Mãi cho tới khi bóng dáng ba người biến mất, lúc này Tần Hàm Dịch mới chú ý tới Trần Nhã ở bên cạnh.
“Trời tối rồi, em về đi!” Tần Hàm Dịch lạnh nhạt lên tiếng, trong giọng nói không có chút gì của phẫn nộ hay vui mừng.
“Để em ở lại chăm sóc cho anh đi!” Trần Nhã vừa cười vừa nói.
“Không cần đâu, về đi! ở đây có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc anh rồi.” Tần Hàm Dịch kiên nhẫn đáp lời cô ta.
Anh tới viện điều dưỡng dưỡng thương, vốn chỉ có mấy người thân thiết biết, anh cũng không biết Trần Nhã có được tin tức từ đâu mà chạy tới đây.
Khi mới gặp Trần Nhã, cô ta vẫn chỉ là một người chạy việc linh tinh trong truyền hình.
Thấy cô bị người khác bắt nạt mà vẫn kiên trì không khuất phục, cái bộ dạng đó làm cho anh không thể không nhớ tới một người phụ nữ - đó là Diệp Dĩ Muội.
Nâng đỡ cô ta, giúp đỡ cô ta, chẳng qua cũng chỉ là để bù đắp sự áy náy trong lòng anh đối với Diệp Dĩ Muội.
Nhưng, khi bạn thực sự yêu một người, bất kì người nào cũng không thể thay thế được cô ấy.
Vì thế, anh đối với Trần Nhã chẳng qua cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi.
Về sau, Trần Nhã từng bước từng bước bước lên cao, bản tính vốn dĩ của con người cô ta liền bộc lộ ra ngoài.
Điều đó Tần Hàm Dịch cũng không nói gì nhiều, càng chẳng cảm thấy thất vọng, bởi vì anh biết rõ, cô ta không phải là Diệp Dĩ Muội, vì thế anh không có bất kì mong chờ gì ở cô ta.
Nhưng, thời gian năm năm, việc mẹ anh ra tay với một mạng người đã làm cho anh dần dần học được cách bao dung, không cực đoan giống như năm năm trước đó nữa.
Cho dù, Trần Nhã không phải là người anh thích, nhưng anh vẫn bằng lòng bao dung mà đối đãi với cô ta, anh đối xử với cô ta lịch sự, khách khí giống như đối xử với một người xa lạ.
“Được, lát nữa em sẽ quay về.” Trần Nhã ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay ra đỡ anh: “Em đỡ anh quay về.”
“Không cần đâu, anh tự về được.” Tần Hàm Dịch rút tay mình ra, nhấc chân tự mình đi về phía nơi ở.
Trần Nhã nheo mắt lại, cố nhịn sự tức giận trong lòng, nhanh chân bước đuổi theo.
“Là em đã bảo y tá về trước đi, ít nhất anh cũng phải để em nhìn thấy anh quay về an toàn, như thế em mới yên tâm, không nếu anh xảy ra chuyện gì thì em biết ăn nói thế nào với người của Tần gia?”
Tần Hàm Dịch đột nhiên dừng bước, anh nhìn Trần Nhã, cuối cùng cũng không từ chối lời đề nghị của cô ta nữa.
Dù sao thì cũng chỉ còn mấy bước chân nữa, tranh cãi với cô ta chẳng bằng để cô ta cùng đi một đoạn.
Trần Nhã đạt được mục đích, trong lòng cảm thấy đắc ý, thực ra hai năm nay cô ta đã nắm bắt được tính cách của Tần Hàm Dịch rồi.
Bên ngoài nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất dễ động lòng.
Trần Nhã tưởng rằng đó là điều đặc biệt của Tần Hàm Dịch đối với cô ta mà không biết được rằng đó chẳng qua đó là vì sự rời đi của một người phụ nữ khác đã làm cho Tần Hàm Dịch học được cách đối đãi với người ở bên cạnh mình.
Vì Tần Hàm Dịch đang bị thương nên hai người đi rất chậm, khi đi vào căn biệt thự của viện an dưỡng, Trần Nhã đột nhiên kêu lên: “Hàm Dịch, anh chảy máu rồi!”
Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, không hề ngạc nhiên, anh trả lời với thần sắc rất bình tĩnh: “Không sao đâu.”
Vừa nãy khi nhìn thấy Tiểu Lạc Lạc bị ngã, lúc anh chạy lại anh đã biết vết thương bị kéo căng ra mà chảy máu rồi.
“Rốt cuộc là bị thương ở đâu rồi?” Trần Nhã vội vàng muốn kiểm tra xem, cô ta đưa tay ra muốn cởi áo của Tần Hàm Dịch ra.
“Anh thực sự không sao.” Tần Hàm Dịch cảm thấy có chút bực mình, anh quay đầu sang, muốn né đi ánh nhìn nhìn thì có vẻ thật lòng nhưng thực ra là giả tạo của Trần Nhã.
Anh vô tình quay đầu làm ánh mắt anh dừng lại, nơi mà ánh mắt anh hướng về đó, một bóng dáng lướt qua cửa sổ đã làm anh thất thần.
Chỉ vừa liếc nhìn anh bèn nhận ra đó là cô.
Trần Nhã thấy anh không đáp lời, cô ta liền tò mò nhìn theo ánh mắt anh, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
“Hàm Dịch, anh đang nhìn cái gì đấy?” Trần Nhã không hiểu liền hỏi.
“Không sao.” Tần Hàm Dịch thu ánh mắt về, dường như không nhìn thấy gì từ căn biệt thự đó, anh tiến lên về bước vào căn biệt thự của mình.
Còn Vệ Ngấn vừa nãy chỉ đi lướt qua cửa sổ chỉ liếc mắt cũng đã nhìn thấy hai người.
“Tiểu Ngấn, sao thế?” Hứa An Ca thấy sắc mặt cô hơi khó coi anh liền hỏi.
“Không sao.” Vệ Ngấn lắc đầu, chỉ tay vào nhà vệ sinh: “Em vào đi tắm hco Lạc Lạc.”
“Được, em đi đi!” Hứa An Ca khẽ gật đầu, ánh mắt anh nhìn theo cô đi vào nhà tắm, rồi mới nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhìn xuống phía dưới một lát nhưng lại cahwngr nhìn thấy gì cả.
Anh đang định quay người bước đi thì liền nhìn thấy Trần Nhã đi ra, anh đột nhiên hiểu vừa nãy Vệ Ngấn đã nhìn thấy gì.
Nét mặt anh có vẻ khó chịu, cuối cùng anh chỉ có thể cười chua xót.
Thứ gì mà không buông tay được thì cuối cùng vẫn không buông tay được, anh đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như một vật cản vậy, ngăn cản giữa hai bọn họ.
Tuy anh hiểu vấn đề giữa bọn họ từ trước tới nay đều không phải anh, nhưng bọn họ chẳng phải là đều vẫn yêu đối phương à?
Trần Nhã bước qua dưới ánh nhìn của Hứa An Ca, cô ta đi tới bãi đỗ xe của viện an dưỡng.
Trước một chiếc xe màu đỏ, Trần Nhã dừng bước lại, cô ta kéo cửa bước lên xe, quay người lại hỏi người ngồi phía sau: “Sự việc làm thế nào rồi?”
Sau khi tiếng nói của cô ta vang lên, phía sau xe một người đàn ông ngồi dậy, trả lời ton hót: “Yên tâm đi! Toàn chụp được những hình Trần tiểu thư xinh đẹp nhất, đảm đang nhất thôi.”
“Tốt.” Trần Nhã lạnh lùng trả lời một tiếng, ra lệnh: “Nằm xuống, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Viện an dưỡng này quản lý rất chặt chẽ, quản lí đối với khách ra vào thăm nom cũng rất nghiêm khắc.
Trần Nhã có thể vào được đây là vì cô ta đã gọi điện trước cho Tần Hàm Dịch, cô ta đã nói rằng nếu không để cô ta vào thì cô ta sẽ đứng đợi ở cửa tới khi gặp được Tần Hàm Dịch mới thôi.
Tần Hàm Dịch không muốn sự việc ầm ĩ lên vì vậy đã nói với bảo vệ rằng đó là bạn anh.
Nhưng, Trần Nhã có thể vào thì không có nghĩ là người khác cũng có thể vào.
Vì thế, Trần Nhã liền để cho người này chốn ở phía sau xe, lén vào trong.
Ánh mắt Trần Nhã đầy thù hận cô ta nhấn chân ga, chiếc xe được lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Vệ Ngấn tắm xong cho Tiểu Lạc Lạc, thay quần áo cho cậu bé xong, Lạc Lạc đã chơi cả một ngày, cũng mệt rồi, sau khi tắm xong bèn díu mắt lại. Vệ Ngấn chỉ mới dỗ có một chút cậu bé đã ngủ say rồi.
Còn Hứa An Ca thì về phòng lấy tài liệu và laptop ra rồi bước tới phòng khách, ngồi xuống cạnh Vệ Ngấn.
Vệ Ngấn thấy anh đang sắp xếp tài liệu, bèn lập tức tắt tivi đi, lật cuốn tạp chí bên cạnh ra xem.
Hứa An Ca không nghe thấy tiếng ti vi nữa liền ngẩng đầu dậy, ánh mắt mang theo nụ cười và sự yêu thương nói với cô: “Tiểu Ngấn, em xem đi, không sao cả.”
“An Ca, anh về phòng mình làm việc đi, không cần ngồi cùng em đâu.” Vệ Ngấn góp ý có phần ngại ngùng, cô luôn cảm thấy sau khi trở về, Hứa An Ca đã thay đổi rất nhiều, dường như không còn tự nhiên như trước kia được nữa.
“Có em ở bên cạnh anh anh mới yên tâm hơn được.” Hứa An Ca không hề để ý tới lời nói khách khí của Vệ Ngấn, anh vẫn cười tươi nhìn cô đáp lại.
Vệ Ngấn nhìn nụ cười của anh, cô thần người ra, không phải bởi sự đẹp trai của anh mà bởi vì nụ cười mạnh mẽ và cố gắng trên môi đó của anh.
“Sao thế? Trên mặt anh dính cái gì à?” Hứa An Ca thấy cô thất thần anh liền hỏi.
“Nếu đã không vui vẻ thì việc gì phải gượng ép bản thân mình?” Vệ Ngấn thở dài một tiếng: “An Ca, anh thực sự chắc chắn rằng em là hạnh phúc mà anh muốn có à?”
Hứa An Ca yêu trái tim cô, từ trước tới giờ cô chưa từng hoài nghi, thế nhưng, nếu cứ tiếp diễn thế này, mà mọi người thì đều không vui vẻ, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Hứa An Ca không vui, trái tim cô giống như bị con gì đốt, làm cho cô đầu tiên là cảm kích trước tình yêu của anh, sau đó cô lại cảm thấy mình như là một kẻ có tội.
Cô không biết cô phải làm thế nào thì mới có thể tiếp tục kiên trì được, cô không muốn Hứa An Ca nhìn sắc mặt cô để sống, anh xứng đáng có được tình yêu của một người phụ nữ tốt hơn.
Hứa An Ca đơ người ra, nhưng vẫn cười hòa nhã, anh bỏ qua lời nói của Vệ Ngấn, anh nói: “Là anh muốn em ở cạnh anh một lúc, một mình anh ở trong phòng bí lắm.”
“An Ca, làm cho bản thân phải chịu thiệt thòi thế này, thực sự không đáng đâu.
Anh đã đợi em năm năm rồi, anh thực sự có vui vẻ không?” Vệ Ngấn trùng nét mặt xuống, cô nói với anh rất nghiêm túc.
Nếu cô có thể ích kỉ hơn một chút nữa, cô bèn có thể chiếm hữu được Hứa An Ca, không cần Tiểu Lạc Lạc phải buồn nữa. Nhưng đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn không giả vờ như câm như điếc, không nhìn thấy sự đau đớn của Hứa An Ca.
Cô biết, tất cả đều là lỗi của cô, cô cũng đã từng nghĩ cho cả hai một cơ hội bắt đầu lại từ đầu, thế nhưng, cô nhìn bộ dạng rụt rè cứ phải để ý sắc mặt cô của Hứa An Ca lúc này trong lòng cô lại thấy nhói đau.
“Nếu nhưng không đáng thì anh sớm đã đi rồi, lại còn cần em phải đuổi à?” Hứa An Ca cười nhưng là nụ cười cay đắng, ngữ khí thì thật sự là đang tự chế giễu mình.
“Em xin lỗi, An Ca, em không có được nữa rồi, em nhìn anh buồn em còn buồn hơn cả anh.” Vệ Ngấn nói đầy vẻ ăn năn, áy náy.
“Không, không phải lỗi của em, em hiểu anh mới phải, việc anh không muốn làm không ai có thể ép anh được.” Hứa An Ca thu về nụ cười cay đắng trên môi, anh nói với nét mặt rất nghiêm túc.
“Đúng, không ai có thể ép được anh, thế nhưng, anh đang tự ép bản thân mình đấy.” Vệ Ngấn hơi nheo mày lại, cảm xúc trong ánh mắt cô lúc này rất phức tạp, trong lòng thì buồn vui đau đớn lẫn lộn đều có.
Bởi vì cô và Hứa An Ca đều quá hiểu về đối phương vì vậy mà Hứa An Ca biết rõ, cô không buông được Tần Hàm Dịch, còn cô thì hiểu rõ Hứa An Ca không vui vẻ, anh đang cố thôi, bởi vì hiểu cho nên bọn họ đều không vui.
Cô nghĩ, có lẽ, đây chính là lí do mà tại sao đã năm năm trời bọn họ không có cách nào để ở bên nhau được.
Hứa An Ca đơ người ra vài giây, anh không ngờ cô lại nói như vậy, là như vậy sao? Là tự anh đang ép bản thân mình sao?
Không, không phải vậy, anh thực sự yêu cô, cũng thực sự muốn hi sinh vì cô. Anh không phải là không mong muốn không hi vọng, chỉ là anh sợ nếu anh thể hiện những điều đó ra thì lại tạo cho cô gánh nặng mà thôi.
Nếu có thể, anh nguyện cư sống cuộc sống thế này với cô và Lạc Lạc.
Anh thực sự càng ngày càng thích nghe Tiểu Lạc Lạc gọi anh là “ba”.
Cho dù dòng máu chảy trên người thằng bé không phải là của anh, nhưng khi mỗi lần Lạc Lạc gọi anh là ba, con tim anh lại cảm thấy rất kích động.
Đã chờ đợi năm năm mà không có kết quả, điều này đã làm cho anh hiểu, cứ tiếp tục thế này, cơ hội để bọn họ ở bên nhau sẽ càng ngày càng mỏng manh.
Vì thế, anh đưa cô tới đây. Thực ra, sớm anh đã biết Tần Hàm Dịch đang ở đây rồi.
Anh hi vọng cô có thể thực sự đối diện với Tần Hàm Dịch, có thể thực sự bước ra khỏi tình cảm với Tần Hàm Dịch, như vậy thì anh mới có thể có cơ hội.
Nếu để cho cô luôn trốn tránh, vậy thì anh sẽ mãi mãi không bao giờ bước vào được trái tim cô.
Chỉ là, anh cũng hiểu, đây là một nước cờ nguy hiểm. Có thể, gương vỡ rồi vẫn có thể lành được, cách làm cảu anh sẽ tác thành cho cô và Tần Hàm Dịch.
Có điều, cho dù có một ngày như vậy, anh cũng sẽ không hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay. Kể cả sau cùng anh không thể ở bên cô, nhưng anh vẫn hi vọng cô có thể vui vẻ....
Kể cả anh không thể đạt được điều mình mong muốn, vậy thì để anh nhìn thấy cô hạnh phúc cũng đủ rồi.
Nhưng, anh không biết, chính vì sự không ích kỉ của anh mới làm cho Vệ Ngấn cảm thấy không chịu đựng được, cô muốn từ bỏ.
“Tiểu Ngấn, anh thực sự không sao.” Hứa An Ca dừng lại vài giây, nhìn vào ánh mắt đau khổ của cô, con tim anh cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào, nhưng anh vẫn nói kiên quyết: “Em hiểu anh mà, anh và em giống nhau, đều là người ngoan cố thực hiện những gì trong lòng mình muốn.”
Vệ Ngấn đơ người ra rồi cười gượng. Đúng thế, bọn họ thật sự rất giống nhau, có sự nhiệt huyết, tình yêu đối với việc thiết kế, cái tính cách ngoan cố, cố chấp thì càng giống nhau.
Còn trong lúc Hứa An Ca đang ép bản thân mình thì cô có lúc nào không ép bản thân cô đâu?
Năm năm rồi, nếu cô muốn bắt đầu lại từ đầu, người đó cho dù không phải là Hứa An Ca thì cũng sớm đã có một người ở bên cạnh cô rồi.
Thế nhưng, bây giờ thì sao đây?.cô vẫn là người mẹ đơn thân, lấy danh nghĩa là thù hận mà khóa chặt con tim mình lại. kết quả thế này không phải tự bản thân ép bản thân mình thì là gì?
Hứa An Ca thấy Vệ Ngấn cười, anh mới thở phào một tiếng, anh cũng đáp lại cô bằng một nụ cười.
Đây là phương thức mà họ đã ở bên nhau trong vòng năm năm, cho dù là nói tới vẫn đề nhạy cảm là tình cảm thì sao khi nói xong vẫn có thể tự nhiên hòa hợp với nhau, không hề có chút khó xử gượng gạo nào.
Có những lúc cô đã nghĩ, bọn họ sắp vượt qua sự khác biệt về giới tính khi ở cạnh nhau rồi. mà tình cảm như vậy rồi thì sao có thể trở thành tình yêu được chứ?
“Anh đọc tài liệu đi! Em đi dạo một chút.” Vệ Ngấn đứng lên, đi ra phía cửa.
Hứa An Ca nhìn theo bóng dáng cô, anh hơi nheo mày lại, đôi môi anh mím lại thành một đường thẳng, trái tim là một cảm giác khó diễn tả.
Hóa ra, có rất nhiều suy nghĩ khi nghĩ ở trong lòng thì đều cảm thấy không ra làm sao. Thế nhưng, đợi thới khi nó thực sự hiện ra trước mặt, xảy ra thì anh mới biết rằng hóa ra con tim lại đau tới như vậy...
Thế nhưng, cho dù là đau, với tính cách của anh, anh cũng sẽ nhịn, chứ không phải để cho cô cảm thấy có bất kì sự áp lực hay gánh nặng nào.
Chỉ tới khi tiếng đóng cửa vang lên, anh mới thu ánh mắt của mình về, đứng lên, đi đến bên ban công, nhìn cô đi ra khỏi cổng với vẻ man mác buồn....
Vệ Ngấn đi một vòng trong viện an dưỡng, không có hứng thú gì, đột nhiên cô liền muốn đi xem xem bờ biển của quê hương mình.
Vậy là, cô đi ra khỏi viện an dưỡng, đi dọc đường lớn hướng về phía bờ biển.
Lúc này trời đã tối rồi, bờ biển vô cùng yên tĩnh.
Cô ngồi xuống đất, nhìn ra phía biển lớn, thất thần.
Cô tưởng rằng, cô và Hứa An Ca có thể thử, thế nhưng với sự xuất hiện của Tần Hàm Dịch, sự bất an của Hứa An Ca, vô hình chung đã trở thành một sự chỉ trích, làm cho cô không có cách nào an tâm để tiếp tục mối quan hệ tình cảm không công bằng này.
Có thể là, cô thực sự nên đưa ra quyết định rồi.
Cô đã đồng ý với mẹ Hứa An Ca, nếu thực sự không thể thì cô và Hứa An Ca sẽ kết thúc hoàn toàn, để cho anh có thể dễ dàng bắt đầu lại từ đầu.
Xem ra là lúc để đưa ra quyết định rồi, không thể lần lữa thêm nữa.
Cô đang nghĩ rất tập trung, đột nhiên bên mình cùng với làn gió thổi qua là mùi rượu nhè nhẹ bay tới, tiếp theo đó là tiếng cười trêu chọc lọt vào tai cô: “Em gái, anh mời em uống rượu, thế nào hả?”
Vệ Ngấn nheo mày lại, cô đứng lên, muốn rời đi.
Gặp phải một tên nát rượu, không mau rời đi thì còn ở đây làm cái gì?
Thế nhưng, người đàn ông dường như đã không có ý định buông tha cho Vệ Ngấn, hắn ta kéo tay cô lại.
Người đàn ông nghiêng người về phía trước, ghé sát vào cô hít hít, rồi hắn cười đểu giả của một kẻ hạ lưu: “Em gái, em đúng là thơm thật đấy....”
Vệ Ngấn nghiến chặt răng lại, cô cố gắng nhẫn nhịn không nóng nảy, cô chỉ giằng tay mình ra nhưng sức nào thắng được với sức của người đàn ông.
“Anh bỏ tay tôi ra, bằng không tôi sẽ kêu lên đấy!” Vệ Ngấn nói sợ hãi, cô dùng hết sức để đẩy người đàn ông ra, người đàn ông lại chỉ cười ha ha, càng ghé sát lại gần hơn.
“Kêu đi! Kêu to một chút!” người đàn ông nói rồi lại lớn tiếng cười đắc chí.
Vệ Ngấn đang không biết làm thế nào, đột nhiên trong màn đêm yên tĩnh, một giọng nói sắc lạnh và tức giận vang lên: “Bỏ cô ấy ra!”
Vệ Ngấn vừa thấy như được cứu sống, cô lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.
“Tần Hàm Dịch!”
“Đừng sợ, Dĩ Muội!”
Trong lúc nói, Tần Hàm Dịch đã xông lên, anh giơ tay đấm vào mặt người đàn ông kia một quả.
Một tên nát rượu, đương nhiên không phải là đối thủ của Tần Hàm Dịch, chỉ một cú đấm hắn ta đã ngã xuống đất.
Tần Hàm Dịch phẫn nộ, còn giơ chân lên định đạp cho hắn vài nhát thì bị Vệ Ngấn ngăn lại: “Thôi bỏ đi! Hắn ta uống nhiều rồi, để cho hắn ta đi đi!”
Nếu như xảy ra chuyện gì, Tần Hàm Dịch lại phải chịu thiệt thòi vì áp lực của dư luận.
“Cút, bằng không tao cho mày tàn phế luôn đấy!” Tần Hàm Dịch tức giận lồng ngực anh không ngừng phập phồng, anh chỉ muốn chặt đứt bàn tay của người đàn ông trước mặt vì đã đụng vào tay Vệ Ngấn.
Tên nát rượu đó sợ hãi bò dậy rồi loạng choạng chạy đi.
“Em không sao chứ?” Tần Hàm Dịch hỏi vẻ không yên tâm.
“Em không sao.” Vệ Ngấn lắc đầu, cô giật mình từ từ nâng cánh tay lúc nãy dùng để kéo Tần Hàm Dịch lại, một vệt máu đỏ tươi lọt vào tầm mắt cô.
“Enh bị thương rồi?” Tần Hàm Dịch kéo lấy tay cô: “Để anh xem nào, em đau ở chỗ nào?”
“Không phải máu của em!” Vệ Ngấn lập tức lắc đầu, ánh mắt cô hướng về phía người anh: “Có phải vết thương của anh bị bật máu ra rồi không?”
“Anh không sao!” Tần Hàm Dịch thở phào một tiếng, may mà cô không bị thương.
Còn về phần vết thương trên người anh thì không có gì.
Ban ngày lúc anh chạy vết thương đã bị bật máu ra rồi, y tá đã giúp anh băng bó lại, cũng đã dặn anh nhất định phải cẩn thận, nhưng mới mấy giờ đồng hồ anh lại làm cho vết thương thành ra thế này.
“Sao lại không sao, chảy bao nhiêu máu ra rồi, chúng ta mau quay về thôi, tìm bác sĩ điều trị cho anh.” Vệ Ngấn hoàn toàn hoảng loạn, cô không hề để ý lúc này những sự quân tâm thực sự từ tận đáy lòng cô đối với anh đều được thể hiện hết ra ngoài.
“Thật tốt biết bao!” Tần Hàm Dịch đột nhiên nói một câu cảm thán, nhìn cô không rời mắt.
“Hả?” Vệ Ngấn nhìn anh không hiểu, có chút không hiểu lời anh nói gì gì.
Bị thương chảy cả máu ra rồi mà còn bảo là tốt?
“Anh nói là em vẫn quan tâm tới anh, thật tốt!” Tần Hàm Dịch khẽ mỉm cười – một nụ cười hạnh phúc trả lời cô.
Vệ Ngấn đơ người ra, cô lại giấu đi sự quan tâm của mình, cô cố ý nói lạnh lùng: “Nếu anh không sao rồi thì em về trước đây!”
“Dĩ Muội!” Tần Hàm Dịch nắm lấy bàn tay cô khi cô đã quay người đi: “Đừng đi, ở lại đây cùng anh.”
“Tần Hàm Dịch, chúng ta chẳng phải đã nói với nhau rồi sao, không níu kéo đối phương?” Vệ Ngấn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh, trong ánh mắt đều là sự đau khổ.
Cô sợ bản thân một khi mềm lòng thì sẽ không có cách nào cứu vãn đực, sẽ không nỡ buông tay anh ra.
“Dĩ Muội, anh nhớ em, anh đã nhớ em năm năm nay rồi!” Tần Hàm Dịch đưa tay lên, sờ lên má cô, anh khẽ nói thì thầm van nài: “Chỉ một đêm nay thôi, ở bên anh có được không?”
Sự đau đớn trong ánh mắt anh dường như có ma lực, làm cho cô không có cách nào để từ chối, cô liền gật đầu trong vô thức.
Vào giây phút cô gật đầu thì nụ hôn của anh cũng đặt lên môi cô, mềm mại, kéo dài, mang theo những tình cảm sâu sắc....