anh hôm đó, cô đứng ở phía ngoài phòng bệnh, anh ngồi bên trong phòng cạnh giường bệnh, tay anh nắm lấy tay bà nội, giống với bây giờ, lưng anh khẽ run lên.
Khi cô nhìn thấy anh nắm lấy tay bà Tần, đôi môi cô mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Giây phút đó, con tim cô bất ngờ nhói đau, có thể là do anh đang run lên, có thể là do sự trầm tư và đau khổ trên nét mặt nhìn nghiêng của anh, cũng có thể là do sự lo lắng và quan tâm không nói được thành lời đó của anh.
Ngày hôm đó, cô đứng một lúc rất lâu phía ngoài cửa phòng bệnh mãi cho tới khi điện thoại của anh đổ chuông, anh đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh bắt máy, cô mới lần đầu tiên gặp mặt anh trực diện.
Cô cứ tưởng anh sẽ trách cô đã nhìn trộm anh thế nhưng sau khi anh đơ người ra thì chỉ gật đầu khách sáo với cô một cái rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Giây phút đó, con tim cô đập lên thình thịch.
Cô nghĩ, tất cả mọi người con gái sẽ đều như cô, sẽ đều không đề kháng nổi trước vẻ đẹp và sự quyến rũ, quý phải của một người đàn ông như anh.
Chỉ là, khi đó là sự rung động đơn thuần chứ chưa đến mức là tình yêu.
Về sau, sau khi cô biết anh là ai thì cô không còn dám có một chút mơ tưởng gì tới người đàn ông như vậy nữa.
Thế nhưng, đời người như thời tiết, có thể đoán trước được nhưng khó mà tránh được.
Khi cô chưa yêu anh thì anh như là một hoàng tử, thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Khi cô bị ông chủ hà khắc mắng cho tới phát khóc thì chính anh là người đứng ra giúp cô.
Khi mẹ cô bị bệnh, anh đã bỏ lại cả cuộc họp quan trọng để đưa mẹ cô tới bệnh viện, ở bên ngoài phòng cấp cứu cùng với cô, cùng cô đợi liền lúc mấy tiếng đồng hồ.
Ngày hôm đó sau khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra và nói rằng may mà bệnh nhân được đưa tới kịp thời không thì rất có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Sau sự việc đó, Châu Lan Na đã phẫn nộ cảnh cáo cô, nói rằng đừng có bám lấy Tần Hàm Dịch, cuộc điện thoại của cô đã làm cho Tần Thị liên lụy và thiệt hại nghiêm trọng.
Khi cô vừa hối hận vừa cảm kích nhìn anh thì anh nói đó là sự cảm ơn đối với cô vì cô đã cứu người thân quan trọng nhất của anh.
Khi cô bị người cha dượng độc ác đánh đập, là anh đã cảnh cáo ông ta, nếu ông ta còn dám đánh cô thì anh sẽ đưa ông ta tới cục công an.
Sau lần đó, những ngày sống với cha dượng cũng nhẹ nhàng hơn, cô hỏi anh có phải anh đã cho cha dượng cô tiền không thì anh lại trả lời cô rằng: “Không có chuyện đó.”
Cô đã sống với cha dượng mười mấy năm sao cô lại không hiểu tính cách của ông ta chứ!
Ngoài Tần Hàm Dịch, cô không nghĩ ra ai có thể cho ông ta tiền.
Còn sau những ngày sống yên lành dưới cùng một mái nhà với cha dượng, không những không bị đánh nữa, ngược lại ông ta còn đối với cô có vẻ tốt như đang muốn lấy lòng.
Để thăm dò cha dượng cô và tìm ra chân tướng cô đã cố ý gây sự, chọc tức ông ta.
Khi cha dượng giơ tay lên muốn đánh cô thì cô đã cười lạnh lùng cảnh cáo: “Ông đánh đi, nếu ông đánh tôi thì đừng có mơ nghĩ tới việc Tần Hàm Dịch sẽ cho thêm ông một đồng nào nữa.”
Người cha dượng với khuôn mặt hung hăng lúc đó đã thực sự dừng tay, lập tức cười nói mỉa mai: “Hóa ra con đã biết rồi, cái tên ngốc đấy thế mà còn bảo chú phải giấu con, không được nói ra! Con nói cho chú nghe xem nào, con không chịu nhận sự giúp đỡ của Tần gia có phải đang đang chuẩn bị câu con cá lớn Tần Hàm Dịch không?”
Diệp Dĩ Muội dùng ánh mắt căm ghét nhìn cha dượng, trong lòng cảm thấy khinh bỉ sự bẩn thỉu của ông ta, nhưng vì để cuộc sống sau này được yên bình cô không thể không uy hiếp: “Ông biết thế là tốt, sau này đừng có đụng vào tôi và mẹ tôi, bằng không đợi tới lúc tôi gả vào Tần gia rồi thì sẽ không cho ông được yên đâu.”
Cha dượng nhìn cô, gật đầu, nói vẻ khinh bỉ: “Đúng là mẹ nào con nấy, giả vờ đơn thuần, muốn đũa mốc chòi mầm son.”
Và khi sự uy hiếp đó có hiệu lực thì ông ta nhìn thấy cô và mẹ cô đều cung kính, không giống như trước đây lúc nào cũng đánh cũng mắng nữa.