Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 173: Mười năm thù hận



Hứa An Ca dường như lập tức nhấc chân lên chạy ra ngoài.

Trên người anh vẫn còn mặc quần áo ở nhà, dưới chân là một đôi dép đi trong nhà, liền chạy ra ra khỏi biệt thự mình đang ở, bám sát theo bước chân của những bác sĩ và y tá kia, tiến vào phòng khách căn biệt thự mà Tần Hàm Dịch ở.

Khi anh nhìn thấy người nằm dưới đất, máu vẫn đang chảy ra từ trán, khuôn mặt không chút tức giận kia là Vệ Ngấn, anh chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.

“Tiểu Ngấn!” Hứa An Ca đẩy bác sĩ ra, lập tức chạy lại gần, muốn đưa tay ra ôm lấy cô, nhưng sau đó đã bị bác sĩ ở phía sau kêu lên ngăn lại: “Đừng động vào cô ấy, tránh làm cô ấy bị thương.”

Hứa An Ca giật mình cố nhịn, thù tay về, ánh mắt đột nhiên hướng về phía Tần Hàm Dịch.

“Tại sao cô ấy lại thành ra thế này?”

Tần Hàm Dịch im lặng hồi lâu, không giải thích, cũng không lên tiếng nói gì.

Còn Tần Hàm Dịch lúc này đã hướng sự chú ý lên phía tầng trên, Hạ Lam đang sợ hãi, đột nhiên anh nheo mày lại rồi như hiểu ra tất cả.

“Là cô ta làm có đúng không?” Hứa An Ca cười lạnh lùng, từ từ đứng lên, lấy điện thoại trong túi quần ra: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt cô ta.”

“Không cần báo cảnh sát.” Tần Hàm Dịch giật mình, nắm lấy cổ tay anh, ngăn lại hành động của Hứa An Ca.

“Rốt cuộc anh vẫn bảo vệ cô ta? Vậy Tiểu Ngấn bao nhiêu năm nay vì anh mà khổ sở thì là cái gì?” Hứa An Ca liền giơ tay lên, một cú đấm hướng thẳng về phía Tần Hàm Dịch.

Tần Hàm Dịch hai chân loạng choạng lùi về phía sau vài bước sau đó miễn cưỡng đứng vững lại nhưng cũng không mở miệng nói một câu nào.

Hứa An Ca nhìn anh chằm chằm đầy thù hận, muốn tiếp tục gọi điện thoại báo cảnh sát.

Lúc này, Hạ Lam trong cơn sợ hãi cũng đã lấy lại tinh thần, nhanh chân chạy xuống dưới tầng, nói với Hứa An Ca: “Nếu anh dám báo cảnh sát, tôi sẽ để cho tất cả mọi người trên thế giới này để biết, nhà thiết kế nổi tiếng tại sao lại lăn xuống cầu thang! Cô ta là một kẻ thứ ba rẻ mạt, người mà cô ta quyến rũ là người đàn ông của Hạ Lam tôi.

Hạ Lam cũng sợ Hứa An Ca sẽ báo cảnh sát, cô ta không muốn mất mặt giống như năm năm trước.”

Quả đúng như thật, lời của Hạ Lam đã có một tác dụng đáng kể với Hứa An Ca.

“Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Hứa An Ca nhìn chằm chằm vào Hạ Lam, đột nhiên lại quay sang nhìn Tần Hàm Dịch: “Trông chừng người phụ nữ của anh đấy, đừng để cô ta chạy ra ngoài cắn bừa người khác nữa.”

“Anh....” Hạ Lam bị lời mắng của Hứa An Ca nhằm chính vào cô ta liền tức giận không hề nhẹ, nhưng trước mắt mọi chuyện đang trong tình cảnh này, tự bản thân mình sai, cô ta đương nhiên không dám nhiều lời, chỉ có thể im miệng.

Tần Hàm Dịch chẳng muốn nhìn phản ứng giữa hai người mà anh vội vàng hỏi bác sĩ đang kiểm tra cho Vệ Ngấn: “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”

“Cô ấy chỉ là ngất đi thôi, trước mắt kiểm tra thì không có đáng ngại gì lớn, cũng không giống với việc bị gãy xương, nhưng kết quả cụ thể phải đợi kết quả kiểm tra mới có thể định luận được.” bác sĩ không bị ảnh hưởng bởi sự tranh cãi của mấy người trong phòng mà trả lời rất chuyên nghiệp.

“Vâng.” Tần Hàm Dịch gật đầu, nhìn y tá đỡ Vệ Ngấn lên cáng.

“Tần tiên sinh, chúng tôi phải đưa vị tiểu thư đây về làm kiểm tra chi tiết.”

“Vâng, tôi đi cùng các anh.” Tần Hàm Dịch lên tiếng, đang định đi lên lầu lấy quần áo thì liền nghe thấy Hứa An Ca nói: “Tôi cũng đi.”

Tần Hàm Dịch đột nhiên dừng bước lại, đột nhiên ý thức được có điều bất thường, liền lập tức hỏi Hứa An Ca: “Anh ra ngoài thế này còn Lạc Lạc thì sao?”

Hứa An Ca giật mình, anh trả lời với ngữ khí khô cứng: “Lạc Lạc vẫn đang ngủ.”

Tần Hàm Dịch mím chặt môi lại, có cảm giác rất bực dọc trong người nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Anh còn có thể nói gì, đó là con trai anh, lẽ nào anh lại trách Hứa An Ca không trông nom nó cẩn thận?

“Tần tiên sinh, tôi đi đón Lạc Lạc tới đây chăm sóc cho!” lúc này cô y tá chạy tới, chủ động nói.

“Không cần đâu.” Hứa An Ca lập tức từ chối lời đề nghị của cô y tá, anh quay đầu sang nói với Tần Hàm Dịch: “Tự tôi sẽ quay về chăm sóc Lạc Lạc, Tiểu Ngấn có tin gì anh hãy thông báo cho tôi biết.”

Vừa nãy bác sĩ nói tình hình của Vệ Ngấn như vậy anh cũng đã yên tâm một phần, hơn nữa anh cũng không an tâm trao Lạc Lạc vào tay người khác chăm sóc.

Lạc Lạc có chút mẫn cảm, vì thế, khi cậu mà giận hờn gì thì ngoài anh và Vệ Ngấn ra cũng không ai dỗ được.

Giữa đêm giữa hôm thế này, giao cậu cho một người ngoài, chắc chắn là không được.

“Được.” Tần Hàm Dịch gật đầu, sau đó nhanh chân chạy lên tầng đi thay đồ, Hứa An Ca thì đi ra khỏi căn biệt thự của Tần Hàm Dịch, quay trở về căn biệt thự mình ở ngay bên cạnh.

Chỉ là, khi anh lên đến tầng hai, đi vào phòng ngủ của Tiểu Lạc Lạc, đột nhiên anh ngớ người ra, trên giường làm gì thấy bóng dáng Tiểu Lạc Lạc đâu.

“Lạc Lạc!” Hứa An Ca giật mình, không ngừng tự nói với bản thân, sẽ không có chuyện gì đâu, Lạc Lạc nhất định là tự tỉnh và tự đi ra khỏi giường thôi.

Đột nhiên, anh lại cảm thấy bất bình thường, khi anh đi vào, cửa phòng vẫn đóng, tuy là không khóa nhưng Tiểu Lạc Lạc sao có thể ra ngoài được?

“Lạc Lạc, con ở đâu?” Hứa An Ca run lên tìm một lượt khắp căn biệt thự, nhưng cũng tìm thấy bóng dáng nhỏ bé đó, anh không muốn tin là xảy ra chuyện cũng không được.

Anh bèn cầm điện thoại của mình gọi tới trung tâm phục vụ của viện an dưỡng, rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

“A lô, có thể phục vụ gì cho quý khách ạ?” ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của nhân viên phục vụ, Hứa An Ca bèn gầm lên: “Con trai tôi mất tích rồi, các người lập tức cho người kiểm soát cổng lớn, nếu như tôi không tìm thấy con trai tôi sẽ làm cho viện an dưỡng của các người phải đóng cửa.”

Trong khi Hứa An Ca đang cuống cuồng tìm Tiểu Lạc Lạc thì ở trung tâm y tế của viện an dưỡng, bác sĩ sau khi làm một loạt các kiểm tra cho Vệ Ngấn cuối cũng cũng đã đưa ra kết quả chính thức.

“Tần tiên sinh, Vệ tiểu thư chỉ bị xầy xước cục bộ và xương bị rạn nhẹ, không có đáng ngại gì lớn cả, tôi băng bó lại vết thương rồi muộn một chút cô ấy sẽ tỉnh lại.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Tần Hàm Dịch thở phào một tiếng, nhưng không biết làm sao, con tim anh vẫn như co thắt lại, dường như sự việc này vẫn chưa kết thúc.

“Không cần khách sáo.” Bác sĩ gật đầu rồi quay người rời đi.

Tần Hàm Dịch ngồi xuống trước giường bệnh của Vệ Ngấn, cầm lấy tay cô, đặt lên môi khẽ hôn nhẹ, khuôn mặt đầy sự thương cảm.

“Tại sao mà anh luôn làm liên lụy tới em để em bị thương?” anh nhìn cô trong cơn hôn mê, khẽ thì thầm tự hỏi.

Cô là người mà anh muốn đặt trong lòng bàn tay để bảo vệ, thế nhưng mỗi lần đều không bảo vệ được, anh thật vô dụng....

Cho dù Hứa An Ca đã thông báo với bộ phận trực cổng của viện an dưỡng, các xe ra vào đều được kiểm tra kĩ nhưng vẫn không thể tìm thấy Tiểu Lạc Lạc.

Hứa An Ca ngồi trong phòng camera của viện an dưỡng, anh chỉ cảm thấy sức lực toàn cơ thể dường như đã bị hút sạch rồi.

Anh phải nói thế nào với Vệ Ngấn đây? Lạc Lạc gắn liền với mạng sống của cô, cô cả đời sẽ không tha thứ cho anh mất!

“Hứa tiên sinh, anh nghĩ kĩ lại xem, tiểu thiếu gia liệu có phải bị người nhà đưa đi không.” Giám đốc phụ trách bảo an của viện an dưỡng lúc này trán toát mồ hôi hột, nếu Hứa Lạc Lạc thực sự xảy ra chuyện gì ở viện an dưỡng vậy thì trách nhiệm của bọn họ là rất lớn.

“Không thể nào.” Hứa An Ca phủ định ngay khả năng này, người nhà Vệ Ngấn đã không còn ai rồi, còn người của Hứa gia càng không thể nào không nói một tiếng mà đưa Hứa Lạc Lạc đi.

Lại nói, nơi đây được quản lý kín mít như thế, người ngoài có muốn vào đều phải đăng ký.

Thế nhưng, vừa nãy bọn họ đã kiểm tra rồi, khách vào thăm, thậm chí là khách vào ở, đều không có một chút quan hệ gì với bọn họ cả.

Ở đây đang rối tung rối mù lên mà vẫn chưa có chút manh mối gì thì Tần Hàm Dịch liền gọi điện tới.

“A lô!” Hứa An Ca lên tiếng vẻ bực dọc, anh cũng chẳng thèm để ý xem đầu dây bên kia là ai.

Tần Hàm Dịch nghe giọng nói tức giận của Hứa An Ca thì liền đơ người ra, rồi mới nói: “Hứa An Ca, Dĩ Muội đã không sao rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, Lạc Lạc nhờ anh chăm sóc vậy.”

“Tần Hàm Dịch....” Hứa An Ca do dự một lát rồi tiếp tục nói: “Không thấy Lạc Lạc đâu rồi.”

Lúc này, đối với anh không việc gì quan trọng bằng việc tìm thấy Lạc Lạc vì vậy anh chẳng để ý tới sự mâu thuẫn giữa mình và Tần Hàm Dịch nữa.

Hơn nữa, Tần Hàm Dịch gọi điện tới làm cho anh đột nhiên nhớ ra, Lạc Lạc thực ra còn có người nhà khác nữa.

Ví dụ như người của Tần gia.

“Anh nói cái gì?” Tần Hàm Dịch lập tức phẫn nộ gầm lên, Vệ Ngấn vừa mới không sao thì con trai anh lại biến mất rồi?

“Vữa nãy tôi quay về nhà thì phát hiện Lạc Lạc biến mất rồi, liệu có khi nào người nhà anh đưa nó đi không?” Hứa An Ca hỏi ý nhắc nhở.

Anh nhớ rất rõ, lúc trước Tần lão phu nhân đã muốn tranh quyền nuôi dưỡng Hứa Lạc Lạc với Vệ Ngấn.

“Tìm ở nơi khác chưa? Đã thông báo cho bộ phận bảo an của viện an dưỡng kiểm tra chặt chẽ các xe ra vào?” Tần Hàm Dịch không hề lo lắng nếu Lạc Lạc bị Tần lão phu nhân đưa đi, bất luận mục đích của Tần lão phu nhân là gì nhưng có một điểm anh chắc chắn rằng bà ta sẽ không làm hại tới Lạc Lạc.

Thế nhưng nếu Lạc Lạc rơi vào tay kẻ khác thì tính chất sự việc đã khác rồi.

Hứa Lạc Lạc, cháu đích tôn của Hứa gia, là con trai của hai nhà thiết kế nổi tiếng Vệ Ngấn và Hứa An Ca, nếu như giật tít thế này thì sự việc liền nghiêm trọng rồi.

“Đều tìm qua rồi nhưng không tìm thấy. Nếu không phải là người Tần gia đưa Lạc Lạc đi vậy thì chỉ có thế báo cảnh sát thôi.” Hứa An Ca bất lực trả lời.

Anh cứ nghĩ rằng nơi đây kín mít sẽ rất an toàn, vì vậy mà không cảnh giác, ai mà nghĩ rằng lại xảy ra những việc thế này chứ!

“Được, tôi lập tức gọi điện.” Tần Hàm Dịch tắt máy của Hứa An Ca sau đó gọi điện về căn biệt thự Tần gia.

Điện thoại sau khi đổ chuông một lúc lâu mới được Tần lão phu nhân nhấc máy, và giọng nói của Tần lão phu nhân rõ ràng là đang ngủ và bị đánh thức.

“A lô!”

Không cần hỏi, con tim Tần Hàm Dịch đã lạnh đi vài phần.

“Bà nội, bà có gặp Lạc Lạc không?” anh hỏi nhưng không mong chờ còn chút hi vọng gì.

“Lạc Lạc?” Tần lão phu nhân không hiểu hỏi lại, rồi mới tiếp tục nói: “Sao hỏi Lạc Lạc lại hỏi bà? Bây giờ chẳng phải là nó nên ở cùng với Vệ Ngấn à?”

“Bà nội, Lạc Lạc biến mất rồi, nếu không phải là người nhà đưa đi thì chỉ có thể báo cảnh sát thôi.” Tần Hàm Dịch cuối cùng vẫn không yên tâm mà nói một câu.

“Cái gì?” giọng nói ngái ngủ của Tần lão phu nhân đột nhiên như tỉnh táo hơn: “con nói lại một lần nữa xem nào, Lạc Lạc sao lại không thấy nữa?”

“Tôi cũng không biết, thế này đi, có tin tức gì con sẽ thông báo với bà.” Tần Hàm Dịch cúp máy, lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Sau khi báo cảnh sát, anh lập tức đi tới phòng bác sĩ trực ban.

“Tần tiên sinh, có việc gì không?” vị bác sĩ vừa nãy đã điều trị cho Vệ Ngấn liền hỏi khách sáo.

Viện an dưỡng này chuyên phục vụ cho người giàu, vì thế, bác sĩ ở đây đương nhiên đều biết những nhân vật nổi tiếng trong thành phố thế này.

“Vệ tiểu thư khi nào sẽ tỉnh?” Tần Hàm Dịch nheo mày lại, sắc mặt trầm xuống nói.

“Lúc trước tôi sợ Vệ tiểu thư tỉnh lại sẽ đau đớn nên đã tiêm cho cô ấy một mũi thuốc mê, chắc là tầm ba tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh lại.” bác sĩ nhìn sắc mặt khó coi của anh, trả lời rụt rè.

“Tìm hai người y tá, trông ở cửa phòng cô ấy, không cho bất kì người nào gặp cô ấy, bây giờ tôi đi ra ngoài làm việc, nếu nhưng tôi quay lại, cô ấy có làm sao thì anh biết hậu quả rồi đấy.” Tần Hàm Dịch nói dặn dò nhanh chóng.

Cùng với việc Lạc Lạc mất tích, anh đã không dám chậm trễ thêm một phút nào nữa, anh sợ anh vừa quay người thì Lạc Lạc vẫn chưa tìm thấy còn Vệ Ngấn cũng không thấy đâu nữa.

Nếu, không phải người trong nhà anh đưa Lạc Lạc đi, cái khả năng đó anh càng không dám tưởng tượng.

“Vâng, Tần tiên sinh yên tâm ạ!” bác sĩ lập tức gật đầu, tuy không biết đã xảy ra việc gì, chỉ nhìn nét mặt của Tần Hàm Dịch, anh ta cũng biết sự việc rất nghiêm trọng.

Tần Hàm Dịch dặn dò xong, mới nhanh chân đi ra khỏi phòng trực ban, khi đi qua cửa phòng bệnh của Vệ Ngấn, anh dừng chân lại, quay đầu nhìn vào phía trong, con tim anh đau nhói...

Nếu nhưng đợi cô tỉnh lại, bọn họ vẫn chưa tìm thấy Lạc Lạc thì phải ăn nói thế nào với cô đây?

Anh không những không bảo vệ được cho cô mà ngay cả đến con trai của bọn họ anh cũng không bảo vệ được.

Nhớ tới những vết trầy xước trên người cô, con tim anh lại như bị kim đâm, đều là lỗi của anh, nếu như anh không có những ý nghĩ sai lầm, muốn đáp ứng tâm nguyện của bà nội là đính hôn với Hạ Lam thì cũng đã không xảy ra tất cả sự việc tối ngày hôm nay.

Đột nhiên, hai chữ Hạ Lam liền làm anh liên tưởng tới Tiểu Lạc Lạc.

Từ trước tới giờ các thiết bị bảo an của viện an dưỡng này đều làm rất tốt, một đứa trẻ có thể biến mất hoàn toàn như vậy cũng chẳng trách Hứa An Ca lại nghi ngờ là người quen đã làm.

Vậy liệu có phải là Hạ Lam làm không? Để báo thù anh và Diệp Dĩ Muội mà cô ta đã đưa Lạc Lạc đi?

Nghĩ tới đây, Tần Hàm Dịch lập tức nhấc chân lên, đi ra khỏi tòa nhà của viện an dưỡng, ở gần đó lấy một chiếc xe máy điện, lái thẳng về phía khu biệt thự.

Trong viện an dưỡng, để đảm bảo vấn đề môi trường, các loại xe chạy bằng xăng dầu đều không được tiến vào trong.

Vì thế, xe của bất kì người nào, đều chỉ có thể đỗ xe ở bãi đỗ xe lớn phía gần cổng của viện an dưỡng.

Hạ Lam phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô y tá đang cúi gằm mặt xuống, sau một hồi im lặng cô ta liền đưa tay lên giáng xuống một cái tá.

Cô y tá cũng không né người đi, cho dù bị đánh cũng vẫn cúi đầu, bất động với bộ dạng của một kẻ yếu thế, không phản khác, để mặc cho người khác hành hạ.

Hạ Lam nhìn bộ dạng này của cô ta, cơn tức giận trong lòng không những không được xả ra mà ngược lại còn càng phẫn nộ hơn.

Cô ta tiến lên phía trước, nắm lấy tóc cô y tá, giật mạnh về phía sau khiến cô y tá phải ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi mới chất vấn: “Tại sao vô lại vu oan cho tôi?”

“Tôi không có!” cô y tá lắc đầu, đôi mắt to tròn ọng nước dường như rất oan ức.

“Cô không có?” Hạ Lam tức đến nỗi dây thần kinh trên đầu giật lên đùng đùng: “lẽ nào, ngay đến cả việc tôi đẩy hay không đẩy cô ta mà tôi lại không rõ à?”

Cô ta nhớ rất rõ, lúc trước cô ta chỉ là đuổi theo Diệp Dĩ Muội, đưa tay ra để kéo Diệp Dĩ Muội lại.

Chỉ là, cô ta vừa mới đưa tay ra chạm vào phía sau lưng của Diệp Dĩ Muội, căn bản khôn ghề dùng lực thì Diệp Dĩ Muội liền ngã xuống, sao lại là cô ta đẩy được chứ?

Cô ta nghĩ không thông, cái cô y tá này muốn làm gì mà lại đổ oan cho cô ta như thế.

“Rõ ràng là tôi nhìn thấy Hạ tiểu thư đưa tay ra đẩy Vệ tiểu thư từ phía sau lưng, Vệ tiểu thư mới bị ngã xuống như thế.” Cô y tá lã chã nước mắt nhìn Hạ Lam, dường như rất sợ hãi, nhưng cũng kiên quyết khẳng định sự thật mà mình đã nhìn thấy.

“Cô....” Hạ Lam có đánh thêm nữa cũng thấy không có tác dụng gì, lập tức đẩy cô y tá ra, nói uy hiếp: “Nếu như cô dám nói linh tinh trước mặt người khác thì tôi sẽ lấy mạng cả nhà cô.”

Hạ Lam tuy khẳng định rằng bản thân mình không hề đẩy Vệ Ngấn nhưng cô y tá nói lời cũng là sự thật, lúc đó đúng là cô ta đã đưa tay ra, sau đó Vệ Ngấn liền ngã xuống dưới.

Bây giờ không biết Vệ Ngấn bị thương thế nào, trước khi sự việc này được xử lý thì cô ta nhất định phải bịt miệng được nhân chứng trước đã.

“Hạ tiểu thư, vậy thì cô muốn tôi nói thế nào?” cô y tá nơm nớp lo sợ nhìn Hạ Lam, nói lí nhí.

Hạ Lam tức nghiến răng lại trước cái bộ dạng ngu si của cô y tá, nhưng vẫn dạy từng câu từng chữ một: “Bất kể người nào hỏi cô cô cũng phải nói rằng cô nhìn rất rõ, tôi không hề đẩy Vệ Ngấn xuống dưới.”

“Thế nhưng, vừa nãy tôi đã nói cho Tần tiên sinh là nhìn thấy cô đẩy Vệ tiểu thư rồi, nếu bây giờ đột nhiên tôi nói không nhìn thấy thì anh ấy nhất định sẽ không tin.” Cô y tá vẫn thút thít nhắc nhở Hạ Lam.

“Vậy thì cô hãy nói lại với anh ấy rằng vừa nãy cô nhất thời sợ hãi nên nhìn nhầm.” Hạ Lam sắp hết kiên nhẫn với người phụ nữ ngu si này, cô ta trả lời lại với giọng nói sự phẫn nộ được đèn nén xuống.

“Nếu như Tần tiên sinh phát hiện ra tôi nói dối, không tin thì sao?” cô y tá lức này nước mắt vẫn lăn dài trên má, hỏi sợ hãi.

“Cô chỉ cần nói như vậy thôi, anh ấy tin hay không tin cũng mặc kệ.” Hạ Lam tức tới nỗi chỉ muốn xông lên bóp chết người phụ nữ này, nhưng cô y tá lại đang khóc lóc rất đáng thương, rõ ràng là cô ta bị vu oan vậy mà bây giờ lại còn phải đi dạy người ta nói thế nào.

“Được, tôi nghe theo Hạ tiểu thư hết, chỉ cần Hạ tiểu thư đừng làm hại tới người nhà của tôi.” Cô y tá lập tức gật đầu, rồi lại cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lên.

Hạ Lam phẫn nộ trừng mắt lên nhìn cô ta rồi quay người nhấc chân rời đi, nhưng ngay sau đó khi cô ta nhìn thấy người đàn ông ở ngoài cửa thì giật mình tới nỗi toàn thân cứng đơ lại.

“Ha ha!” Tần Hàm Dịch cười lạnh lùng đầy mỉa mai, từng bước từng bước tiến sát lại Hạ Lam: “Tôi tin hay không tin không quan trọng, chỉ cần cảnh sát tin là được rồi, đúng không nào?”

“Không phải vậy, em chỉ là....” Hạ Lam muốn giải thích nhưng cô ta liền phát hiện bây giờ có giải thích gì cũng không tác dụng, ánh mắt phẫn nộ của anh đang nhìn cô ta chằm chằm đã nói rõ cho cô ta biết rằng anh sẽ chẳng nghe gì nữa.

Hạ Lam tức giận quay đầu lại, hai mắt trừng trừng nhìn cô y tá vẫn đang cúi gằm mặt sụt sùi kia, gằn giọng xuống chất vấn: “Cô cố ý có đúng không?”

“Không phải, tôi không biết Tần tiên sinh đã quay về.” Cô y tá lắc đầu lia lịa, nước mắt chảy ra như mưa.

Tần Hàm Dịch nắm lấy hai vai của Hạ Lam, ép cô ta nhìn thẳng vào mình chú không phải là nhìn chằm chằm vào cô y tá.

“Hàm Dịch, em thực sự không đẩy Diệp Dĩ Muội, em không làm vậy.” Hạ Lam hoảng loạn giải thích.

“Nếu như cô không đẩy Dĩ Muội thì tại sao phải ép cô ta nói dối?” Tần Hàm Dịch nhìn Hạ Lam với ánh mắt chế giễu, đúng là anh đã xem nhẹ cô ta rồi.

“Là cô ta vu oan cho em.” Hạ Lam biết rõ rằng anh sẽ không tin nhưng vẫn giảo biện.

“Hạ Lam, sao cô lại có thể trở nên đáng sợ như thế này?” Tần Hàm Dịch nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt thất vọng: “Trước đêm nay, tôi vẫn còn cảm thấy có lỗi vì đã để cô dính vào chuyện tình cảm của tôi và Dĩ Muội vô tội như thế, làm cho cô đau khổ. Thế nhưng, bắt đầu từ đêm ngày hôm nay trở đi, chúng tô không còn nợ cô nữa, hạng phụ nữ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn như cô thì cả đời này cũng sẽ không có ai yêu đâu.

“Em không có.” Hạ Lam gào lên mất kiểm soát, đột nhiên đẩy Tần Hàm Dịch ra, lùi về phía sau vài bước, đứng vững lại, cô ta trừng mắt lên nhìn Tần Hàm Dịch, lại dùng ánh mắt đó nhìn cô y tá: “Các người âm mưu hại tôi có đúng không?”

“........” Tần Hàm Dịch nheo chặt mày lại, nhìn Hạ Lam không đáp lại cô ta.

Ánh mắt của cô y tá đảo đảo nhìn hai người một lượt vô cùng nhanh chóng rồi lại với bộ dạng oan ức tố cáo: “Hạ tiểu thư, sao cô có thể nói như vậy chứ, rõ ràng là cô đã đẩy Vệ tiểu thư xuống mà.”

Hạ Lam bị lời buộc tội bất ngờ của cô ta làm cho choáng váng, Hạ Lam đột nhiên quay đầu lại, nghĩ cũng không nghĩ liền gầm lên: “Có phải cô chán sống rồi không?”

Cô y tá co rúm người lại trước câu nói đó của Hạ Lam, ngay sau đó liền nhìn về phía Tần Hàm Dịch với ánh mắt cầu cứu rồi nói cầu xin: “Tần tiên sinh, xin anh hãy cứu người nhà tôi.”

Chỉ là, lúc này Tần Hàm Dịch làm gì còn tâm trí đâu mà quan tâm tới cô ta, anh nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước, nắm lấy cổ tay Hạ Lam, dùng lực rất mạnh.

“Hạ Lam, làm loạn thế đủ chưa hả? nếu đủ rồi thì hãy nói cho tôi biết, Lạc Lạc ở đâu?” Tần Hàm Dịch không có thời gian để tranh luận thêm với cô ta nữa, rốt cuộc cô ta có đẩy Diệp Dĩ Muội không bây giờ anh chưa quan tâm vội, anh chỉ muốn tìm thấy Lạc Lạc nhanh nhất có thể.

“Lạc Lạc?” Hạ Lam đơ người ra mất vài giây sau đó hỏi lại vẻ tức giận: “Con trai của Diệp Dĩ Muội ở đâu anh hỏi tôi làm cái gì?”

“Hạ Lam, tôi cảnh cáo cô, nếu Lạc Lạc ở trong tay cô thì hãy lập tức giao nó ra đây. Nếu nhưng nó mất đi một sợi tóc thì tôi sẽ lấy mạng tất cả người Hạ gia nhà cô.”

Tần Hàm Dịch thực sự sinh lòng hận thù, người đó không phải là ai khác mà là con trai anh.

Hạ Lam bị lời uy hiếp của Tần Hàm Dịch làm cho đau nhói con tim, lúc này cũng bắt đầu không tiếc lời mà nói: “Tần Hàm Dịch, lời nói vong ơn bội nghĩa như thế mà anh cũng nói ra được, năm xưa nếu không có Hạ gia thì anh đã sớm thành kẻ ăn mày rồi.”

“Kể cả là Hạ gia các người đã từng có ơn với tôi, cũng không đồng nghĩa với việc cô có thể không chút kiêng nể mà bắt nạt hai mẹ con họ.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí không hề nhẹ nhàng đi: “Hơn nữa, năm xưa số tiền Hạ gia các người đầu tư vào Tần thị, tôi cũng đã làm cho Hạ gia thu được số lợi nhuận gấp mấy trăm lần rồi. Vì thế, Hạ Lam, đừng có lại dùng ơn nghĩa của Hạ gia đối với tôi để mà làm lá chắn, sự việc này không phải có thể cứu cô hết lần này tới lần khác. Kể cả Tần Hàm Dịch tôi có bị mắng là kẻ vong ơn bội nghĩa thì tôi cũng sẽ không để cho bất kì ai chạm vào con trai tôi.”

Hạ Lam nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Tần Hàm Dịch, cuối cùng cũng biết sợ rồi.

“Em không hề đụng vào Lạc Lạc, anh đừng có vu oan cho em.” Hạ Lam hoảng loạn giải thích.

Tần Hàm Dịch nhìn cô ta chằm chằm rồi gật đầu.

“Hàm Dịch, anh tin em có đúng không?” Hạ Lam thử hỏi thăm dò.

Tần Hàm Dịch nhìn bộ dạng cô ta lúc này, anh biết có hỏi cũng không hỏi ra được gì nữa, lập tức vung tay cô ta ra, cảnh cáo: “Muốn tôi tin cô vậy thì cô cứ ở đây, trước khi tìm thấy Lạc Lạc cô không được rời đi.”

“Tại sao em không thể rời đi?” Hạ Lam cảm thấy yêu cầu của anh thật nực cười, vừa phản bác lại một câu liền thấy ánh mắt Tần Hàm Dịch sắc lạnh như dao, cô ta lập tức không nói thêm về chủ đề đó nữa, đột nhiên quay đầu chỉ tay vào cô y tá đang đứng bên cạnh: “Có thể là cô ta! Nếu cô ta đx vu khống cho em đẩy Diệp Dĩ Muội, chắc chắn cũng có thể cùng người khác hợp mưu bắt cóc Lạc Lạc.”

Hạ Lam vì muốn để bản thân thoát khỏi sự nghi ngờ liền nghĩ được gì nói nấy, chứ không phải cô ta thực sự nghi ngờ cho cô y tá.

Trong lòng cô ta thậm chí còn không cảm thấy cô y tá cố ý hãm hại mình.

Bởi vì khi đó đúng là cô ta đã đưa tay ra, dùng lực hay không dùng lực thì chỉ có cô ta biết.

“Hạ tiểu thư, sao cô có thể vu oan cho tôi?” cô y tá giật mình sợ hãi, ngay sau đó hướng ánh nhìn về phía Tần Hàm Dịch: “Tần tiên sinh, anh phải tin tôi, tiểu thiếu gia ngay cả ở đâu tôi cũng không biết, sao có thể bắt cóc cậu ấy được chứ!”

Tần Hàm Dịch nhìn vào ánh mắt đáng thương của cô y tá, ánh mắt anh vẫn cô cùng lạnh lùng, nói lời cảnh cáo với cả hai người phụ nữ: “Đêm nay ai cũng không thể rời khỏi nơi đây, đã nghe rõ chưa hả?”

“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không rời đi đâu cả.” cô y tá lập tức gật đầu, dường như đang vội vàng để chứng minh sự trong sạch của bản thân mình.

“Không đi thì không đi, cây ngay không sợ chết đứng.” Hạ Lam tuy không can tâm nhưng cô ta biết rõ, Tần Hàm Dịch nói không để cho cô ta đi thì kể cả cô ta có đòi đi cũng không đi được.

Hơn nữa, Tần Hàm Dịch của bây giờ không còn là Tần Hàm Dịch của ngày xưa nữa.

Diệp Dĩ Muội rời đi đã năm năm, anh đã đem toàn bộ tâm trí dồn hết vào việc phát triển Tần thị, thế lực bây giờ của Tần thị không phải Hạ thị muốn làm gì thì làm!

Tần Hàm Dịch lạnh lùng liếc nhìn hai người phụ nữ rồi quay người bước đi, anh lên chiếc xe điện, sau khi lái đi một đoạn rồi, anh mới gọi điện cho Lam Dư Khê.

“Người anh em, lần sau cậu có thể đừng gọi tới muộn thế này được không?” giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ của Lam Dư Khê vang lên ở đầu dây bên kia.

“Lam Dư Khê, không thấy Lạc Lạc đâu rồi.” Tần Hàm Dịch không có tâm trạng đâu mà nói dài dòng, anh nói thẳng vào vấn đề chính.

“Cái gì?” Lam Dư Khê đột nhiên tỉnh hẳn, từ trên giường ngồi bật dậy.

“Cậu có thể tìm Lam thị trưởng giúp đỡ không?” Tần Hàm Dịch biết lời nói của mình sẽ mang tính chất ép người chỉ làm cho sự việc khó khăn hơn, anh thực sự không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa, đợi thêm một phút thì có thể Lạc Lạc sẽ lại thêm một phần nguy hiểm.

“Được.” Lam Dư Khê không chút do dự, trả lời anh chắc chắn.

“Người anh em, lời cảm kích chắc tôi không nói nhiều nữa làm gì, có tin gì thì lập tức gọi điện cho tôi.” Tần Hàm Dịch nói ngắn gọn rồi liền cúp máy.

Lam Dư Khê làm việc thì anh yên tâm rồi.

Nếu như Lam thị trưởng thật sự bằng lòng giúp đỡ thì mọi người cũng không thể không nể mặt ông ấy!

Thực ra, sự việc này cũng chưa nghiêm trọng tới mức phải tìm thị trưởng xuất đầu lộ diện, nhưng, trong lúc rối bời thế này, có thể nhờ tới người có ảnh hưởng nhất thì anh sẽ nhờ.

Lam Dư Khê đi tới bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, nhìn chiếc điện thoại trong tay, do dự hồi lâu mới gọi vào số của cha mình.

“Có việc gì không thể đợi tới ngày mai mà cứ phải gọi muộn thế này à?” vừa có người bắt máy, dầu dây bên kia liền vang lên tiếng trách mắng có phần tức giận của Lam thị trưởng.

“Ba, con trai của Tần Hàm Dịch đột nhiên biến mất, ba có thể tìm thuộc hạ của ba tìm giúp không?” Lam Dư Khê bỏ qua lời trách mắng của cha mình mà nói thẳng vào vấn đề.

“Từ khi nào mà Tần Hàm Dịch lại có một đứa con thế?” Lam thị trưởng đương nhiên là biết Tần Hàm Dịch.

“Sự việc này nói ra thì rất dài, Ba, đứa trẻ đó mới có bốn tuổi, bây giờ không thấy đâu cả, nếu không nhanh chóng tìm nó thì e rằng rất nguy hiểm.” Lam Dư Khê nhắc lại tính nghiêm trọng của sự việc, hi vọng có thể được cha mình coi trọng.

“Sự việc này tìm anh con là được rồi.” Lam thị trưởng tiện miệng liền nói.

Lam Dư Khê nghe thấy vậy đột nhiên bèn im lặng.

Lam thị trưởng thở dài một tiếng rồi nói: “Ba sẽ tìm nó giải quyết, con yên tâm đi!”

“Cảm ơn ba!” Lam Dư Khê cuối cùng cũng khôi phục về giọng nói lúc bình thường, nói cảm ơn.

“Có thời gian thì hãy về nhà nhé!” giọng nói Lam thị trưởng không còn nghiêm khắc như thường ngày khi nói với thuộc hạ nữa, trong màn đêm tĩnh lặng thế này, giọng nói đó càng giống với giọng nói của một người cô đơn đã có tuổi.

“Con biết rồi.” Lam Dư Khê trả lời nặng nề.

“Anh con nó....” Lam thị trưởng vừa nói tới đó liền im lặng không nói tiếp nữa.

“Con không làm phiền ba nghỉ ngơi nữa.” Lam Dư Khê biết cha anh định nói điều gì, thế nhưng anh không hề muốn nghe, có những nút thắt trong lòng mà cả đời đều không tháo ra đưuọc.

Cúp máy xong, Lam Dư Khê ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, điều hòa cảm xúc trong lòng rồi lại cầm điện thoại lên, lại gọi vào một số máy khác.

Ngay sau đó, giọng nói của Cảnh Hạo liền vang lên cùng với cả sự ồn ào.

“Anh, sao muộn thế này gọi điện cho em thế? Cô đơn rồi à?”

Năm năm nay, tình cảm của Lam Dư Khê và Cảnh Hạo đã tốt hơn rất nhiều, nói như lời Cảnh Hạo thì có thể là do bọn họ đều cô đơn, lại là anh em ruột nên thỉnh thoảng gặp gỡ hoặc liên lạc với nhau để vun đắp tình cảm.

Chắc là những người quen biết Cảnh Hạo đều không có cách nào tưởng tượng được, những lời như vậy mà anh ta cũng có thể nói ra.

Anh ta không có ngày nào là chịu ngồi yên ở nhà, bên cạnh bạn bè đủ hạng người thì nhiều vô số, anh ta thay phụ nữ như thay áo, làm gì có ai tin là người như vậy thì sẽ cô đơn.

“Cảnh Hạo, con trai của Tần Hàm Dịch đột nhiên biến mất ở trong viện an dưỡng, chẳng phải chú quen biết một số người của xã hội đem à? giúp tôi tìm xe thế nào.” Lúc này Lam Dư Khê nói lời với ngữ khí thoải mái hơn khá nhiều so với khi cầu xin cha anh.

“Hứa Lạc Lạc?” Cảnh Hạo giật mình, anh ta biết người này, nếu mà Cao Thiên Du biết điều này chắc sẽ lo muốn chết mất.

Cảnh Hạo cảm thấy bản thân mình thật kì lạ, lúc này người anh nghĩ đến lại là Cao Thiên Du.

“Đúng, chúng tôi lo lắng là bị bắt cóc, chú tìm một số người quen biết điều tra xem, cố gắng kín đáo một chút.” Lam Dư Khê không yên tâm mà dặn dò thêm.

“Anh yên tâm đi!” Cảnh Hạo lúc này trả lời lại rất nghiêm túc, sự việc lớn thế này anh cũng không dám làm ồn ào làm gì.

“Ừm, tôi đợi tin của chú.” Lam Dư Khê vẫn khá tin tưởng vào Cảnh Hạo, chỉ có anh mới biết, Cảnh Hạo bè ngoài nhìn thì có vẻ là kẻ ăn chơi chác táng, nhưng đó chẳng là là cách mà anh chống đối lại Lam gia.

Cảnh Hạo luôn đem thân thế của mình coi như một điều sỉ nhục, cho dù người cha đẻ của anh là người có quyền lực lớn nhất ở cái thành phố này.

Dưới ánh đèn lờ mờ, hơi thở dồn dập, trên một chiếc giường tròn lớn, cơ thể của một nam một nữ trần như nhộng đang quấn lấy nhau, âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên, tiếp sau đó là tiếng chuông điện thoại chói tai.

Người phụ nụ nằm dưới cơ thể người đàn ông, anh ta không vội mà vẫn tiếp tục cuộc vui dang dở sau đó mới ngẩng đầu lên, lần mò chiếc điện thoại ở dưới gối, nhìn màn hình điện thoại, anh ta đơ ra, sau đó nghiêng người sang một bên, vừa với chăn đắp lên người vừa nhận điện thoại.

“Ba.”

“Dư Trạch, con trai của Hứa An Ca là Hứa Lạc Lạc biến mất rồi, con giúp cậu ta tìm xem thế nào.” Lam thị trưởng cố ý không nhắc gì tới Tần Hàm Dịch, là vì không muốn con trai cả liên tưởng tới Lam Dư Khê.

“Con biết rồi, ba!” Lam Dư Trạch lập tức trả lời rồi cũng không hỏi thêm gì nhiều.

“Ừm. có tin gì thì báo cho ba biết, mấy giờ đều được.” Lam thị trưởng lại dặn dò một câu rồi cúp máy.

“Ba anh à?” người phụ nữ ôm lấy chiếc chăn rồi ngồi dậy, hỏi vẻ vu vơ.

“Ừm.” Lam Dư Trạch rút ra một điếu thuốc, không hề vội đi làm việc mà cha anh ta đã giao.

Người phụ nữ cầm lấy chiếc bật lửa châm lửa cho anh ta, anh ta thoải mái thở ra một hơi đầy khói thuốc rồi mới nói mỉa mai: “Dư Khê đúng là sĩ diện, con trai riêng của bạn mất tích mà cũng có thể nhờ thị trưởng ra mặt giúp đỡ.”

Ánh mắt người phụ nữ hơi nheo lại rồi rủ mày xuống mà không biết rằng Lam Dư Trạch đang quay đầu sang nhìn cô ta chằm chằm.

Lam Dư Trạch nắm lấy cằm cô ta, kéo sang phía mình, khuôn mặt u ám anh ta nói mỉa mai: “Sao thế? Vừa mới nhắc tới Dư Khê em đã không thấy thoải mái trong lòng à?”

“Anh biết em không thoải mái thì việc gì còn nói nữa?” ánh mắt người phụ nữ liền trở nên lạnh lùng, muốn quay mặt đi, nhưng Lam Dư Trạch không để cho cô ta được làm như ý muốn.

“Anh nói cho em biết, kể cả là em không thoải mái thì cũng phải nghe.” Lam Dư Trạch nheo mắt, nghiến răng lại: “Chẳng phải các người đều thích Dư Khê à? Vậy thì tôi sẽ không để được như mong ước.”

“Anh muốn làm gì?” người phụ nữ nheo mày lại, hỏi.

“Vũ Thái Ninh, em là của anh, cả đời này em đều là của anh, kể cả tới lúc anh không cần em nữa thì Tần Hàm Dịch cũng đừng hòng mà đụng được vào em.” Lam Dư Trạch đột nhiên vùng lên, đè lên người Vũ Thái Ninh.

“Lam Dư Trạch, rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì? Kể cả là anh ấy biết em còn sống anh tưởng anh ấy còn cần tới một đôi giày rách như em à? bây giờ người anh ấy thích là nhà thiết kế nổi tiếng Vệ Ngấn.”

“Em có nhớ tới cậu ta cùng không được.” Lam Dư Trạch tức giận bóp mặt Vũ Thái Ninh lại.

Vũ Thái Ninh bỏ qua lời nói của Lam Dư Trạch, mà hỏi: “Đứa trẻ mà cha anh muốn tìm là Hứa Lạc Lạc?”

“Sao hả? muốn giúp Dư Khê?” ánh mắt Lam Dư Trạch càng lúc càng nguy hiểm, dường như sắp nổi cơn thịnh nộ.

“Đúng, em muốn giúp anh ấy, giúp anh ấy và Vệ Ngấn ở bên nhau, như vậy thì em sẽ không cần phải canh cánh trong lòng nữa, em có thể làm con búp bê hình nhân của anh rồi.” Vũ Thái Ninh trả lời mà không có một chút nào cho thấy sợ Lam Dư Trạch.

Thực ra, cô ta không sợ không phải là Lam Dư Trạch mà là cô ta không sợ chết.

Đối với một người mà mấy năm trước đã chết qua một lần thì sống và chết không có sự khác nhau lớn lắm.

Tới nay, có hai lý do mà khiến cô ta cố gắng sống tới bây giờ, một là Lam Dư Khê vẫn chưa được hạnh phúc, hai là Lam Dư Trạch vẫn chưa chết.

Cô ta hận người đàn ông này, ngày nào cũng đều mong chờ anh ta sẽ chết không được yên thân.

Anh ta đã từng ở trên giường hỏi cô ta: “Nếu đã hận anh như thế tại sao lại không giết anh đi?”

Cô ta đáp lại: “Người mà ác độc như anh, chết quá dễ dàng chẳng phải là lời cho anh quá à?”

Sau đó, anh ta liền nhìn cô ta cười lạnh lùng, tiếp tục giày vò cô ta trên giường, nói nhắc đi nhắc lại: “Vũ Thái Ninh, kể cả là anh có chết đi thì anh cũng sẽ đưa theo em. cả đời này, cả đời sau em đều chỉ có thể là của anh thôi.”

Cô ta chưa bao giờ giống như bây giờ, nói rằng muốn làm con búp bê hình nhân của anh ta.

Anh ta không thể không tự cười chế giễu trong lòng, anh ta chiều chuộng cô ta mười năm vậy mà cô ta còn chẳng bằng lòng vì anh mà bước ra ánh áng, lại đi vì tác thành cho Lam Dư Khê và Vệ Ngấn mà can tâm tình nguyện làm con búp bê hình nhân.

Lời nói như vậy anh ta tin không? Anh ta tin! Bởi vì Vũ Thái Ninh từ trước tới nay đều không lừa người khác, Vũ Thái Ninh cũng từng hứa rằng sẽ mãi mãi không bao giờ lừa anh Lam.

Thế nhưng người đàn ông được gọi là “anh Lam” đó lại lừa cô ta, vào mùa hè năm đó đã cưỡng bức cô ta.

Năm đó cô chuẩn bị gả cho Lam Dư Khê, anh ta liền cuống lên.

Đúng lúc cha của Lam Dư Khê phản đối cho hai người họ ở bên nhau làm cho người anh cả lớn hơn Lam Dư Khê mười tuổi này lộ diện, để cho Vũ Thái Ninh biết khó mà lùi.

Năm đó, cha Lam Dư Khê đang tranh cử chức thị trưởng, còn cha của Vũ Thái Ninh là tên tội phạm tham quan lớn nhất của thành phố, cha Lam Dư Khê không thể chịu đựng được vết nhơ như vậy dính lên người ông ta trước khi ông ta tranh cử.

Vậy là, sự việc tiếp theo đã diễn ra.

Lam Dư Trạch thích Vũ Thái Ninh, vào một buổi chiều mưa trước khi Lam Dư Khê giới thiệu Vũ Thái Ninh với anh ta thì anh ta đã yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên trước đó.

Nhưng khi gặp lại nhau thì cô đúng là bạn gái của em trai mình.

Anh ta vẫn luôn nhịn, kìm nén tình cảm của mình, bởi vì vợ em thì không thể đụng vào.

Thế nhưng, sự phản đối của cha, mệnh lệnh của cha làm cho anh ta tìm được một lý do đường đường chính chính để tiếp cận Vũ Thái Ninh.

Điều duy nhất không ngờ tới đó là vào cái đêm sau khi uống rượu say anh ta đã cưỡng bức Vũ Thái Ninh, và lí do được đưa ra chính là đây là cách tốt nhất để ngăn cản cô ta và Lam Dư Khê ở bên nhau.

Kết quả đúng như vậy, anh ta đã đạt được mục đích, nhưng không ngờ cô ta lại bướng bỉnh như vậy, không tiền của anh ta mà tự sát trong căn biệt thự mà ông ngoại cô đã dành cho cô....

Ngày hôm đó, nếu như chỉ muộn một phút không được đưa đi bệnh viện thì cô đã mất mạng rồi.

Khi đó, máu trong bệnh viện không đủ, anh ta đã như phát điên lên yêu cầu bác sĩ lấy máu của anh ta để cứu lấy cô.

Khi đó anh ta nghĩ, chỉ cần cô có thể sống lại, cô có thể nào thì anh ta cũng đều bằng lòng.

Nhìn máu của bản thân từng giọt từng giọt hòa vào cơ thể cô, trong lòng anh ta cảm thấy chua xót và đau khổ. Bởi vì anh ta biết, cô chắc là rất ghét khi mà máu của anh ta hòa vào cơ thể mình.

Còn khi Vũ Thái Ninh tự sát thì chỉ cách cha Lam Dư Khê tranh cử có ba ngày.

Cha Lam Dư Khê sau khi biết chuyện giữa Lam Dư Trạch và Vũ Thái Ninh, vì ông quá hiểu về tính cách của Lam Dư Khê, nết để anh biết được thì anh nhất định sẽ làm ầm ĩ lên, sẽ đánh chết anh trai mình mất.

Vậy là ông ta lập tức đưa ra quyết định, bảo bác sĩ tuyên bố rằng Vũ Thái Ninh đã chết.

Còn điều được lấy ra để uy hiếp Vũ Thái Ninh đó là, nếu mà cô ta dám nói ra chân tướng cho Lam Dư Khê biết thì người cha vẫn còn đang ở trong ngục của cô ta sẽ không ai đảm bảo được sự an toàn cho ông ấy.

Vũ Thái Ninh nghĩ, dù sao bản thân mình cũng dơ bẩn rồi, không còn xứng với Lam Dư Khê nữa, ở cùng với ai thì có khác gì nhau đâu!

Vậy là, cô ta liền trở thành người tình dưới địa ngục của Lam Dư Trạch đã được mười năm.

Điều cô cảm thấy may mắn nhất đó là sau khi cô tự sát thì Lam Dư Khê liền ra nước ngoài, rời khỏi cái nơi bẩn thỉu này.

Cô tưởng rằng, cả đời này anh sẽ không bao giờ trở lại nữa nhưng anh đã quay về rồi.

Đã rất nhiều lần cô đã lén lút đi thăm anh nhưng chỉ dám đứng từ xa, đứng trong bóng tối mà không dám lộ diện ra.

Anh vẫn giống như năm xưa, vẫn hoàn mỹ ở trong lòng cô, nhưng cô càng cảm thấy anh tốt thì cô càng cảm thấy bản thân mình không xứng.

Cô và Lam Dư Trạch đã dùng khoảng thời gian mười năm để giày vò lẫn nhau, làm tổn thương lẫn nhau, cô chưa bao giờ chịu khuất phục.

Nhưng, khi cô muốn tác thành cho Lam Dư Khê cô đã quyết định khuất phục anh ta.

Cô mệt rồi, thực sự mệt rồi.

Thực ra, có những lúc, cô rất không hiểu Lam Dư Trạch, trong khoảng thời gian mười năm, những người phụ nữ bên cạnh anh ta đến đến đi đi đều rất nhiều nhưng cuối cùng thì anh ta không cưới một ai hết, thậm chí chưa từng cùng bọn họ qua đêm.

Vì thế, thời gian mười năm, Lam Dư Trạch không dính phải lời đồn đại nào mà luôn được ca ngợi với đời sống trong sạch lành mạnh.

“Nhớ lời em nói đấy.” Lam Dư Trạch cúi người xuống nhìn vào người phụ nữ, lên tiếng nhắc nhở cô ta, rồi mới từ từ ngồi dậy, cầm lấy điện thoại vừa nãy vứt sang một bên rồi ấn gọi vào số máy trợ thủ đắc lực của anh ta.

“Thủ trưởng!”

“Giúp tôi điều tra xem là kẻ nào ở viện an dưỡng Khang Duy đã đưa Hứa Lạc Lạc đi.” Lam Dư Trạch sau khi nghe thấy một tiếng “vâng” ở đầu dây bên kia vang lên thì liền cúp máy, anh ta đưa một cánh tay ra kéo Vũ Thái Ninh từ dưới giường lên, cúi người ghé vào tai cô ta, thấp giọng nói nguy hiểm: “Để cho anh thấy thành ý của em!”

Vũ Thái Ninh bỏ tay ra, chiếc chăn lụa trượt xuống khỏi cơ thể cô ta.

Cô ta từ từ nâng hai cánh tay lên, quàng vào cổ Lam Dư Trạch, rồi trao cho anh ta một nụ hôn nồng nàn....

Lam Dư Trạch nheo mắt lại nhìn cô ta, đưa tay vòng ra sau lưng vuốt ve tấm lưng mịn màng của người phụ nữ, sau một hồi vuốt ve nhẹ nhàng anh ta liền đột nhiên dùng lực, lật người cô ta lên nằm lên trên cơ thể mình. Bầu ngực căng tròn và mềm mại của người phụ nữ ép lên cơ thể cường tráng của anh ta.

Lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ, cơ thể hai con người dính chặt lấy nhau....

Cô đã dùng khoảng thời gian mười năm để hận, hận tất cả những người của Lam gia trừ Lam Dư Khê.

Còn anh ta thì đã dùng khoảng thời gian mười năm để yêu chiều cô ta, bất luận cô ta đối xử với mình thế nào, mười năm trời anh ta chỉ có một người phụ nữ là cô ta....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.