Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 169: Cô ta rất hận



Tần Hàm Dịch mới đầu đơ người ra, sau đó hết sức ngạc nhiên, nét biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi liên tục, cuối cùng trong ánh mắt anh chỉ còn lại ánh cười mỉa mai.

Tần Hàm Dịch còn tưởng rằng bà nội thực sự vì sự sống chết của anh mà nghĩ thông rồi, hóa ra chẳng qua là đang dùng cách vòng vo để muốn đòi lấy Lạc Lạc.

Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rất phức tạp, được biết có được người thân, còn chưa kịp vui mừng vậy mà lại nhìn thấy sự giả dối của người mà anh kính trọng nhất.

“Hàm Dịch.” Tần lão phu nhân nheo mày lại gọi tên anh.

“Bà nội muốn con làm gì?” Tần Hàm Dịch che giấu đi mọi cảm xúc, anh bình tĩnh trả lời.

“Bà đương nhiên là muốn con và Dĩ Muội ở bên nhau rồi.” Tần lão phu nhân thở dài một tiếng, dường như rất khó xử nhìn Tần Hàm Dịch, rồi lại nói: “Nếu không thể thì Lạc Lạc cũng có quyền được biết về sự thật.”

“Cuối cùng bà cũng đã nói ra ý muốn trong lòng rồi.” vết thương trên người Tần Hàm Dịch có đau hơn nữa cũng vẫn không đau bằng nỗi đau trong lòng anh.

Cho dù, sau năm năm anh mới được biết chân tướng, nhưng anh vẫn bỏ qua dụng tâm của Tần lão phu nhân, bởi vì người đó không phải ai khác mà là bà nội, là người thân của anh.

Thế nhưng, anh bỏ qua rồi không có nghĩa là anh ngốc, có thể để cho người khác muốn dắt mũi anh thế nào thì dắt.

Hơn nữa, người dắt mũi anh không phải ai khác mà lại chính là bà nội anh.

“Bà nội, bà có từng nghĩ tới cảm nhận của Dĩ Muội không? Năm xưa người chọn cô ấy làm cháu dâu là bà, sau đó ép cô ấy rời khỏi nơi đây cũng vẫn là bà, nbaay giờ bà còn định cướp đi người thân duy nhất của cô ấy à?” Tần Hàm Dịch càng nói trong lòng anh càng thấy giá lạnh.

Sắc mặt Tần lão phu nhân rất khó coi, nhưng bà ta vẫn cố nói: “Bà có làm gì đi chăng nữa cũng là vì muốn tốt cho con, lẽ nào con hi vọng con trai của con cả đời gọi Hứa An Ca là cha?”

“Nếu con không thể cho hai mẹ con cô ấy một gia đình hoàn chỉnh thì con còn xứng làm cha của Lạc Lạc không?” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí rất kiên quyết, không hề có một chút do dự nào.

Nhưng, cũng chỉ có tự anh là rõ nhất, anh khát vọng đứa trẻ đó đến thế nào. Anh cũng hi vọng đứa trẻ đó có thể gọi mình một tiếng “ba.”

Thế nhưng, đúng như bản thân anh nói, nếu như anh chẳng thể đem lại gì cho hai mẹ con cô vậy thì anh cũng không xứng để đi giành lấy Lạc Lạc.

“Hứa An Ca có thể cho Lạc Lạc một gia đình hoàn chỉnh?” Tần lão phu nhân cười lạnh lùng: “Dĩ Muội sau khi gả cho cậu ta, hai người bọn họ nhất định sẽ phải có con của hai người, tới lức đó Hứa An Ca sẽ đối xử thế nào với Lạc Lạc? có dành tình yêu cho Lạc Lạc như tình yêu cho con cậu ấy không?”

Tần Hàm Dịch chỉ cần nghĩ tới đó trong lòng anh cũng cảm thấy đau nhói nhưng anh vẫn kiên quyết: “Con tin vào Dĩ Muội.”

Chỉ là, cho dù anh có che giấu tốt hơn nữa nhưng vẫn bị Tần lão phu nhân nhìn thấu tâm tư.

“Hàm Dịch, con cứ nghĩ đi!” Tần lão phu nhân đứng lên: “Nếu con thấy khó xử thì để bà nội ra mặt!”

“Bà nội!” Tần Hàm Dịch giật mình, sau đó anh cười mỉa mai, bà ta nói với anh không phải là muốn hỏi ý kiến anh, chẳng qua là thông báo với anh một tiếng mà thôi.

“Bà nội đi trước đây, con nghỉ ngơi đi!”

Dứt lời, Tần lão phu nhân liền đứng lên đi ra phía ngoài, không chút do dự.

Tần Hàm Dịch mệt mỏi nhắm mắt lại, che giấu đi sự đau khổ trong lòng.

Nhìn bà nội của anh xem, đã tính toán đến thế nào, rõ ràng biết rằng giữa anh và Diệp Dĩ Muội ngăn cách bởi một mạng người, không có cách nào để ở bên nhau, vậy mà vẫn tiếp tục mở màn bằng trò nhân nghĩa, thiếu chút nữa anh đã tưởng rằng bà ta thực sự muốn tác thành cho bọn họ.

Hóa ra, chẳng qua đó chỉ là vì Lạc Lạc – vì huyết thống của Tần gia.

Cao Thiên Du vừa mới vào tới công ty cô liền phát hiện hôm nay mọi người nhìn cô với ánh mắt không bình thường. Phía ngoài bàn làm việc, thư ký Lý Đình còn đứng lên để chào đón cô.

“Chào buổi sáng, Cao tổng.” Lý Đình nhìn cô cười rất tươi.

“Chào buổi sáng.” Cao Thiên Du gật đầu một cái: “Hình như hôm nay tâm trạng mọi người đều rất khá.”

“Vâng, mọi người đang mừng cho Cao tổng. Buổi sáng có hoa của cô, tôi đã giúp cô đưa vào phòng làm việc rồi.” Lý Đình tiếp tục duy trì nụ cười đó, trong ánh mắt còn là sự ngưỡng mộ.

“Được, cảm ơn cô.” Cao Thiên Du gật đầu, cô đẩy cửa bước vào phòng làm việc.

Nhận được hoa không phải lần đầu tiên, cô thực lòng không hiểu những người này có cái gì vui mà cứ làm thế. Lẽ nào còn sợ cô không có ai cần, sợ cô biến thành quả nữ sẽ đuổi theo để hại bọn họ?

Thế nhưng, cô vừa bước vào cửa thì giật mình trước số hoa trong phòng.

Trên bàn làm việc cô có ba bó hoa, một trong số đó là bó hoa hồng màu đỏ, có tới cả trăm bông.

Một bó là hoa hướng dương, và một bó cẩm tú cầu.

Cao Thiên Du nheo mày lại, đi tới trước bàn làm việc, cầm bó hoa cẩm tú cầu lên, rút tấm thiệp bên trong ra, cô nhìn rồi cười cười, cảm thấy rất bất lực.

Đặt bó hoa cẩm tú cầu xuống, lại nhìn hai tấm thiệp trong hai bó hoa còn lại, cuối cùng cô cũng hiểu những bó hoa này tới từ đâu.

Bó hoa hồng màu đỏ là do Lục Danh Dương tặng, trong tấm thiệp chỉ ghi một câu ngắn gọn: “Anh hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”

Cao Thiên Du có chút bất lực, cô cảm thấy đây không phải là tính cách của Lục Danh Dương.

Năm năm rồi, cô nghĩ, không phải là anh ta không buông tay được, chỉ là không can tâm mà thôi.

Hoa hướng dương cô không cần nhìn, cô cũng có thể đoán ra đó là do Cảnh Hạo tặng.

Những thứ đặc biệt thì thường có liên quan tới anh, nhìn những bông hoa hướng dương rực rỡ đó cô dường như nhớ tới nụ cười rạng ngời nhưng có phần cợt nhả, muốn trêu chọc người khác của anh.

Còn trên tấm thiệp lại viết rằng: “Anh sẽ giống như hoa hướng dương lặng lẽ yêu mặt trời, anh cũng sẽ lặng lẽ yêu em.”

Nhìn vào tấm thiệp đó, Cao Thiên Du không thể không cảm thấy chế giễu, đã nói rõ ra như thế rồi lại còn lặng lẽ yêu, vậy rốt cuộc hành động thế nào mới được tính là chủ động yêu?

Huống hồ, lời như thế chắc là anh đã nói với rất nhiều người phụ nữ rồi!

Còn về phần bó hoa cẩm tú cầu, lại là do Diệp Dĩ Muội tặng.

Trên thiệp viết “tú cầu, cậu hiểu mà!”

Giống như Cao Thiên Du, năm xưa vì sự việc của tạp chí Phong đã đả kích Diệp Dĩ Muội làm cho cô rất áy náy, Diệp Dĩ Muội cũng rất áy náy, Cao Thiên Du đã vì việc của cô mà từ bỏ tình yêu.

Vì thế, cô hơn ai hết đều hi vọng Cao Thiên Du sẽ có thể lại gặp được một mối lương duyên.

Cao Thiên Du lấy hết những tấm thiệp ra sau đó gọi Lý Đình vào.

“Lý Đình, cô giúp tôi cầm hai bó hoa này ra chia sẻ với các đồng nghiệp, sau đó tìm giúp tôi một lọ hoa, cắm bó hoa cẩm tú cầu này vào rồi đặt trong phòng làm việc của tôi.” Cao Thiên Du chỉ tay vào hai bó hoa, lại nhìn bó cẩm tú cầu rồi cười cười.

“Vâng, Cao tổng.” Lý Đình ôm hai bó hoa vừa mới rời đi thì điện thoại của Cao Thiên Du liền đổ chuông, cô nhìn màn hình điện thoại, khẽ cười, rồi cô bắt máy.

“Em yêu, đã nhận được hoa của anh chưa?” giọng nói du côn của Cảnh Hạo vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ừm, nhận được rồi, em còn thay anh tặng cho người khác nữa ấy!” Cao Thiên Du cố ý đẩy cao giọng lên, giống như đang chọc tức Cảnh Hạo ở dầu dây bên kia.

“Cái gì? Cao Thiên Du, hoa anh tặng em vậy mà em lại không quý trọng.” Cảnh Hạo cố ý giả vờ đau lòng, thực ra kết quả anh đã sớm đoán ra rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên.

“Ha ha, làm gì thế? Tức giận à?” Cao Thiên Du làm ra vẻ quan tâm hỏi, còn chưa đợi Cảnh Hạo trả lời, cô liền nói thêm: “Vậy thì cứ tức thêm một lúc nữa đi!”

“Cao Thiên Du!” Cảnh Hạo bắt đầu nghiến răng, đang định nói gì đó cho thỏa cơn tức giận thì Cao Thiên Du liền cúp máy.

“Cốc cốc cốc.” tiếng gõ cửa vang lên, Lý Đình cầm bình hoa đã được cắm cẩm tú cầu bước vào, nói: “Cao tổng, đặt ở đâu được ạ?”

“Đặt trên bàn làm việc của tôi đi!” Cao Thiên Du nói, cô nhìn bó hoa khẽ mỉm cười, tâm trạng hôm nay dường như tốt hơn rất nhiều.

Cô phát hiện ra rằng, dường như bản thân có chút xấu xa, mỗi lần chế giễu Cảnh Hạo, tâm trạng cô đều vô cùng vui vẻ.

Vệ Ngấn đã ở trong phòng làm việc của mình liên tiếp mấy hôm nhưng cũng không tìm được một chút cảm hứng sáng tác nào.

Tuy Hạ Lam đã từ chối việc cô sẽ thiết kế lễ phục cho Tần Hàm Dịch, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.

Cô có ước mơ này hoàn toàn là vì anh, tâm nguyện của cô đó là muốn tự tay mình thiết kế cho anh một bộ quần áo khác với mọi người, một bộ quần áo độc nhất vô nhị.

Đợi tới khi cô đạt được tâm nguyện này rồi, cô sẽ coi đó là vì một quãng thời gian đã qua của bọn họ, sẽ viết lên đó một dấu chấm hết hoàn mỹ.

Thế nhưng, cô càng muốn làm thì càng không tìm được cảm hứng, trong lòng toàn là sự bực dọc.

“Cốc cốc cốc.” ngoài cửa có tiếng gõ, cô lên tiếng hậm hực: “Vào đi!”

Hứa An Ca đẩy cửa bước vào, nhìn cô vẻ lo lắng, anh hỏi: “Em không sao chứ?”

“Em không sao.” Vệ Ngấn lắc đầu: “Anh tìm em có việc gì à?”

“Anh muốn đi ra ngoài hóng gió, cùng đi đi!” Hứa An Ca dường như là vô tình mời cô thôi nhưng thực ra đó là vì cô nên anh mới cố tình làm vậy.

Tuy anh không hiểu, tại sao cô lại luôn nói rằng cô và Tần Hàm Dịch không thể nào nữa. Nhưng, chỉ cần là tâm nguyện của cô, anh đều sẽ giúp cô, kể cả là cô thiết kế lễ phục đính hôn cho cô và Tần Hàm Dịch.

“Được thôi!” Vệ Ngấn đứng lên, nhìn vào đồng hồ, lại nói: “Lạc Lạc sắp tan học rồi, chúng ta đi đón nó trước đi rồi cùng đi.”

“Được.” Hứa An Ca gật đầu, cùng Vệ Ngấn đi ra khỏi phòng làm việc.

Hai người tới trường mầm non của Hứa Lạc Lạc, sau khi đón con, Hứa An Ca bèn lái xe đưa bọn họ tới một viện điều dưỡng.

Và viện điều dưỡng đó không phải là nơi khác nào, chính là nơi bờ biển mà cô và Hứa An Ca đã gặp nhau lần đầu tiên.

Sao cô lại không hiểu anh muốn gì chứ, anh hi vọng, cô có thể nhớ lại một số kí ức giữa bọn họ.

“An Ca....” Vệ Ngấn vừa lên tiếng Hứa An Ca liền cắt ngang lời cô: “Chẳng phải đã nói phải suy nghĩ cho thật kĩ à? vậy thì đừng có trả lời anh nhanh như thế, anh không vội!”

“Ha ha....” Vệ Ngấn giả vờ cười rất thoải mái, cũng không nói thêm gì, cô kéo tay Hứa Lạc Lạc đi theo bước chân của Hứa An Ca.

Vệ Ngấn đoán không sai, Hứa An Ca đưa cô tới đây là muốn cô nhớ lại những hồi ức đã qua giữa bọn họ.

Anh thường nghĩ, nếu năm đó không phải vì vụ tai nạn xe làm cho anh quên đi cô, không có cách nào quay lại để tìm cô, vậy thì người bây giờ cô yêu liệu có phải là anh không hay cứ nhất thiết phải là Tần Hàm Dịch.

Bọn họ năm xưa có thể gặp được nhau tức là đã có duyên với nhau rồi.

Chỉ là, số mệnh vô tình, đã để cho bọn họ cách biệt bao nhiêu năm như thế.

Ngày hôm nay, bọn họ trở về nơi đây – nơi mà cả hai bắt đầu biết về nhau, anh hi vọng tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu.

Tâm tư của Vệ Ngấn anh đều hiểu, bởi vì anh đã quá tốt với cô, vì thế cô không muốn mình trở thành gánh nặng của anh nữa, cô muốn chạy trốn.

Nhưng, bất luận thế nào, anh sẽ không để cho cô chạy trốn một lần nữa.

Trước khi Hứa An Ca tới, anh đã sớm sắp xếp hành trình rồi, Vệ Ngấn lại hiếm khi mới có thể thoải mái ở bên con trai thế này vì thế mọi người đều chơi đùa rất vui vẻ.

Ba người đi tới nhà kính để trông rau hữu cơ, bọn họ đã ngắt không ít rau, chuẩn bị đi tới căn biệt thự mà Hứa An Ca đã thuê ở gần viện điều dưỡng đó để nấu nướng.

Ba người đi với nhau vừa nói vừa cười, khi sắp tới gần căn biệt thự, Vệ Ngấn đột nhiên dừng chân lại.

Hứa An Ca nhìn theo hướng ánh mắt cô đang nhìn, bèn thấy Tần Hàm Dịch đang ngồi trên chiếc ghế dài, sắc mặt vẫn có chút nhợt nhạt.

Tần Hàm Dịch nghe thấy có tiếng nói, cùng quay đầu sang nhìn, bỗng nhiên những ánh mắt chạm vào nhau trong không trung, nhưng chắc chắn rằng sẽ có người bị lãng quên.

Hứa An Ca phản ứng rất nhanh, lập tức nói với Vệ Ngấn: “Em qua đó đi, anh cùng với Lạc Lạc chơi bên này!”

“Được.” Vệ Ngấn gật đầu, đi lại gần Tần Hàm Dịch.

“Em tới nghỉ lễ à?” Tần Hàm Dịch ngồi xê sang một bên, biểu thị cô cũng ngồi xuống đi.

“Ừm. còn anh? tới dưỡng thương à?” Vệ Ngấn còn nhớ, anh rất ghét vào bệnh viện.

“Ừm.” Tần Hàm Dịch gật đầu, liếc nhìn cô nhưng ánh mắt lại bắt gặp Lạc Lạc đang chơi đùa cách đó không xa.

Đó chính là con trai của anh sao? Anh luôn muốn đi thăm nó nhưng cũng lại luôn kiềm chế, ép bản thân mình không được phép nhớ tới nó.

Vệ Ngấn cũng nhìn theo ánh mắt anh, bèn thấy Hứa Lạc Lạc đang chạy về phía bọn họ.

Khi mà cả hai cùng thất thần nhìn Hứa Lạc Lạc chạy lại thì cơ thể Hứa Lạc Lạc đột nhiên va vào một người phụ nữ mà trên tay đang cầm một cốc nước giải khát.

Người phụ nữ đó cũng không kịp né đi, cốc nước trên tay liền văng ra, cả cố nước bắn vào người Hứa Lạc Lạc, chiếc áo đồng phục màu trắng của cậu bé ướt hết và bị dính màu.

“Lạc Lạc!” Vệ Ngấn chẳng để ý gì tới Tần Hàm Dịch đang ngồi bên cạnh nữa, cô vội vàng chạy lại.

Và khi còn chưa kịp chạy lại thì Hứa An Ca đã nhanh hơn cô vài bước và bế Lạc Lạc lên.

Tất cả những điều vừa rồi xảy tới quá bất ngờ, và Lạc Lạc bị ngã phịch mông xuống đất cũng quên mất khóc.

Lúc này được ba ôm trong lòng dỗ dành, như thể cậu còn muốn được yêu thương hơn nữa, đột nhiên cậu khóc òa lên.

“Lạc Lạc, nói cho ba biết, đau ở đâu, va vào chỗ nào rồi?” Hứa An Ca vội vàng kiểm tra khắp cơ thể Hứa Lạc Lạc, chỉ sợ cậu bé bị thương ở đâu.

Còn người phụ nữ va vào Hứa Lạc Lạc cũng vội vàng cúi người xuống, dỗ dành với vẻ áy náy: “Em bé, không sao chứ? nói cho cô biết va vào đâu rồi, có đau không?”

Sau khi Hứa An Ca và người phụ nữ đó đều hỏi hết một lượt rồi, Vệ Ngấn và Tần Hàm Dịch mới chạy tới gần phía trước. Tần Hàm Dịch do vận động quá sức nên vết thương lại truyền ra một cơn đau chạy khắp cơ thể.

Vệ Ngấn vừa lại gần con trai, cũng chẳng kịp để ý tới người phụ nữ đã va phải Hứa Lạc Lạc, cô chỉ lo lắng kiểm tra cơ thể con trai mình một lượt xem có bị thương ở đâu không.

“Không sao, anh vừa kiểm tra một lượt rồi, chắc là không bị thương đâu cả, chỉ là bên trong cốc nước có nhiều đá, sợ là phải nhanh quay về thay quần áo, nếu không sẽ dễ bị cúm mất.” Hứa An Ca kiểm tra một lượt, rồi lại ấn tay vào người Hứa Lạc Lạc, hỏi cậu bé: “Con có thấy đau không?” sau khi chắc chắn rằng không sao, ngữ khí mới trở về bình tĩnh như ban đầu.

“Ba, mẹ....” Hứa Lạc Lạc vừa nhìn thấy mẹ mình cũng tới rồi, cậu liền mếu máo, như thể tủi thân lắm.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy trong lòng bàn tay của Hứa Lạc Lạc có vài vết sước, nhưng cũng may là không nghiêm trọng lắm.

Nhưng chỉ cần là vết thương, kể cả là không nghiêm trọng thì người làm cha làm mẹ đều thấy thương cho con mình.

“Mẹ ơi, hu hu....” tiếng khóc của Hứa Lạc Lạc lúc này không òa lên như ban nãy nữa mà chỉ thút thít như thể tủi thân lắm.

Thế nhưng, Hứa Lạc Lạc không biết rằng chính tiếng khóc thút thít đó còn làm cho Vệ Ngấn thấy thương con trai hơn cả lúc cậu khóc gào lên.

“Được rồi, mẹ thương, Lạc Lạc đừng khóc nữa.” Vệ Ngấn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên má con trai, rồi lại cầm tay cậu lên thổi thổi vào chỗ vết thương.

Còn lúc này cả người Hứa Lạc Lạc đang dựa vào lòng Hứa An Ca, cảm nhận cái ôm ấm ấp của ba và sự quan tâm của mẹ, tiếng khóc cũng ngày một nhỏ đi.

Tần Hàm Dịch đứng bên cạnh, đã mấy lần định tiến lên phía trước nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng đơ ra ở đó.

Cuối cùng thì anh đã trở thành người bên ngoài thế giới của cô, không cần cô phải bài trừ thì anh cũng đã không bước chân được vào thế giới của cô rồi.

Tần Hàm Dịch lần này tự mình nhắc đi nhắc lại bản thân không còn là ai, là gì với Vệ Ngấn nữa rồi, mỗi lần tự nhắc như thế anh lại cảm thấy đau nhói con tim.

Chỉ biết đứng nhìn mà không làm gì khác, Tần Hàm Dịch chỉ biết nắm chặt hai tay lại, nhìn cả nhà ba người bọn họ với ánh mắt, thần sắc vô cùng phức tạp.

“Hàm Dịch!” cùng với tiếng khóc của Hứa Lạc Lạc, một người phụ nữ đã bị quên đi – đó là người phụ nữ đã va phải Hứa Lạc Lạc, lúc này cô ta lên tiếng rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang nắm chặt và nổi gân lên của Tần Hàm Dịch.

Trần Nhã lúc này đã không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của cô ta, cô ta vốn nghĩ rằng cô ta chỉ có một tình địch là Hạ Lam thôi, nhưng lại không ngờ rằng giữa đường lại gặp phải một kẻ địch khác là vợ cũ.

Cô ta không sợ Hạ Lam, bởi vì cô ta cảm thấy Tần Hàm Dịch căn bản không yêu gì Hạ Lam.

Nhưng, cái người phụ nữ tên Vệ Ngấn này....

Nhìn đứa trẻ đang được Vệ Ngấn dỗ dành kia chắc cũng phải tầm ba tuổi rồi chứ!

Nói thế có nghĩa là, Tần Hàm Dịch của cô ta đã vùi đầu vào công việc để làm cho bản thân bận rộn hơn thì Vệ Ngấn đã sinh con với một người đàn ông khác rồi?

Cô ta rất hận, rất hận, tại sao Tần Hàm Dịch lại yêu một người phụ nữ dễ thay đổi như thế chứ.

Vệ Ngấn liếc mắt lên nhìn, khi thấy hai người nắm tay nhau, cô không thể không nheo mày lại, Ánh mắt cô di chuyển, cô nhìn vào người phụ nữ đó, mới phát hiện đây chẳng phải là người phụ nữ mà hôm trước cô đã nhìn thấy ở Vĩnh Dạ Yên Hỏa sao – người phụ nữ vô lý, mất lịch sự đó?

Tần Hàm Dịch chú ý thấy ánh mắt của cô khi Trần Nhã nắm tay mình, anh nhăn mày lại, rút tay mình ra.

“Chúng tôi phải quay về để thay quần áo cho Lạc Lạc rồi, có cơ hội gặp lại sau.” Vệ Ngấn đứng lên, khách sáo và lạnh nhạt nói với Tần Hàm Dịch.

Tần Hàm Dịch hắng giọng, anh muốn cổ họng mình không nghẹn lại để tránh phát ra thứ tiếng khàn khàn, bất thường.

Nhưng, anh đã rất cố gắng mà anh không nói ra được một câu quan tâm hai mẹ con cô, bởi vì anh không biết bản thân nên nói lời quan tâm ở vị thế nào.

Anh lại khắc chế bản thân, anh mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười – một nụ cười gượng gạo.

Lần đầu tiên anh phát hiện, hóa ra bản thân mình cũng không giỏi đóng kịch, không giỏi giả vờ.

Cuối cùng, lời duy nhất anh có thể đáp lại cô đó là một tiếng “ừm”, anh chỉ biết tròn mắt nhìn cả nhà ba người bọn họ dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh.

Trần Nhã chú ý thấy, khi cô ta nắm lấy tay Tần Hàm Dịch, ánh mắt Vệ Ngấn liền thay đổi.

Nếu Vệ Ngấn thật sự có thể buông bỏ được rồi, vậy thì tại sao khi nhìn thấy cảnh tượng đó lại có phản ứng như vậy?

Còn nữa, cô ta nhìn rõ trước khi Vệ Ngấn rời đi, ánh mắt Vệ Ngấn nhìn Tần Hàm Dịch chứa đựng bên trong đó là cảm xúc rất phức tạp, không giống với sự lạnh nhạt như cô thể hiện trên nét mặt.

Chỉ là, cho dù vẫn còn tình cảm thì sao chứ? dù sao thì cô cũng đã có con, có chồng, nếu đã như vậy thì bọn họ chắc chắn không thể đến với nhau nữa.

Đây là cơ hội tốt để cô ta có thể bước chân vào xã hội thượng lưu, cô ta nhất định sẽ không buông tay.

Vệ Ngấn luôn là tấm gương sáng của cô ta, tuy cuối cùng cô đã bị đá ra khỏi hào môn nhưng nếu không phải là được gả cho Tần Hàm Dịch thì cô sao có thể đi đâu mà quen Hứa An Ca được?

Còn cô ta, đối với việc được gả vào Tần gia, cô ta cũng không ảo tưởng gì nhiều, cô ta chỉ muốn mượn Tần Hàm Dịch để trèo lên cao hơn mà thôi.

Trần Nhã nheo mắt lại, cô ta nhìn Vệ Ngấn với ánh mắt thăm dò, rồi ánh mắt đó lại hướng về phía căn biệt thự phía trước ba người bọn họ, lẽ nào, hôm nay bọn họ cũng sẽ ở lại đây? Vậy thì chẳng phải là sẽ còn có cơ hội để gặp lại Tần Hàm Dịch hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.