Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 156: Bỏ chạy



Tần Hàm Dịch trong bệnh viện, lúc này vẫn hoàn toàn không biết gì về việc Diệp Dĩ Muội đã xảy ra chuyện.

Hạ phu nhân nhìn thấy Tần Hàm Dịch ở lại, sắc mặt cuối cùng cũng hòa nhã hơn, dặn dò vài câu rồi cũng rời đi.

Còn Tần Hàm Dịch thì động tác vô cùng nhẹ nhàng đẩy Hạ Lam vừa mới dựa vào lòng anh ra, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Hạ Lam, chúng ta nói chuyện với nhau từ từ!”

Hạ Lam đột nhiên có chút hoảng sợ, bởi vì thần sắc anh quá bình tĩnh, không có một chút tình cảm nào.

Không biết là vui mừng hay phẫn nộ hay ghét bỏ, tất cả đều không có. Anh cứ lạnh nhạt nhìn cô ta như thế, dường như đang nhìn một người xa lạ.

Thái độ như vậy của anh làm cho Hạ Lam thấy lạnh run lên, lại bỗng nhớ ra, thực ra trước đây đa phần Tần Hàm Dịch cũng nhìn cô ta như thế này.

Chỉ có thỉnh thoảng cô ta bị thương anh mới vô cùng phẫn nộ.

Còn bây giờ, sự phẫn nộ của anh có phải chỉ dành cho một người là Diệp Dĩ Muội?

“Hàm Dịch, hay là anh cứ đi xử lý vết thương ở chân đi đã.” Cô ta cố ý đánh trống lảng, chuyển sang chủ đề khác, không muốn nghe những lời tiếp theo anh nói.

“Không sao.” Tần Hàm Dịch lắc đầu, nói nhẹ nhàng: “Hạ Lam, so với vết thương ở chân anh, anh hi vọng trái tim bị tổn thương của em sẽ nhanh lành.”

“Hàm Dịch....” Hạ Lam sống mũi cay cay, hai mắt ọng nước: “Em biết anh vẫn rất quan tâm em.”

“Chúng ta là bạn, cả đời sẽ là bạn tốt.” Tần Hàm Dịch trả lời cô ta rõ từng câu từng chữ, khi sự kích động trong ánh mắt cô ta dần mờ nhạt đi, anh lại cảm thấy vẫn không đủ, đột nhiên thay đổi chủ đề câu chuyện, anh nói tiếp: “Nhưng, Dĩ Muội là người thân của anh, anh không muốn bất kì ai làm tổn thương người thân của anh.”

Lời của Tần Hàm Dịch giống như một con dao cứa vào trái tim Hạ Lam.

“Em không hề muốn làm hại cô ấy, em chỉ là sợ cô ấy làm ảnh hưởng tới tiền đồ của anh.” Hạ Lam cảm thấy bản thân rất oan ức, bất luận là trước đây hay là bây giờ, cô ta đều một lòng một dạ vì anh, tại sao anh lại không hiểu?

“Em nói lời như vậy đã là một hành động làm tổn thương cô ấy, anh hi vọng sau này em đừng nói như thế nữa.” Tần Hàm Dịch không muốn nổi nóng lên với Hạ Lam, anh nói như vậy với Hạ Lam đã coi như nhịn lắm rồi.

Một lần anh vẫn nhớ ân tình năm xưa, hai là anh cảm thấy Hạ Lam không hề yêu anh, chẳng qua là nhất thời mất phương hướng nên coi anh như một cái phao cứu sinh mà thôi.

“Em....” nước mắt trong mắt Hạ Lam không kìm được nữa mà lăn ra, cô ta muốn biện luận cho bản thân nhưng lại phát hiện không còn sức mà mở miệng nữa rồi, Diệp Dĩ Muội là người thân của anh, còn cô ta chỉ là một người ngoài.

“Hạ Lam, cuộc đời không chỉ có một Hứa An Ca, phấn chấn lên, anh hi vọng em vui vẻ và sống tốt.” Tần Hàm Dịch nói rồi liền đứng lên.

“Hàm Dịch, cô ấy thật sự tốt hơn so với em à?” đây là điều mà Hạ Lam luôn không hiểu, tại sao có những thứ cô ta cố gắng, liều mạng để có được mà lại không đạt được còn Diệp Dĩ Muội thì lại dễ dàng đạt được như thế.

Tần Hàm Dịch đột nhiên dừng chân lại, nhìn Hạ Lam, hỏi lại: “Năm xưa em chọn Hứa An Ca là vì cảm thấy anh ấy tốt hơn anh à?”

“Không phải.” Hạ Lam lắc đầu theo bản năng, cô ta không hề nói dối, trong lòng cô ta, Tần Hàm Dịch từ trước tới nay đều rất hoàn mỹ, những lúc được ở cùng anh cô ta lại càng cảm thấy rất tự hào.

Thế nhưng, sau đó Hứa An Ca xuất hiện, cô ta chẳng suy nghĩ xem Hứa An Ca có điểm nào tốt, hoặc là chỉ cần vừa nhìn, sự bối rối trong ánh mắt anh đã làm cho cô ta can tâm tình nguyện cùng anh rong ruổi trên khắp những con đường, thậm chí là đi tới cùng trời cuối đất.

Cuối cùng thì cô ta cũng đã hiểu ý của Tần Hàm Dịch, việc ai tốt hơn ai không quan trọng, chỉ đơn giản là anh đã yêu Diệp Dĩ Muội.

Tần Hàm Dịch mỉm cười hòa nhã với cô ta rồi nhấc chân bước đi.

Đây là sự chúc phúc cuối cùng anh có thể dành cho Hạ Lam, anh hi vọng cô ta nhận ra sự sai lầm của mình mà quay đầu, còn về việc giữa anh và Hạ tổng, anh muốn dùng cách của những người đàn ông với nhau để giải quyết, chứ không phải lôi kéo phụ nữ vào.

“Tần thiếu gia, chân của anh?” có bác sĩ nhắc nhở anh.

“Không sao!” Tần Hàm Dịch xua tay, bước chân lại bước dài hơn về phía thang máy.

Anh phải nhanh chóng đi xem xem cái trống khí của anh thế nào rồi, tới muộn nói không chừng cô lại mắng anh!

Nghĩ tới đây, môi anh khẽ nở nụ cười, đó là nụ cười hạnh phúc bao nhiêu năm nay mới có được mang tên hạnh phúc Diệp Dĩ Muội.....

Chân Tần Hàm Dịch tuy là bị thương, nhưng vừa nghĩ tới việc ở dưới tầng còn có người phụ nữ của mình đang đợi, bước chân của anh lại nhanh hơn một chút.

Đàn ông có những lúc, thực sự là kiên cường hơn phụ nữ rất nhiều.

Chỉ là, khi anh đang vô cùng mong chờ đi tới chỗ chiếc xe thì lại chỉ nhìn thấy tài xế ngồi trên xe.

Tài xế thấy anh đi ra, lập tức xuống xe, mở cửa xe cho anh.

“Thiếu phu nhân đâu? Chưa quay về à?” Tần Hàm Dịch nheo mày, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Diệp Dĩ Muội chắc là đang giận hờn anh nên mới chưa quay về xe.

“Vẫn chưa ạ!” tài xế lắc đầu, nhìn Tần Hàm Dịch có chút sợ hãi.

Tần Hàm Dịch lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Diệp Dĩ Muội.

Thế nhưng, tắt máy, điện thoại của cô sao lại tắt máy rồi.

Con tim anh như lặng đi, anh gọi điện cho Tiêu Nhiên, bên kia bắt máy, anh bèn ra lệnh: “Tiêu Nhiên, tìm số điện thoại của Cao Thiên Du ở tạp chí Phong cho tôi.”

Người lúc này anh có thể nghĩ tới chỉ có Cao Thiên Du thôi.

Ngoài cô ra, Diệp Dĩ Muội dường như cũng chẳng có bạn bè gì.

Động tác của Tiêu Nhiên rất nhanh, không tới năm phút sau đã tìm ra số điện thoại của Cao Thiên Du, chỉ là, tuy chỉ năm phút ngắn ngủi nhưng đối với Tần Hàm Dịch mà nói thì nó chẳng khác nào một đêm.

Anh không thể không tự trách, anh không nên để cô xuống một mình.

Nếu không có vụ tai nạn lúc ban ngày, có thể anh sẽ không quá lo lắng như vậy.

Thế nhưng, qua sự việc đó, anh thực lòng sợ lại xảy ra tai nạn bất ngờ gì.

Anh dường như đang run tay lên mà gọi điện cho Cao Thiên Du.

Cao Thiên Du và Lục Danh Dương sau khi ân ái, lúc này đang nằm ngủ mơ màng, chuông điện thoại thì không ngừng vang lên.

Lục Danh Dương ngồi dựa trên giường, toàn thân không mặc gì, chỉ liếc nhìn điện thoại không ngừng nhấp nháy rồi thu ánh mắt về, như thể không nhìn thấy gì vậy.

Giữa hai người bọn họ luôn như vậy, ai cũng không can dự vào cuộc sống riêng của người kia, cho dù chỉ là một việc nhỏ.

Cao Thiên Du vuốt vuốt mái tóc, quờ tay tìm điện thoại, giọng nói khàn khàn: “Ai đấy?”

“Cao Thiên Du, Diệp Dĩ Muội có gọi điện cho cô không?” Tần Hàm Dịch cũng hỏi ngay vào vấn đề chính.

“Dĩ Muội?” Cao Thiên Du mơ màng hỏi lại, vừa dứt lời cô ngồi bật dậy: “Dĩ Muội làm sao? Cô ấy không liên hệ gì với tôi.”

Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy liền cúp máy luôn, sau đó gọi vào một số khác.

Còn Cao Thiên Du thì bị anh dọa cho một trận như vậy, không còn ý nghĩ gì ngủ nghê nữa, ấn số máy của Tần Hàm Dịch gọi lại cho anh, thế nhưng điện thoại anh luôn trong tình trạng máy bận.

Trong lòng cô đột nhiên hoảng hốt kì lạ, luôn cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.

Vậy là, cô lập tức lại gọi điện cho Diệp Dĩ Muội, thế nhưng, tắt máy, điện thoại của Diệp Dĩ Muội tắt máy rồi.

Cao Thiên Du nghe tiếng thông báo rằng đã tắt máy ở đầu dây bên kia, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, bèn đi ra khỏi giường.

“Sao thế?” Lục Danh Dương nheo mày hỏi.

“Hình như Dĩ Muội xảy ra chuyện rồi.” Cao Thiên Du nói lí nhí, cô quay người lôi cánh tay của Lục Danh Dương: “Danh Dương, giúp em đi tìm Dĩ Muội có được không?”

“Được, em đừng lo lắng quá!” Lục Danh Dương vỗ nhẹ vào cánh tay cô: “Có thể cô ấy cãi nhau với Tần Hàm Dịch nên mới trốn anh ấy thôi, chưa chắc có chuyện gì đâu.”

“Có thể là em đã căng thẳng quá rồi.” Cao Thiên Du nói với bản thân, điện thoại tắt máy cũng không phải là chuyện lớn gì, thế nhưng, trong lòng cô lại luôn thấy bất an, không có cách nào để không lo lắng.....

Diệp Dĩ Muội không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy cơ thể mình rất nóng, rất nóng.....

Cổ họng cô khô đặc, cô cố gắng hắng giọng, dường như sắp không nói được vậy, trong cơn mơ màng, cô nghe thấy có người nói.

“Lão đại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? em nhớ hình như em đã từng nhìn thấy cô gái này trên báo.” Một người đàn ông, có chút lo lắng liền hỏi.

“Tiền chúng ta cũng nhận rồi, bây giờ lo lắng cũng vô dụng. Mặc kệ cô ta là ai, chỉ có thể oán rằng cô ta đen đủi, đắc tội người khác.” Một người đàn ông khác nói.

“Lão đại, rốt cuộc cô ta đã đắc tội ai mà người đó lại hận cô ta thế?” tuy rằng anh ta đã chấp nhận làm những việc thế này nhưng cũng cảm thấy đối với một cô gái như thế này là thất đức.

“Ở đâu ra mà lắm lời thế?” tên lão đại đó hết kiên nhẫn trả lời anh ta mà gầm lên.

Bị mắng cho sợ hãi, tên đó liền im bặt.

“Sao cô ta vẫn chưa tỉnh?” người đàn ông được gọi là lão đại nhìn cô gái đang nằm hôn mê trên giường nói vẻ hoài nghi.

“Chắc là tỉnh rồi ạ!” cái tên khúm rúm kia nói.

“Thôi bỏ đi, không cần đợi cô ta tỉnh, tránh đêm dài lắm mộng, bây giờ hãy lột nó ra cho ta....” kẻ lão đại đó nói vẻ bực dọc.

“Vâng, lão đại.” tên đàn em mau chạy lại bên giường, nhìn cơ thể nhỏ bé nằm trên giường, đang duỗi thẳng tay ra.

Tuy hắn ta lo lắng sau này sẽ gặp chuyện nhưng bây giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lại trẻ trung thế này, hắn ta không thể không động lòng.

Khi hắn ta đưa tay ra trước người Diệp Dĩ Muội, cô hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi mà tỉnh hẳn.

Đột nhiên mở mắt ra, cô ngồi phắt dậy trên giường, tên đó bị cô đột nhiên phát hiện, thiếu chút nữa thì giật bắn mình ngã xuống đất.

“Các người là ai?” Diệp Dĩ Muội ngồi dậy, dựa lưng vào tường, nhìn hai người trong căn phòng với ánh mắt cảnh giác.

Hai người đàn ông cũng không được coi là cao lắm nhưng khá béo, bọn chúng cởi trần nhìn có vẻ phục phịch, trên đầu cả hai đều đeo mặt nạ, chỉ để lộ ra hai con mắt, căn bản nhìn không rõ mặt mũi thế nào.

“Tiểu mỹ nhân, đừng có phản kháng, bọn ta sẽ không làm hại em đâu.” Người đàn ông được gọi là lão đạo, nhìn Diệp Dĩ Muội khuôn mặt đỏ ửng lên vẻ yếu đuối, phần dưới cơ thể hắn nóng ran lên, trong lòng nghĩ, đúng là miếng mồi ngon.

Diệp Dĩ Muội nhìn vào ánh mắt thèm thuồng như lang sói của hai người đàn ông, cô có ngốc nữa cũng hiểu hai bọn chúng muốn làm gì.

Còn cơ thể cô, rõ ràng là có điều gì đó bất thường, toàn thân cô không những nóng ran lên, thậm chí còn ngứa ngáy.

“Bỏ tôi ra, tôi cho các anh tiền.” Cô cố gắng nói giọng khàn khàn, giọng nói cô run lên.

“Tiền? Em có thể cho bọn này bao nhiêu?” tên lão đại cảm thấy có vẻ hứng thú, cô gái này đã đến nước này rồi vậy mà vẫn bình tĩnh tới mức ra điều kiện với bọn họ.

“Các người muốn bao nhiêu?” Diệp Dĩ Muội cảnh giác nhìn người đàn ông đang tiến gần lại phía mình từng bước một, bàn tay cô đang lần mò tới chiếc đèn bàn để trên chiếc bàn cạnh đầu giường.

“Bọn ta muốn có em.” người đàn ông để lộ ra ánh mắt dâm tục, đột nhiên nhảy bổ về phía Diệp Dĩ Muội.

Bọn họ tuy không phải là những kẻ tốt đẹp gì, nhưng khi đã nhận tiền của người ta thì cũng đương nhiên không thể dễ dàng thay đổi, chủ yếu là cũng không dám làm trái lại bởi vì bọn họ biết người đứng sau chuyện này bọn họ không đắc tội được.

Diệp Dĩ Muội chẳng suy nghĩ gì, cô cầm lấy chiếc đèn bàn, đập vào người đó.

Người đàn ông không hề phòng vệ, liền bị đèn bàn đập vào đầu.

Hắn ta kêu lên một tiếng, tuy không thấy máu nhưng cũng rất đau.

Ánh mắt dâm tục của người đàn ông đột nhiên biến mất, hắn ôm đầu, nói với kẻ đứng bên cạnh: “Xông lên cho ta.”

“Các người không được đụng vào tôi, nếu Tần Hàm Dịch biết, anh ấy sẽ nhất định không tha cho các người đâu.” Cơ thể cô áp sát vào tường, không ngừng run lên lẩy bẩy.

Nếu bọn chúng giết cô cô cũng sẽ không sợ, thế nhưng gặp phải chuyện như thế nào, không có cô gái nào là không sợ.

“Tần Hàm Dịch? sao nghe quen thế nhỉ?” tên đàn em dừng chân lại, nhìn vào lão đại, anh ta khẳng định anh ta đã nghe qua cái tên này.

“Còn không chịu ra tay đi, lề mề cái gì hả?” tên lão đại đó chắc là lúc này đang tức giận, đương nhiên là không có tâm trạng đâu mà nghĩ xem Tần Hàm Dịch là ai.

Hắn ta thậm chí còn không nghe rõ Diệp Dĩ Muội nói cái tên đó.

Diệp Dĩ Muội nhìn thấy tên đàn em kia đang do dự, vội càng hướng ánh mắt về phía hắn, nói: “Tần Hàm Dịch là tổng tài của tập đoàn quốc tế Tần thị, tôi là Tần thái thái, chỉ cần các anh thả tôi ra, tôi đảm bảo bọn họ sẽ cho các anh rất nhiều tiền.”

Tên đàn em nheo mày, đột nhiên giật mình, nói lớn với lão đại: “Lão đại, cô ta là vợ của Tần Hàm Dịch – tổng tài tập đoàn Tần thị, em nhớ ra rồi, đợt trước em nhìn thấy cô ta trên báo.”

“Mẹ kiếp!” lão đại vừa nghe thấy cũng có chút ngơ người ra.

Nếu anh ta biết người này là vợ của Tần Hàm Dịch thì anh ta đã không nhận làm vụ này.

Người thuê anh ta rõ ràng đã nói, cô gái này chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ nên phải dạy cho cô ta một bài học.

Anh ta vừa nghĩ, kẻ thứ ba đa phần thì không có kẻ chống lưng, danh tiếng của người như thế cũng chẳng còn, thậm chí là còn tai tiếng, ông chủ phía sau cô ta nhất định sẽ sẽ mặc kệ không thèm quan tâm cô ta.

Thế nhưng, tình hình bây giờ là thế nào?

Tần gia có tiền có quyền, dù là hắc đạo hay là chính đạo thì cũng đều sợ hãi vài phần, nếu anh ta đụng vào vợ của Tần Hàm Dịch, anh ta chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

Anh ta đang do dự, chuông điện thoại liền vang lên, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, lập tức bắt máy, mở miệng chất vấn: “Cô ta là vợ của Tần Hàm Dịch, sao lại lừa tôi?”

“Thế thì sao chứ? Tần Hàm Dịch không yêu cô ta, cô ta chính là kẻ thứ ba lên ngôi thôi.” Đối phương sử dụng máy thay đổi giọng nói, tiếng nói khàn khàn, rè rè truyền tới.

“..........” người đàn ông do dự trong giây lát, tin tức về Tần Hàm Dịch có ở khắp nơi, anh ta đương nhiên cũng nghe nói, cũng biết đại khái là Tần Hàm Dịch đối xử với Diệp Dĩ Muội không phải rất tốt, vì thế anh ta đang do dự.

“Nếu anh không muốn làm vụ nào thì tôi có thể dành 20 vạn còn lại cho người khác làm.” Đầu dây bên kia kịp thời đưa ra lời dụ dỗ.

“Tần Hàm Dịch sẽ không tim tôi báo thù chứ?” anh ta vẫn không yên tâm liền hỏi lại.

“Anh cảm thấy Tần Hàm Dịch còn quan tâm tới một người phụ nữ đã thành ra như thế à?” đầu dây bên kia truyền tới một điệu cười ghê rợn làm cho anh ta cũng phải rùng mình.

“Cái này....” anh ta nghĩ kể ra thì cũng đúng, nhưng đang nghĩ liệu có thể lấy cái cớ này mà đòi nhiều hơn một chút không?

“Đừng có giở trò với tôi, tôi biết về anh đấy, nếu như sự việc này không thành, tôi sẽ làm cho anh phải nhổ mười vạn lúc trước đưa cho anh ra, cùng lắm thì tôi dùng số tiền này mua mạng của anh.” đầu dây bên kia bắt đầu lên tiếng uy hiếp, giọng nói lạnh lùng như ma quỷ.

Lúc trước kẻ đó không tìm người của xã hội đen thực sự mà chỉ tìm bọn liu riu này đã lường trước hắn ta sẽ sợ, dễ khống chế, cũng không dễ dàng bị Tần Hàm Dịch điều tra ra.

“Tôi biết rồi, cho tôi hai mươi phút, tôi sẽ gửi ảnh vào điện thoại anh.” người đàn ông có chút bực dọc trả lời rồi cúp máy, nhìn về phía đàn em của mình: “Cởi quần áo ra, mau bắt đầu đi.”

“Lão đại, khi anh chụp thì cẩn thận chút nhé, đừng chụp cả mặt em vào đấy đấy!” tên đàn em lờ mờ cảm thấy có điều gì bất thường, trong lòng cũng sợ hãi nếu mình bị lộ mặt ra thì sau này sẽ phiền phức.

“Yên tâm đi!” người đàn ông nói động viên.

Còn Diệp Dĩ Muội tranh thủ lúc hai người đang nói chuyện, cô đã lần tới cửa nhà vệ sinh, tận dụng lúc bọn họ không để ý, cô đột nhiên kéo cửa nhà vệ sinh ra, chui vào trong, bàn tay run run khóa trái cửa lại.

Hai người lúc trước không để ý tới cô cũng bởi vì nghĩ chỉ một căn phòng thế này, cô chẳng chạy đi đâu được.

Nhìn thấy cô chốn vào nhà vệ sinh, bọn chúng cũng không hề lo lắng, một trong số hai kẻ ra hiệu bằng mắt cho kẻ kia, tên đàn em giơ chân đá vào cánh cửa nhà vệ sinh.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa nhà vệ sinh bị đá tung ra, Diệp Dĩ Muội đang cố kéo cửa sổ nhà vệ sinh.

“Muốn chạy à?” tên lão đại xông lên, túm tóc Diệp Dĩ Muội kéo lại.

Hắn ta vốn dĩ đã đang tức giận cô từ nãy rồi, giờ cô lại dám chạy trốn nữa à?

Cơ thể Diệp Dĩ Muội đã yếu đuối, giờ cũng chẳng còn mấy sức lực, lúc này bị hắn ta kéo lại, đầu cô đập vào tường, chảy máu ra, cơ thể mềm nhũn trượt xuống.

Người đàn ông nhìn chiếc vòi hòa sen trên đỉnh đầu Diệp Dĩ Muội, hắn ta liền tiến lên kéo nó xuống, mở vòi nước ra, nước từ vòi hoa sen dội vào người cô.

“Cầm lấy.”

Ngay sau đó, hắn đưa vòi hoa sen cho kẻ đàn em của mình, còn hắn thì cầm điện thoại, bèn nhằm Diệp Dĩ Muội mà chụp ảnh.

Quần áo trên người Diệp Dĩ Muội rất nhanh sau đó bị ướt mà nhìn thấu được cả bên trong, chiếc áo sơ mi mỏng dính chặt vào người cô, cơ thể với những đường cong gợi cảm đều hiện hết ra và hai người đàn ông không nhịn được mà nuốt nước bọt ừng ực.

Vốn dĩ bọn họ đã cho cô uống thuốc, muốn cô hôn mê đi và làm nhục cô.

Thế nhưng bây giờ, bọn họ đã biết cô là Tần thái thái, vì vậy khó lòng mà tránh khỏi sợ hãi.

Diệp Dĩ Muội muốn bò lên, thế nhưng, cảnh vậy trước mặt cô đều mờ ảo, cơ thể mềm nhũn ra, căn bản không có sức lực mà đứng dậy, chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm: “Đừng... Tần Hàm Dịch....cứu em....”

Người đàn ông sau khi chụp vài kiểu ảnh, ra hiệu cho đàn em: “Lột quần áo ra cho lão tử.”

Tên đàn em đó ngập ngừng khó xử, chỉ biết khóa vòi nước lại, đi lại gần, quỳ xuống trước mặt Diệp Dĩ Muội.

“Tránh ra....đừng có động vào tôi... Tần Hàm Dịch sẽ không tha cho các người đâu.....” Diệp Dĩ Muội hay tay vòng trước ngực, mắt nheo lại, giọng nói phản kháng không còn thật rõ ràng.

“Còn không ra tay? Không muốn có số tiền phần mày à?” kẻ đứng bên cạnh đang cầm điện thoại chuẩn bị sẵn sàng gầm lên bực dọc.

“Vâng, lão đại.” tên đàn em đó chỉ có thể đưa tay ra chạm vào chiếc áo của Diệp Dĩ Muội, hắn ta hành động rất nhanh, bỗng chốc đã lột được chiếc áo sơ mi ngắn tay ra, để lộ ra chiếc áo ngực màu đen phía trong.

Nước mắt Diệp Dĩ Muội chảy dài trên má, cô rất muốn hét to lên kêu cứu mạng, thế nhưng cổ họng cô chỉ phát ra được thứ âm thanh yếu ớt.

Cô rất muốn đâm đầu vào tường chết luôn đi, để không còn phải đối diện với những việc tiếp theo sẽ xảy ra, thế nhưng, ngay cả sức đứng lên để đâm đầu vào tường cũng không có nữa.

Cùng với tiếng vải của chiếc áo sơ mi bị xé toạc ra, trái tim cô lúc này cũng đã dần đi đến tuyệt vọng, cô sợ hãi chỉ biết đưa tay che lên ngực, cố gắng di người về phía sau.

“Kéo tay cô ta ra phía sau lưng.” Người đàn ông nheo mày, ra lệnh cho tên đàn em.

“Vâng, lão đại.” tên đàn em nắm chặt lấy hai cổ tay Diệp Dĩ Muội, kéo ra phía sau lưng.

Đột nhiên, ngực cô lúc này chỉ được che bằng một chiếc áo ngực màu đen, che đi phần quan trọng nhất.

Người đàn ông nhìn bầu ngực trắng nõn nà đó mà chảy cả nước miếng, hắn điên loạn ấn nút chụp trên điện thoại chụp liền lúc mười mấy kiểu.

“Đưa cô ta lên giường.” Người đàn ông lại ra lệnh, thực ra hắn ta cũng vội và lo lắng, không muốn kéo dài thêm nữa, chỉ sợ chậm trễ thì có điều bất chắc gì xảy ra.

Dứt lời, hắn đi ra ngoài trước, giao nơi này lại cho tên đàn em.

“Vâng, lão đại.” tên đàn em chỉ có thể kéo Diệp Dĩ Muội từ dưới đất lên, hắn xốc tay cô lên, lôi ra ngoài.

Diệp Dĩ Muội không ngừng nói với bản thân, cô không thể tuyệt vọng, cô không thể tuyệt vọng, kể cả là chỉ còn một sợi dây hi vọng, thậm chí là có cơ hội để chết cũng còn hơn là để cho bọn chúng làm nhục thế này.

Cuối cùng, trong ánh mắt mơ hồ của cô, cô lắc đầu vài cái, dùng lực nâng một cánh tay của mình lên, nắm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bồn rửa mặt, cố dùng hết sức lực đập vỡ chiếc cốc đó ra.

Tên đàn em đó giật mình sợ hãi khi nghe thấy tiếng cốc thủy tinh vỡ, khi hắn nhận ra và nhìn Diệp Dĩ Muội thì cô đã đem mảnh vỡ chiếc cốc đặt lên cổ mình.

“A, Cô làm cái gì đấy hả?” tên đàn em sợ hãi kêu lên một tiếng, thả tay kia của cô ra.

Cơ thể yếu ớt của Diệp Dĩ Muội ngồi xuống đất, mảnh vỡ chiếc cốc vẫn được giữ trên cô, cô nói uy hiếp: “Thả tôi đi....”

Tuy lúc này thần chí cô không được thật minh mẫn, nhưng cô lờ mở vẫn có thể nhìn ra, hai tên này thực ra cũng sợ xảy ra chuyện.

Kẻ vừa đi ra ngoài, lúc này nghe thấy có tiếng động lại lập tức xông vào, nhìn thấy tình hình trong phòng tắm liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Lão đại, hay là chúng ta đi đi! Nếu như thật sự có án mạng thì chúng ta sẽ ngồi tù đấy!” tên đàn em nhìn vào cổ Diệp Dĩ Muội đang không ngừng rỉ máu ra.

“Mẹ mày nữa!” người đàn ông cũng biết tình hình không thuận lợi rồi, liền mắng một tiếng rồi nói: “Chúng ta đi.”

Tên đàn em đó đang sợ hãi, hắn chạy nhanh hơn bất kì ai, vội vàng cùng với tên lão đại ra khỏi phòng tắm, nhặt quần áo vừa nãy cởi ra dưới đất mặc vào người, vừa chạy vừa bò đi.

Diệp Dĩ Muội ngồi dựa vào tường trong phòng tắm, cuối cùng cũng thở phào một tiếng, nhưng lúc này cô cũng không dám để cho bản thân mình được nghỉ ngơi hoàn toàn, cô bám vào tường, cố vài lần cô mới miễn cưỡng đứng dậy được, loạng choạng bước ra khỏi nhà tắm.....

Lúc này, cảnh vật trước mắt cô đang không ngừng xoay vòng, cô dựa vào cảm giác, đi tới bên giường, ngồi xuống dưới đất, quờ lên chiếc điện thoại trên mặt tủ ở đầu giường, ấn số điện thoại của Cao Thiên Du....

Điện thoại vừa đổ chuông đầu dây bên kia đã nhanh chóng có người bắt máy, truyền đến giọng nói lo lắng của Cao Thiên Du: “Dĩ Muội, cậu đang ở đâu?”

“Thiên Du, đừng nói với bất kì ai, đưa tới đi......” Diệp Dĩ Muội cố gắng lên tiếng, ý thức lúc này càng lúc càng mở nhạt.

Cô không thể để cho bất kì ai nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, cô sợ những tiếng cười chế giễu, nhạo báng đó, càng sợ ánh mắt khinh bỉ của Tần Hàm Dịch.

“Dĩ Muội, cậu ở đâu?” Cao Thiên Du thật sự hốt hoảng, bởi vì giọng nói của Diệp Dĩ Muội rõ ràng là không bình thường.

“Tớ không biết....cậu kiểm tra số điện thoại này.....” tiếng nói củ Diệp Dĩ Muội càng yếu ớt hơn, nói tới cuối cùng, ngay đến cả cảnh vật đang đảo lộn trước mắt cũng biến mất rồi....

“Bộp!” điện thoại rơi xuống đất, người cô cũng ngã xuống.

Diệp Dĩ Muội cảm thấy đầu rất đau, rất đau, đau tới nỗi như sắp nổ tung ra vậy, trong đầu có rất nhiều hình ảnh cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, giống như một cái bóng đem, nhốt cô vào trong, ép hết không khí xuống không cho cô thở mà cũng không cho cô hét lên.

Cô hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng đột nhiên lại nghe thấy có người đang cười giọng cười ghớm ghiếc bên tai cô.

Sau đó, bỗng nhiên một khuôn mặt ghê rợn lóe qua trước mắt cô.

“Đừng.....” tiếng kêu bất ngờ được bật ra, cô mở mắt, trần nhà màu trắng lọt vào tấm mắt cô.

“Dĩ Muội, đừng sợ, có anh ở đây.”

Một giọng nói lo lắng nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, lúc này cô mới phát hiện tay mình đang được nắm bởi một bàn tay ấm áp.

Chỉ là, dường như đó vẫn không đủ, cô vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

“Không sao rồi, Dĩ Muội, đừng sợ.” Anh thấp giọng nói khàn khàn, trong giọng nói đó rõ ràng là sự thương xót, một bàn tay đặt lên bên má cô, lau đi những giọt nước mắt.

Cô quay đầu sang, nhìn vào đôi mắt quan tâm đó, cô mới phát hiện mắt anh cũng đỏ lên, long lanh nước mắt.

Lúc này nhìn anh rất vụng về, bối rối, hốc hác, trên cằm râu cũng đã mọc ra xồm xoàm.

Từ trước tới giờ anh đều ưa sạch sẽ, là người rất chú ý tới hình tượng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy.

Cô mím chặt môi, cố kìm nén lại cảm xúc đau đớn và căng thẳng trong lòng, sau đó cô nói thờ ơ: “Em muốn gặp Thiên Du....”

Tần Hàm Dịch hít thở một hơi thật sâu, nén nỗi đau trong lòng lại, khẽ lên tiếng nói với cô: “Cô ấy đi giải quyết một số việc rồi, lát nữa sẽ tới thăm em....”

Cơ thể Diệp Dĩ Muội đột nhiên run lên, cô bỗng nhớ tới những bức ảnh đó.

“Có phải có người đã đăng lên tạp chí những bức ảnh đó?” cô vừa mới ổn định cảm xúc thì lại bị kích động.

“Không có đâu, em yên tâm đi! Không có ai dám đăng đâu!” Tần Hàm Dịch vội vàng trả lời để làm cô yên tâm.

Chỉ là, lời của anh có một nửa là thật thôi.

Báo và tạp chí thì sợ Tần gia, còn mạng xã hội thì đang truyền đi ầm ầm.

Nhưng, lúc này anh không thể để cho cô biết.

Cô đã hôn mê ba ngày rồi, bác sĩ nói đã gặp phải kích động quá lớn nên mới thế này, sau khi người bệnh tỉnh lại, cố gắng đừng để cô bị kích động bởi bất cứ điều gì nữa.

Bởi vì hung thủ ra tay với những thủ thuật rất tinh vi vì vậy khi Tần Hàm Dịch tìm thấy Diệp Dĩ Muội cũng gần với lúc Cao Thiên Du tìm thấy cô.

Sau khi bọn tấn công bắt cô đưa lên một chiếc xe đen, liền lái xe tới một nơi không có camera trên đường và vứt cô xuống, sau đó nữa lại đổi một chiếc xe khác rồi mới đưa Diệp Dĩ Muội tới một nhà nghỉ.

Anh đã dùng thế lực của mình để không ngừng tạo áp lực cho cục giao thông, cục cảnh sát, kiểm tra camera trên tất cả các con đường gần đó, phát động một lượng lớn nhân lực và vật lực mới định vị được Diệp Dĩ Muội bị bắt đưa tới nơi nào.

Và khi bọn họ kịp tới nơi thì Diệp Dĩ Muội đang dựa vào giường, hôn mê bất tỉnh, máu chảy ra từ cổ đã nhuộm ướt chiếc áo sơ mi bị xé rách nhưng vẫn bám trên người....

Cái bộ dạng bệ rạc đó lại trong lúc hôn mê không tức giận được nữa đã làm cho anh sợ tới nỗi suýt không đứng vững.

Anh kìm chế lại cảm xúc, ngay lập tức cởi chiếc áo vest của mình ra quàng lên người cô, đi thẳng tới bệnh viện.

Lần đầu tiên anh điên cuồng muốn nhanh tới bệnh viện đến thế, không còn tâm trí mà để ý tới điều gì khác.

Bác sĩ nói: “May mà không cứa vào điểm nguy hiểm, lại đưa tới bệnh viện kịp thời, nếu như muộn thêm một chút nữa....”

Lời phía sau, anh nghe không được rõ cho lắm, anh nghĩ có thể đó là do bản năng, những lời đó không lọt được vào tai!

Anh không dám tin, nếu như anh tới muộn một lát thì hậu quả sẽ thế nào.

Nếu như cô có chuyện gì thì anh phải làm thế nào?

Anh tự trách mình, tự trách mình đến phát điên lên, nếu như ngày hôm đó anh cùng rời đi với cô thì sẽ không xảy ra những chuyện thế này....

Còn về việc những bức ảnh kia, đã xảy ra vào ngày thứ hai khi cô hôn mê.

Người đứng sau việc đó dường như đã định liệu được rằng anh sẽ đưa lời cảnh báo với các trang báo và tạp chí.

Vì vậy, người đó đã lựa chọn cách đưua lên mạng để công bố việc này trước.

Tần Hàm Dịch lập tức đã chi rất nhiều tiền để dập tắt tin tức, khó khăn lắm thì mới có rất nhiều trang mạng lớn đã xóa tin bài đi, sáng ngày hôm nay tạp chí Phong lại nhằm vào anh một đòn nặng.

Khi mà tất cả các tạp chí đều không dám đăng tin bài thì tạp chí Phong không chỉ đã đăng bài mà còn đăng cả những bức ảnh mà Diệp Dĩ Muội đã chịu nhục.

Đây là điều mà Tần Hàm Dịch không thể chịu đựng được, anh nhất định sẽ làm cho tạp chí Phong phải trả giá đắt về việc này.

Còn Cao Thiên Du vốn cũng ở trong bệnh viện theo sát tình hình Diệp Dĩ Muội, nhưng vừa nghe thấy tin tức cô liền lập tức quay trở về công ty.

Trước mặt người khác, đặc biệt là ở công ty, cô đều duy trì tính chuyên nghiệp trong cách làm việc của mình..

Thế nhưng, lần này, cô lại mất đi lý trí, đi thẳng tới phòng làm việc của Lục Danh Dương.

“Cao tiểu thư, Lục tổng đang ở bên trong bàn công chuyện với khách, cô không thể vào.” Triệu Oanh vội vàng đi ra từ vị trí của mình, ngăn đường đi của Cao Thiên Du lại.

“Cô lập tức tránh ra cho tôi!” Cao Thiên Du lúc này hai mắt đã đỏ lên.

“Cao tiểu thư, xin hãy chú ý thân phận của cô.” Triệu Oanh bị cô gầm vào mặt, khuôn mặt có chút khó coi.

Cao Thiên Du không có tâm trạng đâu mà phí lời với cô ta, đưa tay đẩy cô ta ra, xông thẳng về phía phòng làm việc của tổng tài.

Cô dùng hết sức đẩy cảnh cửa rầm một cái, Lục Danh Dương ngồi phía sau bàn làm việc giật mình, khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta lại không hề có một chút ngạc nhiên.

“Ở đây tôi còn có chút việc gấp cần giải quyết, chúng ta nói tới đây đã!” Lục Danh Dương nhìn vào màn hình máy tính nói một câu, ngay sau đó gập chiếc máy lại, kết thúc cuộc họp qua mạng.

“Tổng tài.” Triệu Oanh lúc này cũng tập tễnh chạy vào, vừa nãy bị Cao Thiên Du đẩy ngã trẹo cả chân.

“Cô ra ngoài trước đi.” Lục Danh Dương còn chưa nói dứt lời, Cao Thiên Du đã cầm cuốn tạp chí trên tay vứt vào mặt anh ta.

Triệu Oanh đứng ở cửa nhìn thấy mà ngây người ra, động tác đóng cửa lại nhìn như một cỗ máy, lùi ra.

Mặt Lục Danh Dương bị cuốn tạp chí đập vào hằn một vết đỏ lên, rất đau.

Nhưng, thần sắc trên mặt anh ta vẫn không hề có một chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh nhìn Cao Thiên Du, nói nghiêm khắc: “Cao Thiên Du, bây giờ là giờ làm việc, anh là cấp trên của em.”

“Tại sao anh phải làm như vậy? Anh thấy Dĩ Muội vẫn chưa đủ thê thảm à?” Cao Thiên Du hai mắt đỏ ngầu, gầm lên với Lục Danh Dương.

Hình ảnh Cao Thiên Du thế này, Lục Danh Dương chưa từng thấy.

Trong ấn tượng của anh, cô lúc nào cũng cười cười nói nói, từ trước tới giờ không có việc gì đáng để cô rơi nước mắt.

Thế nhưng, bây giờ hai mắt cô đang đỏ lên ọng nước, chất vấn anh ta.

“Tạp chí Phong không hề vi phạm gì về quy định nghề nghiệp.” Lục Danh Dương lạnh nhạt trả lời.

“Lục Danh Dương, anh không cảm thấy thất đức sao? Dĩ Muội là người bị hại, tại sao anh lại phải làm hại cô ấy như thế?” Cao Thiên Du đột nhiên cảm thấy, từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấu Lục Danh Dương.

“Tạp chí Phong chỉ là đứng ở góc độ chính nghĩa mà đăng bài về việc này, không hề nói cô ấy không phải là kẻ bị hại.” bộ dạng của Lục Danh Dương vẫn rất thờ ơ, dường như Cao Thiên Du đang làm loạn vô cớ.

“Không, đây đều là cái cớ, đều là những lí do giả dối, thực ra đăng bài này chẳng qua để báo thù Tần Hàm Dịch đúng không?” Cao Thiên Du sao lại có thể quên, ngày hôm đó anh nói phía bên Mỹ bảo bọn họ đăng tin bài về những việc liên quan tới Tần Hàm Dịch!

Cuối cùng, không nắm bắt được yếu điểm của Tần Hàm Dịch, bèn đem mục tiêu di chuyển sang Diệp Dĩ Muội.

Thế nhưng, anh ta có từng nghĩ đến cảm nhận của cô không?

“Thiên Du, đừng quên mất nghề nghiệp của em là gì, nếu em muốn nói tới chuyện riêng, vậy thì đợi tan làm hãy nói.” Lục Danh Dương không muốn cãi nhau với cô, lập tức liền nói ý đuổi cô.

“Lục Danh Dương, giữa chúng ta kết thúc rồi.” Cao Thiên Du nhìn anh ta cười lạnh lùng, nói dứt lời một câu, cô quay người bước đi không một chút lưu luyến.

Đúng, lời nói công tư phân minh là do chính cô nói ra.

Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Lục Danh Dương có thể hành động tuyệt tình thế này, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của cô, công tư phân minh chẳng qua là một cái cớ mà thôi.

Cao Thiên Du kể cả có thế nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh người đàn ông đã làm tổn hại đến bạn mình.

Lục Danh Dương nhìn theo bóng dáng Cao Thiên Du rời đi, khẽ thở dài một tiếng rồi cười chế nhạo thành tiếng.

Khi cô vì bạn cô mà cắt đứt quan hệ với anh, cô có từng nghĩ tới tình cảnh khó xử của anh?

Tạp chí Phong không phải là của nhà anh mở ra, anh cũng nhìn sắc mặt của lãnh đạo mà làm việc kiếm miếng ăn!

Thế nhưng cô vừa bước vào cửa, buông lời mắng mỏ, đã định sẵn tội cho anh.

Anh còn có thể nói gì? Nói là bản thân phải chịu áp lực à? vậy thì liệu cô có lại cảm thấy, anh chẳng có hi vọng, chẳng được cái việc gì?

Lục Danh Dương đưa tay sờ lên mặt mình, sờ lên chỗ vết thương vừa bị cô ném vào, đau điếng đi, thế nhưng nỗi đau này cũng không đau bằng nỗi đau trong tim anh.

Chia tay đi! Chia tay cũng tốt, anh cũng mệt mỏi rồi.

Tần Hàm Dịch cứ tưởng rằng, sự việc có thể giấu được, thế nhưng, Diệp Dĩ Muội vẫn biết, khi cô được Tần Hàm Dịch đưa về nhà vào ngày thứ hai.

Hơn nữa, người nói với Diệp Dĩ Muội về sự việc này không phải ai khác mà chính là mẹ của Tần Hàm Dịch.

Ngày hôm đó Tần Hàm Dịch không muốn đi, cứ cảm thấy sẽ có chuyện.

Thế nhưng, anh đã trông cô mấy ngày liền, về phía công ty, vì việc của Diệp Dĩ Muội mà đang nháo nhào lên, lại thêm với việc Hạ gia đang gây sóng gió, tất cả các thành viên hội đồng quản trị đều đang ép anh xuất hiện.

Diệp Dĩ Muội nhìn ra là anh đang có việc, bèn khuyên: “Anh có việc thì cứ đi đi, Thiên Du sẽ tới nhanh thôi.”

Nét mặt cô rất bình thản, bình thản tới mức như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Còn điện thoại Tiêu Nhiên thì gọi tới hết lần này tới lần khác, giục giã anh như thể sắp có án mạng vậy.

Trong cơn bất lực, anh nghĩ ở nhà dù sao cũng đã có vú Trần, lát nữa Cao Thiên Du cũng tới, anh ra ngoài một chút chắc cũng không vấn đề gì.

Thế nhưng, khi anh đang đi tới công ty, mẹ anh đã tới – bà ta chọn giờ để tới.

Vú Trần vừa nhìn thấy bà ta tới liền có dự cảm chẳng lành rồi, thế nhưng bà ta là phu nhân nên vú Trần cũng không thể ngăn lại được.

“Diệp Dĩ Muội đâu?” sắc mặt bà ta rất khói coi, bà ta cảm thấy bà ta bị Diệp Dĩ Muội làm cho mất mặt cả đời chẳng dám ló mặt đi đâu nữa.

Kể từ lúc Tần Hàm Dịch cưới cô tới bây giờ bà ta luôn cảm thấy vậy.

“Thiếu phu nhân ở trong phòng ạ!” Vú Trần trả lời rồi nghĩ vài giây sau đó nhẹ nhàng khuyên bảo: “Phu nhân, thiếu phu nhân đã phải chịu sự kích động rất lớn, thiếu gia không hi vọng cô ấy sẽ gặp phải kích động gì khác nữa.”

“Vú Trần, sự việc này không tới lượt một người ngoài như bà quản.” Bà ta lạnh lùng trả lời một tiếng, bước chân trên giày cao gót đi lên tầng.

Vú Trần thấy tình bình bất ổn, liền lập tức gọi điện cho Tần Hàm Dịch.

Lúc đó, Tần Hàm Dịch đang họp hội nghị cổ đông, vốn dĩ như mọi lần là anh sẽ tắt máy nhưng lần này ngoại lệ, bởi vì anh lo Diệp Dĩ Muội sẽ xảy ra chuyện gì.

Quả đúng, đúng là xảy ra chuyện thật.

Vừa nhận được điện thoại của vú Trần, anh nghĩ cũng chẳng nghĩ, liền đứng lên, chạy ra khỏi phòng họp.

Các cổ đông vốn đã bất mãn với anh, lần này lại càng có cớ để nói. Còn Hạ gia, bèn tranh thủ thời điểm này mà đã làm rất nhiều việc phía sau lưng anh....

Suy nghĩ của Hạ tiên sinh rất đơn giản, muốn Tần Hàm Dịch giống như năm xưa, sẽ phải cầu xin sự giúp đỡ của Hạ gia.

Nhưu vậy, con gái ông ta mới có thể đạt được điều như mong ước.

Cái gì mà yêu với không yêu, ông ta không hiểu, ông ta chỉ cảm thấy bất kì một người đàn ông nào cũng sẽ không vì một cô gái mà ngốc tới mức từ bỏ cả sự nghiệp.

Khi mẹ Tần Hàm Dịch bước vào cửa, Diệp Dĩ Muội đang ngồi ở ban công một mình ngây người ra.

Tần Hàm Dịch nói, trước khi cơ thể cô khỏe lại thì không thể ra ngoài, phải tĩnh dưỡng.

Và những ngày này, anh không đi đâu cả, lúc nào cũng ở bên cạnh cô.

Cô vốn đã không nói nhiều, sau sự việc lần này cô càng kiệm lời hơn.

Còn anh thì ngược lại, anh nói rất nhiều, lúc nào cũng kể cho cô những việc nghịch ngợm hồi bé của anh để làm cô vui.

Cô cũng nghe anh nói mới biết, hóa ra Tần Hàm Dịch hồi nhỏ cũng đã từng có một tuổi thơ dữ dội như thế.

Trước lúc đó, cô còn luôn cho rằng, một thiếu gia của một gia đình có tiền như anh thì sẽ sống một cuộc sống như một hoàng tử.

Còn cô cũng lờ mờ đoán ra, anh ngăn không cho cô ra ngoài chẳng qua cũng là vì không muốn cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Trong lòng Diệp Dĩ Muội có sự cảm kích đối với Tần Hàm Dịch, những ngày này, sự chăm sóc tận tình của anh đối với cô, thậm chí còn vì cô mà bỏ mặc công ty, tất cả những điều này, tất cả, cô đều nhìn thấy....

Ngoài Tần Hàm Dịch, Cao Thiên Du ngày nào cũng tới thăm cô.

Cô thấy Cao Thiên Du tới thường xuyên như vậy liền hỏi: “Tại sao cậu không đi làm?”

Cao Thiên Du cười ha ha trả lời cô: “Tớ nghỉ việc rồi, làm chả thấy có gì hứng thú.”

Trong mắt Diệp Dĩ Muội, từ trước tới giờ Cao Thiên Du luôn là cô gái rất có chủ kiến. Vì thế, việc này cô cũng không hỏi thêm nhiều nữa.

Tần phu nhân nhìn thấy Diệp Dĩ Muội với khuôn mặt bình thản ngồi trên ghế dựa ngoài ban công, trong lòng càng cảm thấy tức giận hơn.

Tất cả bọn họ đều bị quấy rầy không được sống yên ngày nào còn cô thì lại chạy tới đây sống ẩn mình, dựa vào cái gì?

Khi Diệp Dĩ Muội nghe thấy tiếng cửa mở, cô nhìn ra phía ngoài, vừa nhìn thấy Tần phu nhân khuôn mặt đầy phẫn nộ cô liền đoán ra bà ta tới là chẳng có ý tốt gì.

Cô đứng lên, đi vào.

“Phu nhân tới rồi.” Diệp Dĩ Muội lịch sự lên tiếng, cách gọi mà cô nên gọi bà ta thì cô lại không bật ra được.

“Cô xem cô đã làm ra chuyện tốt đẹp gì.” Bàn tay run run của Tần phu nhân, đem cuốn tạp chí hong ném vào người Diệp Dĩ Muội.

Diệp Dĩ Muội mới đầu đơ người ra, sau đó cô cúi xuống, nhặt cuốn tạp chí dưới đất lên, vừa mở trang đầu tiên ra, đầu óc cô quay cuồng, đập vào mắt cô là hình ảnh cô bị một người đàn ông nắm lấy hai tay từ phía sau.

Bàn tay cô run lên, thiếu chút thì còn không cầm chắc được cuốn tạp chí, cảnh tưởng bị làm nhục ngày hôm đó lại một lần nữa hiện ra trong đầu cô.

Trước lúc này, cô đã luôn muốn quên đi sự việc đó, cô tưởng rằng bản thân mình đã dần dần buông bỏ được rồi, có thể tự lừa dối bản thân mình là không đối mặt với nỗi đau đó.

Nhưng, hóa ra thì vẫn không chạy trốn được sự thực, sớm muộn có một ngày vẫn phải đối mặt....

Nối nhục ngày hôm đó, không những được in lên trên giấy của tạp chí Phong, phía trên còn viết: “Thiếu phu nhân của Tần gia bị ép thê thảm, có phải đã mất đi sự trong sạch? Kể từ đây sẽ bị đuổi ra khỏi hào môn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.